Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mông Đoan và Văn Sở đều có hơi sốt ruột.

Đạo Thánh Long tộc này không bị lừa rời khỏi hiện trường, bọn họ không nắm

chắc đoạt được tất cả đạo khí đâu!

Cho dù đoạt được ít hơn một món, bọn họ đều sẽ cảm thấy thiệt thòi lớn rồi.

Vì thế, Văn Sở Đạo Thánh cũng không thể không chủ động mở miệng.

“Khụ, à thì…”

“Bên ngoài xảy ra chút biến cố.”

Khương Thành cố ý vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

“Đúng thế, nơi này nguy hiểm quá, hay chúng ta vẫn nên giao dịch vào ngày

khác đi?”

Chuyện này sao mà được?

Nếu như đổi ngày khác, vậy hành động này ngày hôm nay không phải là thi

triển vô ích rồi sao?

Huống hồ cứ kéo dài tiếp, nếu như những Vực Giới xung quanh khác biết được

nơi này có mấy kiện đạo khí bát giai, nhất định cũng sẽ dính vào trận giao dịch

này.

Đến lúc đó tình thế hỗn loạn, cũng không đến lượt bọn họ giành được.

“Không được! Không thể hôm khác được!”

Mông Đoan ngụy trang tu vi đứng ở phía sau cũng không nhịn được buột miệng

nói ra.

“Bọn ta chuẩn bị lâu như thế, toàn bộ Tịnh Trúc Tiên Phủ bận rộn vì nó, sao có

thể bởi vì chút nguyên nhân này mà đổi thành hôm khác?”

Khương Thành cũng không ngốc.

Mặc dù vẫn không nhận ra hắn, nhưng cũng biết đây chắc chắn là tùy tùng Đạo

Thánh của Tiên Phủ bên kia đóng giả.

Thế là hắn cố ý bĩu môi với Ám Húc trước mặt.

“Người dưới trướng ngươi không có quy củ như vậy à?”

Mông Đoan suýt nữa nổi bão ngay tại chỗ.

Thân phận của hắn và những Đạo Thành khác không giống nhau, thân là đại đệ

tử của Tịnh Trúc Đạo Thần, đại tổng quản của Tiên Phủ, thực ra địa vị của hắn

phải cao hơn Nhị Thế Tổ Ám Húc này rất nhiều.

Bình thường Ám Húc căn bản không dám hỗn sược ở trước mặt hắn.

Nhưng lúc này, kế hoạch vẫn chưa thành công, hắn cần phải tiếp tục đóng vai

“tùy tùng” cho tốt.

Nhìn thấy sắc thái nghi hoặc trong mắt Khương Thành kia, hắn không thể

không âm thầm truyền âm cho Ám Húc.

“Mắng ta!”

“Hả?”

“Nhất định phải lấy được lòng tin của hắn, không thể khiến hắn nghi ngờ thân

phận của ta, nếu không đánh rắn động cỏ, hắn sẽ rút khỏi trận giao dịch này.”

“Ồ ồ.”

Ám Húc đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó vui vẻ.

Còn có chuyện tốt này?

Nhị Thế Tổ này lập tức quay người, mạnh mẽ tát Mông Đoan một cái mạnh.

“Bản thiếu chủ ở đây, đến lượt ngươi nhảy ra kêu la à?”

Câu nói này thực ra hắn sớm đã rất muốn nói với Mông Đoan rồi.

Ta là con trai của Đạo Thần, ngươi là đồ đệ của hắn, ngươi dựa vào đâu vượt

lên trên ta?

Chỉ là bản thân Tịnh Trúc Đạo Thần cũng rất coi trọng Mông Đoan.

Hắn không thể chống lại nổi mà thôi.

Lần này ngược lại đã cho hắn một cơ hội phát tiết.

Bốp!

Hắn lại tát thêm một cái nữa.

“Ta chưa cho phép, có chỗ cho ngươi mở miệng à?”

“Cái thứ không có chút mắt nhìn nào, có phải muốn chết không?”

Mông Đoan suýt nữa bị hắn đánh đến sửng sốt.

Hắn hận không thể dùng ánh mắt giết người, đè Ám Húc trên mặt đất cắt chém

một trăm lần.

Ta kêu ngươi mắng ta mấy câu, mẹ nó sao ngươi lại trực tiếp ra tay rồi?

Ngươi cứ đợi đấy cho ta!

“Đủ rồi!”

Hắn không thể không truyền âm ngăn cấm Ám Húc.

“Hiện tại ngươi nghĩ cách lừa con rồng cái này ra ngoài.”

Ám Húc luc này này mới vẫn chưa đủ đã thu tay lại.

Hắn cũng nhìn ra kế hoạch của Mông Đoan.

Thế là quay người lại, bắt đầu nhắc nhở Thương Linh.

“Khụ, à thì, đồng tộc bên ngoài của ngươi đang bị người ta đuổi giết đấy.”

Thương Linh mỉm cười gật đầu.

“Vậy thì sao?”

Câu hỏi vặn lại này đã khiến Ám Húc và những người khác đều nghẹn họng.

Đây là “đồng tộc” của ngươi đấy!

Không giống như Nhân tộc số lượng to lớn, rất nhiều tộc quần thiểu số đều vô

cùng liên kết, đoàn kết hơn bao giờ hết.

Bởi vì không đoàn kết thì sớm đã bị tiêu diệt ở trong nhiều lần đại kiếp rồi.

Lẽ nào Long tộc các ngươi khá đặc biệt, thịnh hành việc thấy chết không cứu?

Mắt thấy nàng thờ ơ làm thinh, Ám Húc chỉ có thể nhẫn nại dùng đạo lí thuyết

phục, dùng chân tình làm cảm động đối phương.

“Đồng tộc bị đuổi giết, ngươi không định làm chút gì sao?”

Thương Linh vẻ mặt nghi hoặc: “Ta cần phải làm chút gì đó à?”

“Chuyện này…”

Ám Húc há miệng, có hơi phát điên.

“Hắn cũng đã sắp bị giết rồi đấy, ngươi sắp thiếu đi một đồng tộc rồi. Đây là

chuyện thê thảm cỡ nào, hôm nay ngươi không cứu, tương lai những đồng tộc

khác sẽ đối xử với ngươi thế nào?”

Có thể khiến tên công tử bột này nói ra loại lời tận tình khuyên bảo này cũng

coi như là một kì tích rồi.

Chỉ đáng tiếc, Thương Linh vẫn chưa chơi đủ.

“Ta thấy hắn vẫn rất tốt mà, cũng không bị thương, cách cái chết còn xa lắm

đấy.”

Nàng nhếch môi đỏ lên lộ ra ý vị trêu trọc nồng đậm.

“Nếu như đã không có nguy hiểm đến tính mạng, vậy chỉ coi thành một trận rèn

luyện thôi mà.”

“Trải qua trận rèn luyện này, ta tin rằng tương lai hắn sẽ càng thêm mạnh mẽ.”

Ám Húc sắp muốn mắng người rồi.

Có người làm thủ lĩnh như ngươi sao?

Cho dù là cặn bã như hắn, nếu như nhìn thấy có người ức hiếp đệ tử của Tiên

Phủ ở bên ngoài cũng sẽ đứng ra gào hai câu đó được không?

Thật là đáng chết!

Hắn chỉ có thể truyền âm với Đạo Thánh đóng giả Long tộc bên ngoài kia.

“Các ngươi làm cái gì vậy, chẳng có chút vết thương nào, giả quá!”

“Chuyện này khiến nàng mắc lừa kiểu gì?”

Đạo Thánh kia có hơi cạn lời.

Cái gì, diễn kịch mà còn phải bị thương thật?

Mông Đoan nôn nóng cũng truyền âm.

