giai thậm chí cửu giai, mọi người ở đây đều ngây ra như phỗng.
Mặc dù minh văn pháp trận không phải là thật, chỉ là hư ảnh nhưng đều giữ lại
đặc tính của minh văn thật.
Một Thiên Tiên như nàng làm sao mà nhận ra được những minh văn pháp trận
cao cấp này?
Sao nàng biết dung hợp và phối hợp hoàn mỹ chúng được?
Đáp án đã ở ngay trước mắt rồi - đây chính là một vị Tiên Khí sư cửu phẩm
chân chính.
Có thế nàng mới có thể có kiến thức như vậy được.
Lúc đưa ra kết luận này, những Ma Đế xuất hiện sau đâu còn giữ nổi bình tĩnh
nữa.
“Chắc chắn cô nương này là Tiên Khí sư cửu phẩm.”
“Dù nàng chỉ là một Thiên Tiên, nghe có vẻ rất hoang đường, nhưng đây là sự
thật.”
“Phải chiêu mộ, bằng bất cứ giá nào cũng phải chiêu mộ nàng vào Thánh Điện.”
“Không, phải chiêu mộ nàng vào phái ta mới đúng!”
Theo thời gian dần trôi qua, những Tiên Khí sư bát phẩm khác đều bị loại khỏi
sàn đấu.
Chỉ còn lại Thải Anh bên trong không gian thi đấu.
Trước nay Khương Thành làm màu luôn làm tới bến mới thôi, cho nên lại trụ
tới khi thời gian kết thúc, tiếp tục ghi lại kỷ lục không thể nào phá vỡ.
Mà sau khi chấm dứt trận đấu này, hắn cũng chính thức trở thành người đứng
đầu nhóm Luyện Khí trong Đại hội Giảng Đạo lần này.
Dựa theo quy tắc đại hội, mỗi thứ tự khác nhau trong một trận đều có cách tính
điểm khác nhau, cuối cùng còn phải tính tổng lại.
Nhưng thành tích của hắn bây giờ đầu cần phải tính nữa.
Bốn trận tỷ thí đều giành hạng nhất, chẳng có chút hồi hộp nào.
Toàn bộ Ma giới đều xôn xao.
“Một Thiên Tiên lại thật sự trở thành đại sư luyện khí đệ nhất của Đại hội Giảng
Đạo.”
Vô số người tận mắt nhìn thấy cảnh Thải Anh trở ra bên ngoài, tận mắt chứng
kiến hạng nhất chưa từng có trong lịch sử của nhóm Luyện Khí được sinh ra.
Mà lúc này Tiên giới kế bên cũng có biết bao người mắt thấy tất cả chuyện này.
Đành chịu thôi, danh tiếng của Thải Anh bây giờ lớn quá mà.
Khi nàng về đến bên ngoài, tất cả mọi người đều xúm lại vây quanh.
Đứng đầu là một đám Ma Đế.
“Thải Anh đại sư, chúc mừng ngươi đạt được hạng nhất của nhóm Luyện Khí.”
“Thải Anh đại sư có cân nhắc đến chỗ Cửu Tinh Ma điện ta không?”
“Sâm La Huyết điện ta đã dọn dẹp sạch sẽ đợi Thải Anh đại sư đại giá quang
lâm rồi.”
Nghe được danh hiệu “đại sư” này, Khương Thành bên trong vỏ kiếm suýt thì
cười ra tiếng.
Nếu các ngươi biết nữ nhân trước mặt chỉ là một tiểu Thiên Tiên Tước tộc,
không biết chút gì về luyện khí thì sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?
“Bây giờ đang là thời gian đại chiến giữa chúng ta và ma đầu Yêu giới kia, sự
xuất hiện của Thải Anh đại sư chính là thiên ý.”
“Đúng vậy, trời muốn diệt Yêu giới nên mới phái Thải Anh đại sư xuống đây.”
“Trợ Ma giới ta hưng thịnh, tương lai san bằng Yêu giới.”
Chư vị Chuẩn đế của Thánh Điện vung cao tay hô to.
“San bằng Yêu giới!”
Nhất thời quần chúng đều sục sôi, đều hết sức nhiệt tình.
Nhưng đương sự Thải Anh lại chẳng thèm phản ứng chút nào.
Nàng vẫn mặt lạnh, chẳng thèm cho những kẻ này một cái liếc mắt.
Kết thúc tỷ thí của nhóm Luyện Khí, chuyện đầu tiên nàng làm là nhận phần
thưởng.
Hạng nhất của nhóm Luyện Khí được thưởng hết sức phong phú.
Khương Thành xem qua thì đống thiên tài địa bảo cũng phải làm được ít nhất
mười món tiên khi cửu giai.
Nếu trao đổi trong hệ thống chắc phải tốn bao nhiêu công đức đây.
Đi chuyến này đúng là kiếm bộn luôn.
Lĩnh thưởng xong, đám Ma Đế kia lại xông tới.
Đám sau tiếp đám trước lấy lòng, hi vọng có thể chiêu mộ được nàng.
Dưới sự chỉ điểm của Khương Thành, Thải Anh lại thốt ra câu nói cũ.
“Tâm trạng của ta đang không được tốt.”
Lúc nói những lời này, ánh mắt của nàng lướt qua ba vị Ma Đế Thái Ách, U
Huyết, Kim Tinh.
Vì vậy tất cả mọi người đều hiểu được, nàng đang khó chịu với chuyện đối xử
trước đó.
Ngẫm lại cũng đúng, trước đó ba vị Ma Đế này trở mặt uy hiếp, còn đứng về
phía Đồ Khâm.
Đây cũng giống như kẻ thù vậy.
Hơn mười vị Ma Đế khác đều vội vã truyền âm, oán trách đám người Thái Ách
Ma Đế.
Làm sao bây giờ?
Các người đắc tội với người ta rồi kia kìa, vị Tiên Khí sư cửu phẩm này đang rất
bài xích Thánh Điện chúng ta đó.
Các ngươi còn không mau nghĩ cách cứu vớt đi?
Ba vị Ma Đế sầu không chịu được.
Đường đường là Đế cảnh lại phải xin lỗi một Thiên Tiên à?
Nàng có tài đức gì, nàng xứng sao?
Nhưng ngẫm lại thì thân phận Tiên Khí sư cửu phẩm của nàng hình như cũng
xứng lắm.
Cho nên cuối cùng ba vị Ma Đế này đều đứng dậy.
Cung kính cúi đầu với Thải Anh.
“Thải Anh đại sư, lúc trước đều là do bọn ta sai, xin được nhận lỗi với ngươi.”
“Trước kia là bọn ta không có mắt nhìn, mạo phạm đến ngươi, thật sự có lỗi.”
“Mong ngươi tha thứ cho bọn ta, đừng so đo với bọn ta nữa…”
Thải Anh liếc mắt nhìn ba người.
Lúc này mới lấp lửng nói: “Ta vốn chẳng định tha thứ đâu, phải xem biểu hiện
của các ngươi sau này nữa.”
Ba người thầm giận trong lòng.
Đế cảnh đã cúi đầu trước một Thiên Tiên như ngươi, ngươi còn kiêu ngạo như
thế, muốn chết à?
Những nghĩ đến tầm quan trọng của Tiên Khí sư cửu phẩm, ba người chỉ đành
nén cơn giận mà cười bồi.
Tất cả Ma tu vây xem đều chấn động vô cùng.
Đường đường là Đế cảnh lại phải cúi đầu phục tùng, đây là nở mày nở mặt cỡ
nào chứ?
Một Thiên Tiên có thể làm đến mức này, đúng là đạt tới trình độ hoàn toàn mới.
Nói thật, bản thân Khương Thành còn chưa có mặt mũi đến vậy đâu.
Dù thực lực hắn mạnh hơn nữa thì khi đụng phải hắn, những Ma Đế này nhất
định sẽ chiến, sẽ chạy chứ tuyệt đối không cúi đầu nhận sai xin lỗi.
Hắn cũng không khỏi cảm khái: “Thân phận của ngươi dùng tốt thật đấy.”
“Được rồi, tiếp theo là Đồ Khâm đại sư kia.”
Nghe được truyền âm của hắn, Thải Anh không chút do dự nhìn về phía Đồ
Khâm cách đó không xa.
“Hai trận sau ta đều đứng hạng nhất, có phải ngươi nên làm gì đó không?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều mang vẻ mặt khác nhau.
Rất nhiều Ma tu lộ ra ánh nhìn đầy hả hê.
Dựa theo giao ước trước đó, nếu hai trận sau Thải Anh vẫn đứng đầu thì Đồ
Khâm đại sư sẽ phải dập đầu xin lỗi.
Đây là câu gốc của hắn luôn.
Giờ đến lúc thực hiện rồi.
“Ngươi nằm mơ chắc, chỉ dựa vào một tiểu bối như ngươi…”
Biểu cảm của Đồ Khâm cực kỳ dữ tợn, danh tiếng hiện tại của hắn đều bị Thải
Anh đoạt mất.
Giờ hắn hận nhất chính là Thiên Tiên này, mong nàng bị nghiền xương thành
tro, sao có thể cúi đầu xin lỗi nàng được?
Huống chi hắn còn là một Tiên Khí sư cửu phẩm chân chính.
Đi đến đâu cũng có người kính trọng hắn, đã kiêu ngạo quen thói rồi.
“Ngươi định nói không giữ lời à?” Thải Anh như cười như không nói.
“Cái gì mà giữ lời hay không, lão phu chẳng biết ngươi đang nói gì hết, cút
ngay!”
Nói xong hắn tính đẩy đám người bước ra khỏi hiện trường.
Thải Anh nhìn về phía đám Ma Đế, không hề che giấu sự mỉa mai trong mắt.
“Lúc trước ta với hắn đánh cược, các ngươi tới cướp lời, rằng nếu ta không làm
được thì sẽ giao cho Đồ Khâm xử lý, chịu bất cứ hình phạt nào.”
“Giờ hắn lại không chịu nhận kìa, vậy làm thế nào bây giờ?”
Ba vị Ma Đế Thái Ách, U Huyết và Kim Tinh đều hận không thể tát mình hai
phát.
Lúc đó cho rằng Thải Anh này chỉ là một hậu bối thiên tài thôi, nghĩ tên đại sư
cửu phẩm Đồ Khâm quan trọng hơn.
Đương nhiên sẽ giành lấy lòng đại sư, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của
Thải Anh.
Giờ thì…
Nếu để mặc Đồ Khâm bỏ đi như vậy không chỉ đắc tội Thải Anh, còn có thể
khiến cho uy danh của Thánh Điện tan thành mây khói.
Dù sao Ma giới cũng có vô số người đứng ngoài quan sát trận đánh cược này,
cũng làm chứng cho việc ba vị Ma Đế của Thánh Điện xuất hiện lúc đó.
Nếu giờ Thánh Điện mặc kệ thì hình tượng sẽ tụt dốc không phanh mất.
Để bảo vệ danh vọng của Thánh Điện, ba người chỉ đành cắn răng, cùng tiến lên
ngăn cản Đồ Khâm.
“Đại sư khoan đã.”
“Trận cá cược của ngươi và nàng bọn ta đã chứng kiến, vẫn nên thực hiện đi
thôi.”