Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người đột nhiên ngây ra.

Năng lực chế phù thật sự mất rồi?

Chuyện thế này thật sự đã xảy ra?

Hơn nữa nghe thấy ý của Linh Khuyết Đạo Tôn thì tất cả những cảm ngộ phù

văn của hắn vẫn còn, nhưng tay lại không thể làm gì được.

Chuyện này khó tránh thật quá li kì, hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của

mọi người.

“Ta không tin!”

Vẻ mặt của Thanh Chỉ Đạo Tôn ở một bên cũng biến sắc.

“Chuyện này tuyệt đối là không thể.”

Hắn thúc động chiến lực toàn thân, sơi dây thừng phút chốc tan thành bụi.

“Chế phù là năng lực cỏn con dễ dàng đến mức nào cơ chứ?”

Hắn cũng vung tay thúc động những tài liệu và công cục chế phù.

“Chế tác được phù lục thấp giai nhất đối với bọn ta mà nói, cho dù có nhắm mắt

mà làm cũng có thể tùy ý làm được.”

“Lại còn linh phù?”

“Ngươi xem thường ai vậy?”

“Nếu làm thì phải làm tiên phù.”

Rồi nhìn thấy hắn thực sự nhắm mắt lại, hai tay cứ như tàn ảnh, những tài liệu

đó nhanh chóng bay lên giữa không trung.

Sau đó lại giống như được ban cho sinh mệnh, bay xuống bên dưới chỗ pháp

trận phù văn.

Một thanh ngọc bút tung bay, tỏa ra ánh sáng khiến cả hiện trường sáng tươi

rạng ngời.

Rất nhiều chế phù sư lục thất giai cũng nhịn không được mà tròn xoe mắt ốc.

Tiên phù đối với bọn họ mà nói thì cũng rất thấp, nhưng đó là do chính vị đế

phù sư bát phẩm Thanh Chỉ Đạo Tôn tự tay làm ra cho nên bản thân đã mang

đạo vận đặc biệt rồi.

Cho dù là thủ pháp kết ấn cũng ở trong đó, nhưng sâu bên trong đã ẩn chứa ý

cảnh đặc biệt rồi.

Cảm giác mang lại cho người ta giống như vừa được thưởng thức thứ mang lại

cảm giác sảng khoái tâm hồn mà lại kĩ lưỡng vô cùng…

Chỉ có mấy giây ngắn ngủi, một tiên phù tam phẩm đã thành hình ngay trước

mặt mọi người.

Không, nên nói là tư dưng mà có thì đúng hơn.

Đúng là thần kì vô cùng.

Vừa chế phù, Thanh Chỉ Đạo Tôn cũng vẫn còn thời gian mà mắng mỏ linh

tinh.

“Việc chế phù của bổn tọa là thiên phú và học được mà có, tất cả phù văn lí

niệm, bí quyết kĩ năng đều là tự mình đích thân cảm ngộ mà thành, ai có thể

cướp mất được chứ?”

“Lại còn thu hồi?”

“Bây giờ bổn tọa chế phù trước mắt các ngươi, ngươi thử thu hồi ta xem xem.”

Thành ca dở khóc dở cười.

“Nếu ngươi đã tha thiết mong chờ như vậy rồi, thử thì thử thôi.”

Hắn lại một lần nữa móc lệnh bài ra, làm đủ hiệu ứng rồi niệm mấy câu chú chả

biết nghĩa là gì.

Dù sao thì có giả thần lộng quỷ ra sao thì cũng vậy.

“Thanh Chỉ Đạo Tôn chấp mê bất ngộ, vọng đồ vén màn cho chiến tranh khói

lửa, bất kính với hóa thân của Luyện Tâm đ*o…”

“Bổn Thần chủ giáng xuống thần tội, thu hồi năng lực chế phù của người

này…”

Sau đó, đầu của Thanh Chỉ Đạo Tôn được ánh sáng bao trùm lấy, giống như cho

hắn mấy buff không có lợi.

Lão đầu này ngay lập tức trở thành người không biết chế phù.

Đôi tay vốn huơ tạo ra những tàn ảnh đột nhiên trở nên vụng về vô cùng.

Quá trình chế phù đang trơn tru lại bị nghẽn lại.

Tấm tiên phù tam phẩm đang sắp “chào đời” đột nhiên phụt một tiếng nhẹ

nhàng, sau đó thì nổ tung, hóa thanh những luồng ánh sáng.

Lần chế phù này thất bại rồi.

“Ngươi! Ngươi đã làm gì?”

Thanh Chỉ Đạo Tôn hoàn toàn chuyển hẳn sang trạng thái ngạc nhiên tức giận

lẫn lộn.

Đột nhiên mất đi năng lực chế phù, làm hắn không biết nên làm thế nào, thậm

chí trong đầu còn có hơi chập mạch nữa.

“y.”

Thành ca một mặt vô tội nhìn mọi người xung quanh.

“Vừa rồi các ngươi đã nghe thấy cả rồi, là hắn bắt ta thu hồi đấy.”

“Một yêu cầu kì quái như vậy cả đời này ta vẫn chưa từng nghe qua, không thỏa

mãn hắn thì lại có lỗi với hắn qúa.”

Mọi người nhếch miệng lên, nhất thời không biết nên nói gì.

Nghĩ kĩ lại, vừa rồi đúng thật là Thanh Chỉ Đạo Tôn đã tự hét lên bảo thế.

Nào có hay bị vả mặt nhanh như vậy chứ.

“Không thể nào,”

“Chuyện này là không thể nào!”

Thanh Chỉ Đạo Tôn sắp phát điên lên rồi, hắn bày ra những tài liệu và trận pháp

trước mặt như nổi khùng.

“Thuật chế phù của bổn tọa không thể nào tự dưng không không mà mất đi

được.”

Thành ca thở dài một hơi.

“Thấy ngươi vừa rồi nói có vẻ chắc lắm, tự tin vô cùng, ta còn tưởng ngươi

được lắm.”

Hắn cũng có chút thất vọng.

“Nào có hay ngươi lại chả lợi hại chút nào.”

“Ta không tin.”

Thanh Chỉ Đạo Tôn thúc giục chiến lực của bản thân, trực tiếp tung về phía

trước.

“Chiến lực của ta vẫn còn.”

“Cho thấy ta không hề bị tước đoạt kĩ năng chế phù.”

Chuyện này không ra tay thì còn được, vừa ra tay quả nhiên đã có manh mối.

Thanh Chỉ Đạo Tôn vốn có chiến lực hơn bảy ngàn, vừa rồi mấy lần công kích,

uy lực đến cả ba ngàn cũng không tới.

Vừa hay lại khuyết đi phần chiến lực chế phù.

Vậy nên bây giờ hắn thật sự đã không còn là đế phù sư bát phẩm nữa rồi.

Trong đám người, Liên Tiêu Chí Tôn đột nhiên phản ứng lại.

“Ta biết rồi, chính là như vậy, trước đó chiến lực của ta bị mất ở bên ngoài cũng

hệt như vậy.”

“Hóa ra thật sự là do hắn làm.”

Nghe thấy câu này, rất nhiều người đột nhiên hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành câu

chuyện.

Làm ầm cả nửa ngày, chuyện này của Linh Thanh Phù Tháp lại là do Thần chủ

gây nên?

Lệ Dương Đạo Tôn – chưởng giáo của Tử U Cung vẻ mặt oán giận nhìn

Khương Thành, suýt chút nữa là hai phái đại chiến, ngươi thế này là muốn hại

chết bọn ta sao?

Nhưng mà hắn lúc này cũng chỉ dám nghĩ thầm trong bụng mà thôi.

Căn bản không dám nói ra.

Hắn thậm chí còn quyết định sau chuyện này nhất định phải điều tra thật

nghiêm ngặt thử xem lúc đó mấy đệ tử của Tử U Cung rốt cuộc đã xảy ra

chuyện gì.

Cho dù là hắn hay Thừa Sơn, Vân Ảnh, Diệp Đình ở cạnh bên, bên trong đôi

mắt già nua cũng ẩn chứa nỗi sợ hãi vô cùng.

Khương Thành có thể tùy ý lấy đi thuật chế phù của hai người này, cũng có

nghĩa là có thể thu hồi thuật luyện đan, thuật luyện khí của bọn họ.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ thử, nếu như bọn họ thấy bản lĩnh của

mình bị mất đi, vậy tâm thái chắc chắn sẽ bùng nổ lập tức, còn khó chịu hơn cả

cái chết.

Vừa mới bắt đầu, bọn họ đã bị chiến lực của Khương Thành làm cho hoảng hốt

rồi.

Sau đó, bọn họ lại bị việc hắn có thể sắc phong sứ giả mê hoặc.

Còn bây giờ, nhìn thấy một Khương Thành có thể tùy ý thu hồi tất cả những gì

bọn họ có, cuối cùng bọn họ cũng có một tâm thái kính sợ như đối diện với thần

minh.

Nó giống như nhìn thấy một sự tồn tại thần bí cao hơn bọn họ rất nhiều tầng, có

thể chia phối bọn họ một cách tùy ý.

Tâm thái không thể sinh ra bất kì sức phản kháng nào.

Thành ca nhẹ nhàng mở màn hình hệ thống, mở mục giá trị thanh danh lên.

Quả nhiên, lần này tuyệt đại đa số những người có mặt ở hiện trường đã chuyển

từ trạng thái quỳ bái sang quy thuận rồi.

Điểm tiên nguyên mang lại lần này đã bay lên gần mười lần.

Làn sóng này đã đạt đến hơn 85,5 tỷ rồi.

“Lời to rồi.”

Thành ca cũng có chút nhịn không được mà bái phục bản thân mình.

Xử đẹp mấy người Linh Thanh Phù Tháp rất dễ dàng.

Nhưng ngoại trừ dọa hiện trường một phen ra cũng chả có tác dụng gì.

Nhưng lần này sau khí phí mấy tỷ điểm tiên nguyên để đi tước đoạt, để hình

tượng Thần chủ trở thành “không gì là không thể” đã mang đến lượng điểm tiên

nguyên nhiều vô kể.

“Hóa ra giả thần lộng quỷ cũng có được hiệu quả này.”

Trong lúc hắn tổng kết số giá trị thanh danh nhận được trong hệ thống thì bọn

người Linh Thanh Phù Tháp, tuyệt vọng đã tuyệt vọng, điên cuồng đã điên

cuồng.

Làm một cái linh phù thì có thể rời đi.

Kết quả lại chẳng làm được.

Chuyện này khiến cho tâm thái mọi người có phần sụp đổ.

Còn Thanh Chỉ Đạo Tôn và Linh Khuyết Đạo Tôn lúc này lại càng thất kinh

hồn vía.

Đặt biệt là Linh Khuyết Đạo Tôn, vẻ mặt như đưa đám ngồi phịch xuống đất, cả

người đơ như bức tượng chẳng có chút sức sống.

Không có thuật chế phù, linh hồn của hắn cũng như không còn.

“Bây giờ cảm thấy tên lừa đảo ngông nghênh này thế nào?” Thành ca hỏi ngược

lại không chút khách sáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK