U Cung lại lần nữa nhảy ra chà đạp Thiên Đan Tư.
“Hóa ra là thực lực không đủ, đến tư cách để gặp phải nguy hiểm cũng chẳng
có.”
“Tên Chí Tôn này của Thiên Đan Tư không được tích sự gì cả.”
“Ha ha ha, người giả có chiến lực vượt quá mười ngàn đâu phải ai cũng có tư
cách gặp được chứ.”
Thiên Lâm và Thái Hành bị bọn họ chọc đến râu run lẩy bẩy.
Con mẹ nó, các ngươi không giẫm đạp lên Thiên Đan Tư thì sống không nổi
hả?
Mà cũng vào ngay lúc này, có một thân hình từ trong Ngọc Hà bay ra, rơi trước
mặt mọi người.
Mọi người lộ ra vẻ mặt quả nhiên không ngoài dự liệu.
“Ha ha, Cư Nhạc Chí Tôn quả nhiên bị loại khỏi rồi.”
“Đã sớm bảo Thiên Đan Tư các ngươi cũng không phải ngoại lệ cơ mà…”
Người nói ra lời này đột nhiên im bặt.
Những lời nói sau đó cũng phải nuốt xuống.
Bởi vì hắn đã nhìn rõ ra được người vừa bị đánh quay ngược trở ra – không phải
là Cư Nhạc Chí Tôn.
Mà là người xếp sau Cư Nhạc – Vũ Hối Chí Tôn, hắn vốn cũng không phải là
người của Thiên Đan Tư, mà đến từ một tông môn luyện đan khác – Thái Vân
các.
Đệ tử thiên tài của môn mình bị loại, đám Đan Đường trưởng lão của thái Vân
các lại không có chút kinh động, cũng chẳng hề thất vọng.
Suy cho cùng thì cũng có bốn tấm gương sáng trước mặt đó.
Có sự phơi bày mặt trái một cách thu hút của Lạc Quân Chí Tôn và Độ Phùng
Chí Tôn, bây giờ bọn họ đối với việc bị loại khỏi đó lại có sự chấp nhận rất cao.
Thậm chí còn cảm thấy tương đối bình thường nữa kìa.
Nhưng vấn đề ở đây là có một chuyện không bình thường.
“Sao Cư Nhạc Chí Tôn vẫn có thể lên trên được?”
“Phải đó, đáng lẽ nên đến lượt hắn bị loại ra ngoài chứ?”
“Nhìn vị trí bây giờ của hắn thì cũng đã đến phạm vi lúc trước Tự Hành Chí
Tôn lúc trước bị loại rồi nhỉ?”
“Theo lí mà nói thì trước tiên nên là hắn, sau đó mới đến lượt Vũ Hối Chí Tôn
thì mới đúng chứ.”
Mấy trưởng lão của các tông môn cứ tưởng đã tìm ra được quy luật, bây giờ
cũng coi như là tự vả vào mặt rồi.
Thứ tự bị loại khỏi Ngọc Hà dường như vốn không giống những gì bọn họ suy
đoán.
“Chuyện này không nên chứ nhỉ?”
“Không có lí nào.”
“Cư Nhạc không nên vẫn cứ ở trên được, nên xuống rồi mới phải.”
“Phải đó, hắn dựa vào cái gì mà vẫn ở trên được?”
Mấy lời thế này, những tầng lớp cao của Thiên Đan Tư không hề thích nghe.
“Ý gì thế hả?”
Thái Hành Đạo Tôn trừng mắt, tức giận hỏi ngược lại: “Cái gì mà Cư Nhạc Chí
Tôn không nên ở trên đó chứ? Cái gì mà hắn sớm phải nên xuống rồi hả?”
“Hả?”
“Người của các ngươi xuống thì hắn bắt buộc phải xuống hử?”
“Lẽ nào hắn tiếp tục lên trên là sai sao?”
Cho dù là mấy người tầng lớp cao của Cửu Chuyển Đan tông hay Tử U Cung
cũng đều biến sắc.
Nhưng mà cũng chỉ được có một chút mà thôi.
Ngay chốc tiếp theo, mọi người lại lần nữa nổi lên làn sóng phản bác.
“Không sai, hắn ở lại trên đó là chuyện lạ thường.”
“Cư Nhạc Chí Tôn có thực lực thế nào chúng ta đều rõ cả, tự các ngươi còn
không rõ được sao?”
“Mấy vị trước mặt đây ai lại không mạnh hơn hắn chứ?”
Kim Phi Chí Tôn chau mày: “Cuộc thi đấu này cũng đâu phải hoàn toàn nhìn
vào thực lực, vận may và đầu óc cũng có thể chiếm một phần, chưa biết chừng
Cư Nhạc Chí Tôn mới là người cười đến cuối cùng…”
“Lại còn cười đến cuối cùng ư?”
Mọi người lũ lượt cười lên.
“Thiên Đan Tư các ngươi đúng là dám nghĩ nhỉ.”
“Vừa nảy chỉ là một sự cố ngoài ý muốn nho nhỏ mà thôi, ta dám cá người tiếp
theo bị loại sẽ là Cư Nhạc Chí Tôn.”
“Không sai, tiếp theo là đến lượt hắn rồi.”
Mọi người cứ khăng khăng như vậy, suýt nữa thành cá cược thật rồi.
Nhưng ngay chốc tiếp theo, mọi người lại lần nữa bị vả vào mặt.
Nhìn thấy trong Ngọc Hà, lại một bóng hình nữa bay ra.
“Ai bị loại rồi?”
“Má nó, là Bài Sinh Đạo Tôn của Tử U Cung chúng ta.”
Chưởng giáo Tử U Cung đập mạnh vào đùi, tức đến nỗi râu ria bay lên đến tận
mắt.