“Nghĩ đến mười lăm kiện đạo khí bát giai kia!”

“Đừng nói là bị thương, cho dù là gần chết thì có là gì chứ? Chút đại giá này

hoàn toàn đáng!”

“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con!”

Tên Đạo Thánh đóng giả Long tộc kia suýt nữa thổ huyết ngay tại chỗ.

Hay là ngươi đến thế chỗ nhân vật của ta đi?

Có điều cũng không có chỗ để lựa chọn cho hắn nữa.

Sau khi bị Ám Húc, Mông Đoan thúc giục, bốn tên Đạo Thánh phía sau kia chợt

thay đổi phong cách chỉ có sấm mà không có mưa vừa rồi, bắt đầu chơi thật.

Thế tiến công của bốn người đã tăng mạnh hơn gấp ba lần.

Mấu chốt nhất là công kích của bọn họ không còn cố ý đánh đến chỗ không, mà

là nhằm vào “thân rồng” to lớn kia bắn phá.

Trong nháy mắt, tên Đạo Thánh đóng giả Long tộc phía trước kia toàn thân đã

trở nên máu chảy như mưa.

Hắn liều mạng né tránh, thỉnh thoảng còn thả mấy đạo căn nguyên về phía sau

một cách tượng trưng.

Nhưng dù sao cũng là một chọi bốn, huống hồ trong kịch bản, hắn là một bên

thế yếu bị đuổi giết, cũng không thể triển lộ thực lực cấp bậc Đạo Thánh.

Cho nên chỉ có thể vừa chạy trốn, vừa tiếp tục thảm thiết kêu cứu mạng.

Hi vọng có thể sớm dẫn Thương Linh ra ngoài.

“Nhìn xem!”

Ám Húc lập tức nhảy dựng lên.

Chỉ vào “Long tộc” bị đánh đến kêu lên oai oái kia, lớn tiếng hét lên với

Thương Linh.

“Mau nhìn đi, đồng tộc của ngươi lần này nguy hiểm rồi, hắn đã bị trọng thương

đấy!”

Thương Linh chợt hơi mỉm cười.

“Chỉ bị thương có chút xíu mà thôi, không là gì cả, Long tộc bọn ta xưa nay

càng chiến càng mạnh.”

“Đây còn chỉ là mới bị thương chút xíu thôi sao?”

Ám Húc sắp không thể nhìn tiếp được nữa.

Thầm nghĩ sao Long tộc các ngươi đối xử với đồng tộc tàn khốc như vậy?

“Hắn đang điên cuồng chảy máu kia, cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ chết bất cứ

lúc nào đấy!”

Thương Linh thầm nghĩ các ngươi diễn tận lực như vậy, bức thiết như vậy, cũng

đã không phù hợp logic rồi.

Ngươi kêu ta mắc bẫy kiểu gì chứ?

“Đây không phải là vẫn chưa chết à, còn sớm lắm.”

“Như vậy còn sớm?”

Ám Húc cảm thấy bản thân được làm mới nhận thức.

So với con rồng cái này, có phải mình có hơi quá nhân từ không?

Hắn chỉ có thể âm thầm tiếp tục truyền âm cho mấy tên Đạo Thánh kia.

“Tiếp tục đánh!”

“Tăng thêm lực vào!”

“Các ngươi chưa ăn cơm à?”

“Hắn là một Đạo Thánh đấy, không đánh chết được!”

Dưới tình huống không ngừng đe dọa này của hắn, tên Đạo Thánh đóng giả

Long tộc kia coi như là cực xui xẻo.

Vốn dĩ vẫn chỉ là một vài vết thương ngoài da.

Cùng với thế tiến công của bốn người phía sau kia tăng mạnh, hắn bắt đầu bị

nội thương, thậm chí ngay cả căn cơ cũng dần dần bị lay động.

Còn tiếp tục như vậy nữa, hắn đúng thật là có thể bị đánh chết tươi khi diễn

kịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK