Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười phút sau, Khương Thành một mình một người từ đại điện hoàng cung đi

ra.

Tinh Diệu Hoàng và đám người Tông Phiêu Vương đã giữ lại rồi.

Có điều bọn họ cũng hiểu rõ, Khương Thành rời đi đúng thật là con đường phá

cục tốt nhất lúc này.

Như vậy, bọn họ có thể tuyên bố với bên ngoài chuyện không liên quan đến

mình.

Muốn giết Khương Thành, vậy các ngươi tự mình đi đi.

Quốc Sư và đám nguyên sĩ kia sẽ không thể tiếp tục ép cung nữa rồi.

Mà Khương Thành cũng sống tiếp được.

Thành ca đi ra đại môn, sờ nhẫn trữ vật tuỳ thân, lộ ra nụ cười hài lòng.

Bên trong đó có trọn vẹn bốn mươi lăm phần Toái Linh Phiến cao giai.

Mặc dù Tinh Diệu Hoàng không tin Ma thai, nhưng hắn cũng không hy vọng

Vương triều Tinh U và Khương Thành vì vậy mà quan hệ nứt vỡ.

Cho nên vì để tạo hảo cảm, hắn vỗ ngực nói một câu khách sáo.

“Trước khi sắp đi, ngươi có gì cần bọn ta làm thì cứ nói hết ra đi!”

Sau đó, Thành ca đã thoả mãn tâm tình muốn làm chút gì đó của bọn họ.

Thế là hiện tại, khuôn mặt của mấy vị Thân Vương và cao thủ cung đình ở hậu

điện đều xanh.

Ngay cả Quân Vương cũng không thoát khỏi vận mệnh bị vơ vét.

Hơn một trăm phần Toái Linh Phiến trung giai lần trước kia vẫn còn phần lớn

chưa dùng, cộng thêm bốn mươi lăm phần Toái Linh Phiến cao giai lần này,

Thành ca cảm thấy cảnh giới linh ý của mình lại có thể tăng lên nhiều hơn chút

rồi.

Mà linh ý tăng lên, lực lượng hoàn toàn mới có thể để hắn điều động trở nên

càng nhiều hơn.

Mặc dù hiện tại hắn vẫn không biết hiệu quả của “lực thiên địa” trong chiến

đấu, nhưng có lẽ rất nhanh sẽ có người đến giúp hắn thử chút hoả lực.

Một mình bay ra bức tường cung, những Tộc nhân Thiên tộc ở bên ngoài giống

như bầy cá ngửi thấy con mồi, lập tức sôi trào lên.

“Khương Thành!”

“Khương Thành gì chứ, là Ma thai!”

“Ma thai ra ngoài rồi!”

“Nguồn hoạ tương lai sẽ huỷ diệt Thiên Tộc xuất hiện rồi!”

Khương Thành coi như là đã thật sự trải nghiệm một lần cái gì gọi là lên voi

xuống chó.

Ở mấy canh giờ trước, hắn vẫn còn là Thần thai ai cũng ủng hộ và yêu mến.

Mà hiện tại, lại trở thành Ma thai ai cũng gào đánh.

Hết thảy chỉ bởi vì mấy câu nói của Quốc Sư.

“Lúc trước ca vẫn là thuận lợi quá, cũng ngại với người khác mình gặp trắc trở

mới có hôm nay.”

“Hiện tại cuối cùng cũng có chút vấp ngã cấp bậc nhân vật chính.”

Hắn điều chỉnh vẻ mặt một chút, cố gắng thu lại nụ cười.

“Dựa theo kịch bản, hiện tại ta hẳn là nên bi phẫn mới đúng.”

“Khụ khụ.”

Hắn khẽ ho hai tiếng, lúc này mới vẻ mặt nghiêm túc bay đến phía trước đám

người.

“Ta chính là Khương Thành, xem ra các ngươi rất muốn giết ta.”

Tay phải hắn chậm rãi sáng ra Kỵ Quyết Kiếm.

“Vậy thì đến đi.”

Phản ứng này, cực kì vượt ra khỏi dự đoán của đám người.

Bọn họ cho rằng lúc này Khương Thành chỉ có thể trốn đi, dù sao ai có thể chịu

được ngàn người chỉ trỏ này chứ?

Nào biết được, cái tên này thế mà lại rút vũ khí ra với tất cả mọi người.

Ngay sau đó, đám người trào dâng chỉ trích càng thêm kịch liệt.

“Ma thai muốn ra tay với chúng ta rồi!”

“Quả nhiên là Ma thai!”

“Ta biết ngay Quốc Sư nói không sai mà…”

“Ài!”

“Có thể có chút thực tế không?”

Khương Thành tiện tay quét ra một kiếm.

Sau đó, đám người lít nha lít nhít kéo dài mười mấy dặm trước mặt hắn đột

nhiên đã biến mất.

Trong hư không đột nhiên rơi xuống mưa máu ngập trời.

Đây cuối cùng là mấy trăm ngàn hay là hơn triệu người bị một kiếm càn quét,

căn bản không thể tính được.

Bản thân Khương Thành cũng ngây dại.

Tình huống gì thế?

Một kiếm giết chết triệu người, cắt cỏ vô song cũng không thể vô lí như vậy

chứ?

Huống hồ một kiếm này, thậm chí ngay cả căn nguyên hắn cũng đều không

dùng.

Có điều ngay sau đó, hắn ngược lại đã hiểu rồi.

Thân thể Tộc nhân Thiên tộc căn bản chưa từng tu luyện qua, không khác người

bình thường bao nhiêu.

Mà vừa rồi phần lớn mọi người căn bản không hề phòng bị.

Tạo thành kết quả chiến đấu này cũng coi như là đương nhiên.

Trên thực tế, trên triệu người này không hề chết.

Hạch tâm của Tộc nhân Thiên tộc là linh ý, thân thể không hề quan trọng.

Chỉ cần linh ý không bị tổn hại, bất cứ lúc nào thân thể cũng có thể mượn lực

thiên địa hình thành lại.

Hiệu quả của một kiếm dọn bãi này vẫn rất rõ ràng, ít nhất đủ để rung động.

Đến nỗi khi hắn nhìn về phía Tộc nhân Thiên tộc khác ở hai bên, rất nhiều

người vậy mà không dám đối mắt nhìn hắn, mà là lùi về phía sau mấy bước theo

bản năng.

“Sao các ngươi vẫn không ra tay?”

Thành ca lại giơ kiếm trong tay lên lần nữa.

Sắc mặt của rất nhiều Tộc nhân Thiên tộc lộ ra vẻ sợ hãi, suýt nữa hỗn loạn lên.

Chịu thôi, trách chỉ trách Quốc Sư và các nguyên sĩ nói Khương Thành đến quá

đáng sợ.

Trực tiếp hình dung thành Ma đầu cấp diệt thế.

Bọn họ bản năng cho rằng, Ma thai trong lời tiên đoán sinh ra theo thời thế,

chắc chắn không phải là loại người qua đường như mình có thể chống lại.

Cho nên căn bản không có dũng khí ra tay.

Nếu không thật sự phải đánh nhau, hơn ngàn vạn linh ý cùng nhau lên, Khương

Thành chống đỡ không nổi một giây.

“Ài, thật là không thú vị.”

Thành ca thất vọng lắc đầu.

Sau đó bay về phía nơi xa.

Cho đến khi bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất, những Tộc nhân Thiên tộc

bị giết thân thể lúc trước kia cuối cùng mới hình thành lại.

Tuy nói thân thể bị huỷ cũng không sao, nhưng khí sắc của bọn họ đã kém hơn

không ít.

“Ma thai đi rồi?”

“Hắn trốn rồi sao?”

“Ta biết ngay hắn không dám ở lại nơi này mà…”

Rất nhiều người vừa nói cho đã miệng, vừa âm thầm nghĩ mà sợ.

Bọn họ thật sự đã bị cái tên Ma thai doạ đến.

Trong một gian thiên điện ở hoàng cung, Quân Vương cách cửa sổ xa xôi nhìn

về nơi xa.

Rất lâu sau, hắn đột nhiên mang vẻ mặt cổ quái quay đầu lại nhìn Thu Vũ

Tuyền.

“Ta cực kỳ hoài nghi, Quốc Sư kia cũng là hồn xuyên ở kỷ nguyên thứ ba đến

đây.”

“Bởi vì địch ý của hắn với Khương Thành có hơi vô duyên vô cớ.”

Quân Vương sẽ không tin lời tiên đoán gì đó.

Suy bụng ta ra bụng người, hắn cảm thấy Quốc Sư đó có lẽ cũng là một người

cạnh tranh.

Dệt ra lời tiên đoán Ma thai làm cái cớ, quang minh chính đại diệt trừ một đối

thủ cạnh tranh là Khương Thành đây.

“Chỉ là cơ hơi kì quái.”

“Nếu như hắn đã muốn diệt trừ Khương Thành, vậy tại sao hắn không diệt trừ

luôn cả ngươi chứ?”

Trong mắt nhìn Thu Vũ Tuyền của hắn vọt lên một tia nghi hoặc.

“Theo lí mả nói, ngươi cũng là thân thể thật khuôn mặt thật xuất hiện ở thế giới

này, hắn có lẽ có thể nhận ra ngươi chứ?”

“Dựa vào uy vọng cao đến không thể tin được kia của Quốc Sư, chỉ cần tuyên

bố ngươi cũng là Ma thai, vậy hiện tại ngươi cũng sẽ biến thành kẻ địch công

khai của Thiên Tộc.”

“Tại sao hắn lại không làm như thế?”

Hắn sờ cằm suy nghĩ trong chốc lát: “Lẽ nào, hắn cũng là một thành viên của

Thiên Cung chúng ta, chỉ hận Khương Thành, không hận ngươi?”

Khi hắn ở bên này nghi thần nghi quỷ, Quốc Sư bên kia cũng đã bắt đầu hành

động.

“Khương Thành nhất định phải chết.”

“Tinh Diệu Hoàng tưởng rằng như vậy có thể thả hắn đi? Thật là nằm mơ giữa

ban ngày!”

“Hắn không ra tay, vậy thì chúng ta tự mình ra tay.”

“Hắn trốn không thoát đâu!”

Trong mười tên nguyên sĩ, một tên thanh niên người khoác áo bào xám mặt

trắng thản nhiên nói: “Ta sẽ đi giết hắn, mang đầu hắn trở về đây!”

Người này đang muốn xuất phát, Quốc Sư lại gọi hắn lại.

“Hi Mộc, một mình ngươi không đủ.”

“Cái gì?”

Tên thanh niên mặt trắng kia đầu tiên là kinh ngạc, sau đó không cho là vậy.

“Cho dù hắn là Ma thai, vậy thì cũng là Ma thai vẫn chưa lớn.”

Trong mười người, nữ tử dáng người cao gầy kia cũng nhíu mày nói: “Ta nhìn

ra được, cảnh giới linh ý của Ma thai chẳng qua chỉ là Thiên giai ngũ trọng mà

thôi.”

“Cảnh giới của Hi Mộc đã là Thiên giai thập trọng rồi đấy, hạ gục hắn có lẽ chỉ

là dễ như trở bàn tay mà thôi nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK