Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người lập tức lớn tiếng ohuj họa.

“Không sai, còn có bọn ta!”

“Chúng ta tuyệt đối sẽ không bại dưới tay một người dị tộc!”

Thành ca cười khổ lắc đầu.

“Khương Thành kia nghe được lời ấy, chẳng những không sợ hãi, ngược lại lại

dừng công kích.”

“Hắn nói Thiên tộc chúng ta đều là hạng giá áo túi cơm, không đáng nhắc đến.”

Kỹ thuật diễn của Thành ca cũng tương đối tinh vi, khi nói đến đây, trong mắt

còn lộ ra vẻ uất ức nồng đậm.

“Khương Thành còn nói cố tình giữ lại mạng chó của ta ở trong sân, bảo chúng

ta cùng trợn to mắt chó lên mà chứng kiến thời khắc chiến thắng sau cùng của

hắn.”

“Cái gì?”

Tộc nhân Thiên tộc ở đây đều suýt chút nữa giận đến bốc khói.

Không chỉ Phi Khâm, kể cả chúng ta cũng bị Khương Thành kia sỉ nhục từ xa

sao?

“Đáng giận, hắn quá ngạo mạn!”

“Dám kiêu ngạo như thế?”

“Phi Khâm đại ca, hiện giờ Khương Thành kia ở đâu?”

“Đúng, hắn đi đâu rồi?”

Thành ca chỉ vào ngôi sao nhỏ màu xanh cách đó không xa.

Vừa rồi nói nhiều như vậy chính là vì thời khắc này.

Trong ngôi sao màu xanh kia, Phi Khâm chân chính đang bận rộn phá trận đấy.

Ánh mắt đám người Quý Chủy đồng loạt dừng lại trên ngôi sao màu xanh kia,

ánh mắt thận trọng giống như đang nhìn ma thần trong truyền thuyết bị phong

ấn.

“Hắn, hắn ở trong này?”

Khương Thành tỏ vẻ nghiêm túc gật đầu.

“Hắn ung dung tự tại đi vào ngay trước mặt ta.”

“Hoàn toàn không định rời khỏi đó, cũng không để ý rất có thể chúng ta sẽ đến

rất nhiều người.”

Ca này vẻ mặt đen tối, giọng nói khẽ hạ thấp xuống, người không biết còn

tưởng đang kể chuyện ma nữa đấy.

“Ta không dám nói gì, thậm chí khoảnh khắc hắn đi vào còn như trút được gánh

nặng.”

“Sau đó các ngươi đã tới rồi.”

Nghe xong chân tướng như vậy, mọi người đâu nhịn được lửa giận nữa.

“Hắn quá không coi ai ra gì nhỉ?”

“Không thể bỏ qua cho hắn!”

“Ta đây đi vào tiêu diệt kẻ này!”

“Tính cả ta nữa!”

Mấy người thúc đẩy linh ý, giết vào trong ngôi sao màu xanh này.

Khương Thành đương nhiên không thể để cho bọn họ đi vào, bằng không nhìn

thấy Phi Khâm thật chẳng phải sẽ lộ đuôi sao?

“Chờ chút, các ngươi không thể cứ đi vào như vậy được!”

“Thực lực của Khương Thành thông thiên, các ngươi vội vàng xông vào, chính

là đi nạp mạng mà thôi.”

Quý Chủy không cho là đúng nói: “Vì sao Phi Khâm đại ca lại đề cao chí khí

của người khác, diệt uy phong mình chứ.”

“Chúng ta có nhiều người liên thủ như vậy, còn sợ không thắng được Khương

Thành kia sao?”

Thành ca xua tay.

“Chúng ta có nhiều người như vậy, cùng nhau vây công thật sự có chút phần

thắng.”

“Nhưng Khương Thành này không chỉ có thực lực mạnh mẽ, trí tuệ cũng hơn

người.”

“Đừng quên, phù văn trận pháp và cấm chế mấy thứ này của Tiên tộc đều rất

phức tạp.”

“Khương Thành vốn là Nhân tộc, phương diện này hắn có hiểu biết hơn chúng

ta nhiều lắm.”

“Lỡ sau khi xông vào, hắn cố ý biến đổi thành dung mạo của chính mấy người

chúng ta, sau đó đánh lén người của chúng ta trong trận pháp, vậy thì dù số

người nhiều hơn nữa đều không tốt.”

Mọi người vừa nghe đã thấy đúng thật sự có đạo lý này.

“Hắn lại gian xảo như thế à, còn có thể biến thành dáng vẻ của chúng ta?”

Thành ca gật đầu thật sâu.

“Không sai!”

Hắn chỉ vào Quý Chủy ở trước mặt, oán hận nói: “Mới vừa rồi ta chiến với hắn

một trận, hắn đã biến thành dáng vẻ của ngươi, khiến cho ta buông bỏ mấy phần

cảnh giác.”

“Nếu không phải sau khi đánh ta nhìn ra sơ hở, chỉ sợ cuối cùng còn tưởng lầm

rằng ngươi đang tập kích ta.”

“Cái gì, hắn dám biến thành dáng vẻ của ta?”

Cảm giác danh dự của mình suýt chút nữa đã bị hao tổn, Quý Chủy tức giận đến

kêu to.