“Không phải nên đến lượt Cư Nhạc Chí Tôn hả, sao lại vẫn là người của chúng
ta?”
“Chết tiệc, Ngọc Hà này làm ăn kiểu gì vậy?”
“Sao cứ phải bỏ sót Cư Nhạc Chí Tôn vậy chứ?”
Thời gian bọn họ nói chuyện có một lúc như vậy, Cư Nhạc Chí Tôn đã lại lên
trước một đoạn.
Làm cho mấy tông môn lớn sốt ruột hết cả lên.
Nội bộ Đạo Tuyệt Chi Địa, giữa các tông môn và gia tộc luyện đan luôn có sự
cạnh tranh, bình thường cũng chẳng có mấy tốt đẹp.
Nhưng nếu như gặp phải Thiên Đan Tư, bọn họ vẫn cứ tạm thời đoàn kết lại với
nhau.
Thiên Lôi Tư thuộc Thiên Cung, là một nơi mà mấy tông môn bọn họ đái cũng
không tới.
Vậy nên mỗi lần đại hội giao lưu đan đạo, mục tiêu hàng đầu của các tông các
phái đều là chèn ép spotlight của Thiên Đan Tư.
Vốn đang làm rất tốt, Thiên Đan Tư cũng bị cho ở vị thứ ba rồi.
Kết quả bây giờ…
“Cứ tiếp tục như vậy, Thiên Đan Tư chẳng phải sẽ giành vị trí đứng đầu sao.
“Mấy tên đằng sau hắn đều đã bị bỏ lại xa rồi.”
“Không phải chứ, tiếp theo hắn sẽ là người bị đánh ra cho coi.”
“Phải, người tiếp theo chính là hắn.”
Bọn họ cứ vậy chờ mong, chờ Cư Nhạc Chí Tôn cũng bị đánh ra.
Chi ít không thể để Thiên Đan Tư đạt được vị trí đứng đầu được, nếu không thì
mặt mũi nhiều tông môn như vậy của Đạo Tuyệt Chi Địa biết giấu vào đâu?
Thế nhưng mọi chuyện lại đi ngược với mong muốn.
Khoảng thời gian tiếp sau đó, đệ tử xếp thứ hai thứ ba sau đó của các tông môn
liên tiếp bị loại khỏi.
Nế mà nói không có quy luật, thì mấy người này đều theo thứ tự từ cao đến thấp
lần lượt bị loại khỏi.
Vô cùng có quy luật.
Nếu nói không có quy luật, dọc đường cũng có đến mấy người có thể tránh khỏi
được.
Mà mấy người này toàn là những Tiên quan của Thiên Đan Tư.
Mấy người trong hiện trường cũng lần lượt phát hiện ra vấn đề nằm đâu.
“Chuyện này không đúng.”
“Tại sao những người xảy ra chuyện đều là người của chúng ta mà không phải
của Thiên Đan Tư?”
“Chuyện này cũng quá sức quỷ dị rồi ha?”
“Ăn gian, nhất định là Thiên Đan Tư ăn gian.”
Hà Bắc Đạo Tôn dựa theo lí mà cãi: “Ở đây là sân nhà Đạo Tuyệt Chi Địa của
các ngươi, Thiên Đan Tư bọn ta có thể gian lận được sao?”
Chỉ đáng tiếc, mọi người đều không bị thuyết phục.
Sau khi vị tuyển thủ cuối cùng của Đạo Tuyệt Chi Địa bị đánh bay khỏi, bên
trong Ngọc Hà chỉ còn lại năm người là Tiên quan của Thiên Đan Tư.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đến cả Thành ca cũng dở khóc dở cười.
Theo kế hoạch ban đầu của hắn, chỉ cần đánh bay tầm bốn năm người đằng sau
Cư Nhạc đi là được rồi.
Nhưng Tam Nhãn Hổ có vẻ chơi khá hưng phấn.
Ngoại trừ người của Thiên Đan Tư, nhưng đệ tử tông môn còn lại đều bị quét
sạch bong, cho dù có là người xếp thứ nhất từ dưới đếm lên cũng không chừa.
Nhưng thấy hắn ra sức như vậy, Khương Thành cũng không nỡ cản trở.
Dù sao thì kết quả này có vẻ cũng rất tốt.
Mà đến bước này, tình hình cũng trong sáng hơn vô cùng.
Chỉ cần toàn bộ năm người này đều lên đến đỉnh, vậy Thiên Đan Tư sẽ ôm trọn
cả top năm rồi.
Còn những tông môn khác…
Thật ngại quá, không có hạng sáu hạng bảy rồi.
Bởi vì trước khi bị loại bỏ thì bọn họ cũng chả có chút thành tích nào cả, tự
nhiên cũng sẽ với không tới bảng xếp hạng.
Nếu như cảnh tượng này thật sự thành thật, vậy thì vui mừng lớn rồi.
Đại hội giao lưu đan đạo chẳng phải được rất nhiều tiên nhân của cả Thiên
Cung và Đạo Tuyệt Chi Địa chú ý đến sao.
Nếu như cuối cùng thật sự có năm người ở hết top năm, vậy thanh danh của
Thiên Đan Tư sẽ bay tít lên trời xanh rồi.
Mấy tiên nhân hóng hớt không biết chân tướng sẽ xem Thiên Đan Tư như
nguồn ánh sáng, hải đăng, ngôi sao duy nhất về đan đạo ở cả Nguyên Tiên giới
này.
Còn về mấy tông môn của Đạo Tuyệt Chi Địa, chắc chắn sẽ bị chê trách, căn
bản không đáng tranh luận cùng Thiên Đan Tư.
Nghĩ đến cảnh tượng “đáng sợ” đó, các trưởng lão của những đại tông môn
đứng ngồi không yên