Cự Long đứt ngay tại chỗ, lạc ấn của quy tắc và Huyền văn tiêu tan rất nhanh,
cuối cùng không thể gây ra chút tổn thương nào cho hắn.
Khương Thành không dừng lại chút nào, lại hối thúc nhiều Huyền văn hơn, dù
là tốc độ bát trọng hay Huyền văn thủy, cũng không hề giấu giếm.
Tuy Mãng Dã đã bị thương nhiều, nhưng vẫn chưa tổn thương tới gân cốt.
Hắn vẫn chiến đấu hiên ngang từ đầu đến cuối, không hề có dấu hiệu tan vỡ.
Khương Thành nhanh chóng phát hiện, bất kể mình thi triển Huyền văn hay lạc
ấn của quy tắc nào, Mãng Dã đều có thể dùng quy tắc lực phá vỡ thẳng.
Còn trong cuộc đối đầu giữa thần hồn, hai tay tiên hồn biến dị của hắn, vậy mà
lại không phá được hồn hải của Mãng Dã.
Tiên hồn của người này cũng đã biến dị, nhưng bộ phận biến dị là trái tim.
Khi hắn thi triển Hỗn Độn Ma Thể, dưới sự gia tăng Thủy Nguyên Long Cốt,
khi chọn đến gần cứng đối cứng với đối phương, lại cảm nhận được sự đau đớn
đã lâu không gặp.
Người Man Tộc vốn nổi danh với khí lực, Mãng Dã lại đạt tới đỉnh cao của
người Man Tộc!
Thành Ca đã nhìn ra hoàn toàn, quy tắc lực của Mãng Dã hoàn toàn khác biệt
với những Đế cảnh khác.
Nói trắng ra, độ dung hợp giữa hắn và tâm quy tắc rất cao!
Sức mạnh mà những Đế cảnh khác có thể điều động tâm quy tắc, e là chỉ được
từ 5% đến 15%, còn sức mạnh mà người này điều động từ tâm quy tắc, ít nhất
cũng vượt qua 30%!
Đây chính là tâm quy tắc của Tiên giới!
Có thể điều động 30%, đó là sức mạnh to lớn như thế nào chứ?
Vì lý do này, cho dù Mãng Dã đối mặt với lực Huyền văn bậc cao hơn, vẫn có
thể dùng lực đột phá như trước, mạnh mẽ phá vỡ!
Chẳng trách những Đế cảnh khác vốn không phải đối thủ của hắn.
Người này, quả thật chính là vị diện chi tử nhận được toàn bộ sự ưu ái của Tiên
giới.
Trước mặt hắn, Đế Tôn Chung Thác từng là Vị Diện chi tử của Huyền giới, quả
thật không đáng nhắc tới.
Nếu Khương Thành cũng là Đế cảnh, thì Huyền văn của hắn càng lớn mạnh hơn
thêm vào cả lạc ấn của quy tắc, vẫn có thể chèn ép được Mãng Dã.
Nhưng đáng tiếc, sau lần phong tỏa Thiên Đạo trước, hắn không nhận được sự
cho phép của tâm quy tắc, không trở thành Đế cảnh được.
Huyền văn chỉ là bậc cao, còn lạc ấn quy tắc của hắn mới chỉ là cấp Chuẩn đế.
Tuy có nhiều loại sức mạnh, nhưng cường độ hoàn toàn không đủ.
Hắn chỉ có thể tích lũy số lượng.
Một, năm, mười, ba mươi…
Sau khi dùng tới khoảng 50 Huyền văn, cuối cùng hắn mới tạm thời chiếm ưu
thế một chút.
Khắp lục giới, lặng im như tờ.
Cuộc chiến của hai người này, đã sớm vượt qua phạm vi nhận thức của bọn họ.
Nhìn thấy lạc ấn quy tắc của bọn họ, tất cả Chuẩn đế chỉ có một cảm giác, đó
chính là mình quá yếu ớt.
Chút sức mạnh của mình, thật sự cũng được coi là lạc ấn của quy tắc sao?
Nhìn thấy lực phá khủng bố sinh ra từ mỗi đợt va chạm, tất cả Cảnh Đế đều
lặng lẽ suy xét.
Pháp cảnh của mình, có thể chống đỡ được trong đó lần nào không?
Nhất là các cao thủ của Tiên Minh và Thánh Điện, toàn thân đều run rẩy.
Mấy chục tỷ năm không đấu với Mãng Dã, lúc này mới phát hiện, hắn mạnh
hơn trước kia ít nhất mấy lần.
Những Đế cảnh khác ở trước mặt hắn, đã kém hơn một cấp.
Nhưng đồng thời, cũng có một nghi ngờ lặng lẽ nổi lên trong lòng họ.
Nếu Mãng Dã mạnh như vậy, tại sao mấy năm nay hắn không dẫn quân Man
Tộc đến lục giới, đánh cho các giới còn lại cúi đầu phục tùng?
Đương nhiên bọn họ không biết, việc thăng cấp của Mãng Dã, thật ra chỉ là
chuyện một gần triệu năm vừa qua.
Mà một triệu năm này, còn có việc khác ngăn hắn.
“Không chỉ Khương Thành, mà Mãng Dã cũng chắc chắn không thể giữ lại!”
“Đúng vậy, không thể để ai trong hai người này sống sót.”
“Bắt đầu kế hoạch trước!”
Ở ven Tiên giới xa xôi, trận chiến đấu giữa hai vị đại lão đã tới hồi gay cấn.
Hai người này, một người cực kỳ phức tạp, vô số quy tắc và Huyền văn quả
thực không ngừng nở rộ giống như kính vạn hoa.
Một người cực kỳ đơn giản, từ đầu đến cuối đều chỉ dùng một loại sức mạnh là
quy tắc lực.
Giống như hai thái cực.
Mà hiện tại, hai thái cực này lại đánh đến khó phân chia.
Thành Ca có hơi hối hận vì đã không dùng kiếm.
Quyết đấu bằng tay không, hắn không dùng được uy năng của kiếm tâm.
Kiếm pháp tăng lên tới thập giai lần trước cũng không thi triển được.
Nếu không hẳn là đã có thể thoải mái hơn rất nhiều.
“Ha ha ha ha!”
Tiếng cười ầm ầm của Mãng Dã quanh quẩn trên không trung.
“Khương Thành! Quả thật ngươi đủ mạnh!”
Cho dù ở dưới công kích của hàng loạt Huyền văn và lạc ấn của quy tắc, hắn đã
dần dần lộ ra sự thất bại, nhưng ý chí chiến đấu lại dâng trào trước sau như một.
Cả người hắn đẫm máu, thậm chí càng đánh càng hăng.
“Nhưng muốn giết chết ta, như vậy còn chưa đủ!”
Khương chưởng môn cũng không nói gì.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp một đối thủ như vậy.
Ca đang tính toán có nên rút kiếm chơi xấu hay không, cho hắn một chút tàn
nhẫn, thỏa mãn nguyện vọng muốn chết của hắn một chút.
Nhưng ngay lúc này, sự thay đổi đột nhiên xảy ra!
Mặc dù hai người đang chiến đấu kịch liệt ở ven Tiên giới, nhưng vẫn cách xa
cái khe Hỗn Độn một chút.
Hơn nữa hai người này đều không có ý muốn phá hỏng phong ấn này.
Nhưng mà, phong ấn bên lề cái khe đột nhiên tỏa sáng!
“Không!”
Vẻ mặt Lão Thanh Long vẫn đang chú ý tới tình hình chiến đấu biến đổi lớn,
người đầu tiên sợ hãi kêu lên.
Phong ấn của khe Hỗn Độn, tương tự phong ấn Khư Động năm đó, cũng là cao
thủ của lục giới cùng nhau bố trí.
Muốn mở ra, chỉ khi lục giới hợp lực.
Ngoài ra còn có một cách khác, đó chính là một nhóm Đế cảnh cùng nhau phá
hủy thô bạo.
Cách thứ hai mang đến, chính là hoàn toàn hủy hoại phong ấn đại trận, cuối
cùng không thể khôi phục như cũ.
Mà khi phong ấn được mở ra, đám Ảnh Tộc năm đó bị đuổi vào sẽ xuất hiện lại.
Nghĩ đến hậu quả đó, không chỉ các vị Yêu Đế của Yêu giới, mà nhóm Đại Đế
của Man Giới cũng cuống cuồng.
“Thôi xong!”
Bọn họ ở gần nhất lập tức bay về bên đó, muốn làm điều gì đó để ngăn chặn hậu
quả xấu đáng sợ này phát sinh.
Nhưng đáng tiếc, đã chậm!
Phong ấn giống như một con đê, trong nháy mắt sáng lên, đột nhiên nổ tung ra.
Vô số quy tắc loạn lưu sụp đổ, giống như một màn pháo hoa rực rỡ, nở rộ trong
mắt mọi người.
Đồng thời, còn mang theo mảnh vỡ của phong ấn đại trận.
Những mảnh vỡ này chỉ mới hiện ra trong khoảnh khắc đầu tiên, đã bị loạn lưu
hỗn độn thổi quét không nhìn thấy nữa.
Khắp lục giới, vô số người nhìn lên tiên trận truyền ảnh, ngơ ngác nhìn hình ảnh
hoa mỹ kia, thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Còn những Chuẩn đế và Đế cảnh này, một đám lại giống như tận thế đã đến.
Bọn họ bay lên trời cao, nhưng không biết tiếp theo nên làm gì.
Chỉ có thể lo sợ nghi chờ nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy tất cả đều tiêu tùng.
“Điên rồi!”
“Ảnh Tộc lại muốn xâm lược!”
“Trời ạ, lại một trận đại kiếp nạn buông xuống, đây rốt cuộc là thế đạo gì?”
“Trận đại chiến này, không nên chọn ở nơi đó!”
“Lực phá hoại của hai người kia quá mạnh mẽ…”
Rất nhiều người vẫn tưởng rằng phong ấn này bị Khương Thành và Mãng Dã
đánh nát.
Thực ra, ngay cả bản thân hai người này cũng không xác định được có phải do
mình làm hay không.
Vừa rồi đánh kịch liệt như vậy, bọn họ cũng không thể quá chú ý đến phía sau.
Hai người không hẹn mà cùng dừng tay, ngẩn ngơ liếc nhau.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Có phải chúng ta đánh hỏng thứ gì đó quan trọng hay không?”
“Hẳn là… không liên quan đến chuyện của chúng ta chứ?”
Khi giọng nói của hai người vừa dứt, vô số bóng đen gào thét mà ra từ bên
trong cái khe.
“Ảnh Tộc!”
Giờ khắc này, vô số người ở lục giới đều hoảng sợ phát ra tiếng thét chói tai!