“Sao hắn dám? Thật sự to gan!”

“Ta nhất định phải tự tay giáo huấn hắn, đừng ai cản ta!”

Tộc nhân Thiên tộc khác cũng cùng chung mối thù, ào ào chửi ầm về phía ngôi

sao màu xanh này.

“Đồ khốn đáng chết, thật hèn hạ!”

“Bỉ ổi vô sỉ, dị tộc trong truyền thuyết chính là như vậy à?”

“Làm hại Quý Chủy đại ca suýt chút nữa bị hiểu lầm, sao hắn có thể làm như

vậy chứ?”

“Quả thật vô lương tâm!”

Thành ca nghe được tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Thực lực của những hậu bối Thiên tộc này rất mạnh, nhưng quá đơn thuần.

Hắn cố ý giả vờ lo lắng không thôi, chỉ nói chuyện chính.

“Việc cấp bách là tiếp theo nên làm như thế nào, chắc Khương Thành sắp đi từ

trong đó ra.”

“Vậy còn phải nói sao?”

Quý Chủy là người đầu tiên nhảy ra, đùng đùng sát khí.

“Đương nhiên thừa dịp ngay khi hắn vừa mới ra, chúng ta đồng loạt ra tay, đánh

hắn thành cặn bã!”

Những người khác cũng mang theo linh ý, mài đao soàn soạt.

“Không sai, không phải hắn khinh thường chúng ta sao?”

“Đã như vậy, đừng trách chúng ta vây công.”

“Đánh cho hắn một cái trở tay không kịp, đừng cho rằng Thiên tộc chúng ta

không chuẩn bị!”

“Hắn điên cuồng như vậy, chúng ta đánh ngã hắn ngay khi hắn đắc ý nhất, để

cho hắn đến chết còn không biết vì sao mình chết.”

Thành ca suýt chút nữa không nín cười được.

Thứ hắn muốn chính là hiệu quả này.

“Các ngươi nói đúng, cứ làm như vậy, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Lỡ như Khương Thành thông minh kia lại biến thành một người nào đó trong

chúng ta, sau đó khuấy đục nước, vậy lại phiền toái.”

Mọi người hơi buồn bực, tại sao hắn lại dùng từ ca ngợi thông minh này với kẻ

địch mà không phải từ xúc phạm xảo quyệt ti tiện chứ.

Chẳng lẽ bị Khương Thành đánh phục rồi sao?

Nhưng mà chi tiết nhỏ râu ria này không được coi là gì khi đặt ở trước mặt đại

chiến sắp đến, rất nhanh đã được mọi người để ra sau đầu.

“Vậy chúng ta đừng cho hắn cơ hội mở miệng nói chuyện.”

“Sau khi đi ra, cho dù hắn biến thành ai, trực tiếp ra tay là được.”

“Không ai được do dự!”

“Đúng, nhất định phải nhanh! Chuẩn! Ác!”

Tiên nhân vây xem bên ngoài không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, bởi vì

không nghe được âm thanh ở bên trong.

Bọn họ chỉ thấy Khương Thành gặp mặt hơn bốn mươi vị tộc nhân chạy tới sau

đó, sau đó cùng nhau bắt chuyện.

Mọi người lúc thì phẫn nộ tập thể, khi lại chiến ý sáng ngời, lúc lại nhíu mày

suy nghĩ sâu xa…

Nhưng lại không có cảnh tượng như dự đoán ban đầu của bọn họ, vừa gặp mặt

đã vây công Khương Thành.

“Tại sao có thể như vậy?”

“Vì sao bọn họ không đánh Khương Thành?”

Bốn vị thân vương đều buồn bực, lại lo lắng, hận không thể vọt vào trong sân để

tự mình nhắc nhở mọi người.

Chỉ tiếc, hiện giờ diệu cảnh đã chính thức bắt đầu một thời gian, cửa vào đã

biến mất.

“Chẳng lẽ bọn họ thật sự coi người này là Phi Khâm, không hề phát hiện ra sơ

hở sao?”

“Không thể nào, thuật biến hóa rất dễ dàng nhìn thấu, nhất là kẻ giả mạo Thiên

tộc chúng ta.”

“Không sai, phẩm chất riêng của hạch tâm linh ý mỗi người đều độc nhất vô

nhị, cho dù vẻ ngoài giống nhau, vừa liếc mắt đều sẽ nhìn thấu.”

“Nhưng vì sao tộc nhân trong đó lại không đánh hắn vậy?”

Bọn họ nào đâu biết Thành ca không dùng thuật biến hóa bình thường, lại càng

không phải là thủ thuật che mắt đơn giản.

Mà là năng lực biến hóa của hệ thống.

Ngoại hình biến ra và phẩm chất riêng linh ý cùng với khí tức khác đều giống

từng cọng lông với Phi Khâm chân chính.

Chỉ cần không ra tay, vậy sẽ không bị lộ sơ hở.

Cũng chính vì nguyên nhân này, cho dù là Quý Chủy hay tộc nhân Thiên tộc

khác, ngay từ đầu đã thừa nhận đây là Phi Khâm.

Cho dù Thành ca cố tình nhắc đến thuật biến hóa, bọn họ đều không hoài nghi

người bên cạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK