Căn bản không thể tin tưởng được.
Nhưng mà thiếu nữ váy xanh lại vỗ tay cười duyên dáng.
“Hoá ra là như vậy! Đúng thật là tài giỏi!”
Nàng cũng giơ ngón tay cái lên, like cho Thành ca.
Thành ca bỗng nhiên phát hiện, mình và cô gái này cũng khá là ăn khớp.
“Đúng vậy đúng vậy.”
Hắn lợi dụng cơ hội vớt vát lại thể diện, đang chuẩn bị lên thuyền.
Thiếu nữ váy xanh đó lại nói.
Chỉ thấy nàng mặt đầy tiếc nuối thở dài.
“Ta vốn dĩ rất muốn mời ngươi cùng lên thuyền, xem thử phong thái của Ẩn
Hoàng một thế hệ.”
“Nhưng mà nếu như ngươi đã thích cái gì mà rèn luyện vận động như vậy, vậy
ta cũng không nỡ cắt ngang sở thích của ngươi, chỉ có thể miễn cưỡng từ biệt
ngươi thôi…”
Nói xong nàng cười tít mắt vẫy vẫy tay áo về phía Khương chưởng môn, định
rời đi.
Thành ca lập tức thu hồi lại những cảm nhận vừa rồi.
Người phụ nữ này không ăn khớp một chút nào, cũng không dễ thương.
Nàng là đang giả ngốc à?
Là cố ý đúng không?
Nhất định là như thế?
“Haizz!”
Hắn chỉ có thể từ từ thở dài.
“Điều này thực sự quá đáng tiếc.”
“Tạm biệt.”
Nói xong, hắn cũng vẫy vẫy tay, trực tiếp từ biệt đối phương.
Trên thực tế, với sức chiến đấu của Thành ca ở Thiên Đạo kiếm hải này, hắn
muốn cướp thuyền cũng không khó.
Chỉ là Thành ca này làm việc rất chú trọng.
Đối mặt với kẻ địch hắn có đủ độc ác, mà đối mặt với những người không liên
quan, hắn thông thường đều rất nói lý lẽ, sẽ không cưỡng ép.
Nếu thật sự không thể lên thuyền, cũng bỏ qua, cùng lắm lần sau kiếm cái Đế
Kiếm Phù rồi quay lại.
Nhưng mà thái độ dứt khoát từ bỏ của hắn, ngược lại lại khơi dậy sự hiếu kỳ
của thiếu nữ váy xanh kia.
Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng Khương Thành sẽ nghĩ cách để lên thuyền, không
ngờ rằng người này lại có dáng vẻ không hề để tâm.
“Ngươi dường như không hề lo lắng gì cả?”
“Lo lắng cái gì?”
“Mưa mực Kiếm Tâm.”
“Hả?”
Thành ca cười thành tiếng.
“Có lẽ ngươi không biết ca ở trong này sống thoải mái như thế nào, chút ít mưa
đen này có là gì?”
“Ngươi lợi hại đến vậy sao?” Thiếu nữ váy xanh nét mặt đầy khó tin.
Thành ca nghiêng mắt nhìn mái tóc dài đẹp đó của nàng, thản nhiên nói: “Độ
dài của tóc đã hạn chế đi óc tưởng tượng của ngươi.”
“Ngươi nói cái gì?”
Tên thanh niên áo đen đó một lần nữa không nhịn được nữa rồi.
“Ngươi là cái thá gì, mà dám nói chuyện với chủ thượng của ta như vậy…”
“Ngươi câm mồm trước đi.”
Thiếu nữ váy xanh khẽ liếc hắn một cái, sau đó lại cười tít mắt nhìn về phía
Khương Thành.
“Nếu ngươi đã lợi hại như vậy, vậy ta có thể mời ngươi gia nhập cùng bọn ta
không?”
Thanh niên áo đen kia mấp máy môi, dường như lại muốn nói gì đó.
Nhưng có lẽ là vừa rồi thiếu nữ váy xanh ra lệnh cho hắn câm mồm, hắn chỉ có
thể cố gắng nhẫn nhịn.
Nhân tiện dùng vẻ mặt kinh thường để thể hiện sự không tán thành của mình.
“Gia nhập?”
Thành ca lắc lắc ngón tay.
“Ngươi không đồng ý sao?”
“Không, ta chỉ là nhắc nhở ngươi thay đổi một chút cách chọn từ ngữ.”
Thành ca lẳng lơ nhìn lên trời một góc 45 độ, mặc dù nửa thân dưới của hắn vẫn
còn đang ở trong biển.
“Xin hãy đổi gia nhập thành bảo vệ.”
Lời này vừa được nói ra, thanh niên áo đen suýt chút nữa kìm nén đến nội
thương, hận không thể lập tức lớn tiếng mắng chửi.
Còn bảo vệ?
Ngươi tưởng rằng ngươi là ai?
Bọn ta cần dùng đến sự bảo vệ của ngươi sao?
Thiếu nữ váy xanh hiển nhiên cũng không ngờ được rằng sẽ có một ngày mình
lại bị người khác xem thường như vậy.
Nàng chu miệng đầy ẩn ý.
“Ngươi chắc chắn ngươi thật sự có thể bảo vệ bọn ta?”
“Câu hỏi của ngươi rất thừa thãi, ca gánh team các cô gái từ trước đến nay đều
hùng mạnh, chưa từng thất bại, ai cũng ca ngợi đấy được không?”
Sự tự tin quá mức này, khiến cho thanh niên áo đen kia không ngừng nhíu mày.
Hận không thể viết chữ khinh thường lên trên trán.
Mà thiếu nữ váy xanh kia lại cố ý nói thêm một câu.
“Nếu như ngươi đã có tự tin như thế, vậy lát nữa gặp phải mưa mực, đều giao
cho ngươi ngăn cản hết nhé.”
Theo nàng thấy, Thành ca chắc chắn phải nhận thua một chút, thay đổi cách
chọn từ ngữ một chút.
Bởi vì không có ai dám khoác lác nói có thể một mình ngăn cản hết tất cả mưa
mực.
Cho dù là nàng cũng không thể làm được, nếu không thì nàng cũng không cần
phải đem theo “người đồng hành”.
Nhưng mà câu trả lời của Khương Thành lại vượt ngoài dự đoán của nàng.
“Không thành vấn đề, đó là điều đương nhiên!”
Dù sao đánh tan mưa mực có thể có được Kiếm đạo cảm ngộ, là mục đích lớn
nhất của hắn trong chuyến đi này, càng nhiều càng tốt, sao lại không chứ?
Trạng thái đa dạng của thiếu nữ váy xanh, cũng suýt chút nữa bị hắn đánh bại.
Còn về thanh niên áo đen, ánh mắt nhìn Khương Thành lộ ra một trăm cái khó
chịu.
Khoảnh khắc mà Khương Thành dẫm lên phiến lá, con thuyền nhỏ dài 12 thước
này cũng đã biến thành 18 thước.
Bởi vì hai người còn lại một người ở đầu, một người ở đuôi, cho nên không
gian hoạt động của hắn ngược lại còn lớn hơn trước kia nhiều lần.
Thành ca không có chút gì như người ngoài, càng không hề đứng ở chính giữa,
mà rất tự nhiên tiến gần mũi thuyền ngồi đến bên cạnh thiếu nữ váy xanh.
“Xin chào mỹ nữ, ta còn chưa biết tên của nàng.”
Cách bắt chuyện đơn giản và lỗ mãng này, khiến thanh niên áo đen phía sau một
lần nữa nổi gân xanh ở trán.
Hắn hận không thể lập tức một kiếm quét qua, quét Thành ca xuống.
Ngươi có biết người mà ngươi bắt chuyện là ai không?
Ai cho ngươi cái can đảm đấy?
Nhưng mà thiếu nữ váy xanh kia lại không hề có chút tức giận.
Chỉ thấy ánh mắt long lanh của nàng hơi hơi chuyển động: “Ngươi gọi ta Lăng
là được rồi.”
Đây hiển nhiên không phải là tên đầy đủ, thậm chí có thể còn không phải tên
thật.
Nhưng mà hình như Thành ca không hề nhận ra, ngược lại còn nhạt nhẽo khen
một câu.
“Tên một chữ, đúng thật là rất đặc biệt.”
Bởi vì khoảng thời gian này vẫn luôn là một mình trôi nổi trên biển, hắn cũng
cảm rất nhàm chán, bây giờ vớ được một người thì liền muốn giải sầu.
“Đúng rồi, ngươi là người của Kiếm Các à?”
“Không phải.”
“Ồ? Vậy ngươi là người chỗ nào?” Thành ca sững sờ.
Lăng trong trẻo trả lời: “Ta thuộc về Chiến Thiên Tư.”
Chiến Thiên Tư, thực ra chính là bộ môn thuộc quyền các đội Thiên quân của
Thiên Cung.
Thiên Cung tổng cộng có 33 đội Thiên quân, chẳng hạn như Thiên Vi Quân,
Thiên Nhạc Quân gì đó.
Những Thiên quân này là cỗ máy chiến đấu đích thực của Thiên Cung, địa vị
của mỗi đội đều không dưới cấp bậc Chấp Luật Tư, Thần Lôi Tư.
Có Thủ tọa chủ soái của một số Thiên quân thậm chí chính là do Thần Quân
đảm nhiệm!
“Không nhìn ra ngươi cũng là người của đội Thiên quân nào đó ấy chứ?”
Thành ca cười nói: “Ban đầu ta còn tưởng rằng ngươi từ đến từ những nơi như
Vũ Tần Tư, Cầm Lạc Tư chứ.”
“Tại sao?”
“Bởi vì khí chất gần giống.”
“Hơ hơ hơ…”
Lăng một lần nữa cười phá lên.
Mà thanh niên áo đen đứng ở đầu còn lại, cách hai người mười mấy thước sắp
sụp đổ rồi.
Gã này vậy mà còn thật sự nói chuyện vui vẻ với chủ thượng?
Ai cho hắn can đảm với tự tin này vậy?
Sao hắn không soi gương xem mình có xứng không?
Mà khiến hắn buồn bực nhất còn không chỉ như vậy.
Sau khi Thành ca lên thuyền hỏi tên của Lăng thì không hỏi tên của “người
khác” nữa.
Đây là có ý gì?
Coi như hắn không tồn tại sao?
Đúng lúc hắn đang thầm khó chịu, thì trời bỗng nhiên tối sầm lại.
“Mưa mực Kiếm Tâm!”
Thanh niên áo đen lập tức phấn khích hét lớn lên.
“Mưa mực Kiếm Tâm cuối cùng cũng đến rồi!”
“Đến lượt ngươi rồi, ngươi không phải là rất lợi hại sao? Mau lên đi, ta sẽ
không giúp ngươi đâu!”
Cùng lúc đó, hắn còn lộ ra ánh mắt khiêu khích và cười hả hê về nhìn phía
Khương Thành.
Ý đó, xem ngươi làm thế nào?
Thành ca nhìn hắn như nhìn một con khỉ, dường như cho đến tận lúc đó mới
nhớ ra trên thuyền còn có một người nữa.
“Cái tên tiểu tử này lần đầu tiên đi ra ngoài à?”
“Chỉ là mưa đen mà đã căng thẳng thành như vậy, đúng là chưa trải sự đời.”