Không phải bọn họ cảm thấy Khương hiền giả không quan trọng.
Chỉ là Khương hiền giả là người đại diện cho tương lai của cả tộc.
Mà trước mắt Bạch Huyền tộc ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, có lẽ làn
sóng quân địch sẽ đến tiếp theo chính là Đế Tôn Chung Thác.
Giờ phút sống còn này không thể nói đến tương lai được nữa, trước hết chống
đỡ qua mối nguy này mới là mục tiêu hàng đầu.
Cho nên, Lý tiền bối có thể cung cấp sức lực chiến đấu càng quan trọng hơn.
“Đúng đúng đúng, tiền bối dạy bảo rất đúng!”
“Phẩm chất của tiền bối cao thượng, về sau bọn ta không dám dùng những thú
vui thế tục để sỉ nhục ngươi…”
Lê Hàn Ngọc phía sau thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Nàng cũng không muốn rời khỏi Khương hiền giả, công pháp cấp chí tôn cũng
chưa học xong nữa.
Huống chi cho dù là học xong, nàng cũng không muốn rời đi.
Lúc này phía sau tầng mây trên trời, những Tiên Ma sau khi đã trải qua khoảng
thời gian im lặng dài dằng dặc, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
“Kết thúc rồi.”
“Hắn đã thắng lợi rồi.”
“Sức mạnh này… vượt qua sức tưởng tượng…”
Trước khi khai chiến, bọn họ còn muốn đợi đến khi Thành ca rơi vào bước
đường cùng, tự mình đạp trên tầng mây rồi từ trên trời giáng xuống, cứu vãn
hắn trong lúc nguy nan.
Khiến cho hắn được mở mang về thực lực của đám người mình.
Đồng thời, mắc nợ bọn họ một ơn cứu mạng.
Kết quả bây giờ, đã không cần nữa.
Người ta căn bản không cần bọn họ xuất hiện đột phá vòng vây ra ngoài, tự
mình diệt sạch toàn bộ quân địch.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lời nói hùng hồn trước kia tất cả đều
ngầm quên đi.
“Khụ, tiếp theo phải làm sao đây?”
“Dường như hắn không cần liên thủ với chúng ta.”
Bọn họ đột nhiên phát hiện sự tồn tại của mình có chút thừa thãi.
Điều này rất đáng xấu hổ.
“Thực lực của hắn, vượt qua chúng ta rất nhiều.”
Đại Diễn Tiên Đế gắt gao nhìn bóng dáng đằng xa bởi vì thu chiến lợi phẩm mà
bận tối tăm mặt mày, ánh mắt càng ngày càng trở nên nóng bỏng hơn.
“Một vị đồng đạo đến từ tiên giới như vậy, nếu như không thể lôi kéo hắn về
phe chúng ta thì đó là một tổn thất cực kỳ lớn!”
Nếu như có người này giúp đỡ, cục diện của tà mà dị giới ở huyền giới, sẽ tốt
hơn hiện tại mười lần.
Ít nhất không cần trốn đông trốn tây, hoàn toàn có thể quang minh chính đại
xuất hiện trước mặt huyền tộc.
Thương La Ma Đế cũng gật đầu rất mạnh.
“Không thể để cho Bạch Huyền tộc cướp hắn đi!”
“Hắn là ma tu của chúng ta, nhất định phải một lòng đi theo chúng ta!”
Nói xong, hắn là người đầu tiên bay ra tầng mây, lao về phía dưới nơi Thành ca
được nghênh đón.
Hắn vừa xuất hiện ở đây, tộc nhân Bạch Huyền ở phía dưới như gặp phải đại
địch, tới tấp chuẩn bị chiến đấu.
“Tà ma dị giới!”
“Lại có kẻ địch đến sao?”
“Ta đã từng gặp người này, đó là Thương La Ma Đế, cao thủ đứng đầu trong tà
ma!”
“Còn có Đại Diễn Tiên Đế, cẩn thận!”
Bọn họ tâng bốc tiền bối “Lý Tuấn Lãng” như phong trào, nhưng không đồng
nghĩa với việc có thiện cảm gì với tà ma dị giới khác.
Đám người Thương La Ma Đế và Đại Diễn Tiên Đế phía sau vội vàng thu hồi
binh khí, ra hiệu mình không có ác ý.
Ít nhất không có ác ý với “Lý Tuấn Lãng”.
“Lý đạo hữu, hân hạnh hân hạnh…”
“Ta là Thương La Ma Đế, vị này là Đại Diễn Tiên Đế!”
Sau khi Thương La Ma Đế nói xong câu này, chỉ chờ phản ứng của Thành ca.
Theo đạo lý, hai người bọn họ đều từng là hạng người uy danh hiển hách ở bên
phía tiên giới.
Hễ ai đặt chân đến giới tu luyện, đều sẽ như sấm bên tai đã lâu.
Nhưng mà Thành ca chỉ hừ một tiếng, còn chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Phản ứng bình thản khiến này cho La Thương Ma Đế có chút không vui.
Lý Tuấn Lãng nếu là một Chuẩn Đế hậu kỳ, không thể nào có chuyện trước đó
chưa từng nghe nói đến bản thân hắn được.
“Lý Tuấn Lãng, vì sao ngươi đến huyền giới mà lại không đến tìm bọn ta?”
Đại Diễn Tiên Đế cũng nói: “Đúng vậy, mọi người đều là những người lưu lạc
từ tiên giới đến dị giới này, phải chăm sóc lẫn nhau mới đúng!”
Thành ca cũng không có cảm giác gì với bọn họ.
Thuận miệng trả lời: “Chẳng phải ta đây vẫn đang bận sao, ta không có thời
gian tiếp chuyện với các ngươi đâu.”
Thái độ không quan tâm gì kia khiến cho đám Tiên Ma đều nhíu mày.
Trước kia, khi bọn ở đây gặp được những Tiên Ma khác, đều giống như là đồng
hương gặp đồng hương, hai mắt đều rưng rưng nước mắt.
Mà người này, không ngờ lại còn không thèm quay đầu nhìn thẳng bọn họ lấy
một cái.
Thế này hơi quá đáng rồi đấy?
Sức chiến đấu của ngươi rất mạnh.
Nhưng nếu như là ở bên tiên giới, một Chuẩn Đế hậu kỳ như ngươi nhìn thấy
Ma Đế, còn phải hành lễ nữa.
“Các hạ có bận gì đâu?”
Ngữ khí của Thương La Ma Đế cũng trở nên không vui: “Hằng ngày đều bận
giao tiếp với Bạch Huyền tộc ư?”
“Đúng vậy.”
Quân địch lần này rất nhiều, may là Thành ca thu hoạch nhanh, chiến lợi phẩm
cũng tịch thu hết.
Bây giờ hắn vô cùng thiếu tài nguyên, nào có thời gian chậm rãi nói lời khách
sáo với những người này.
“Chẳng lẽ các hạ chưa từng nghe qua câu nói ‘một giọt máu đào hơn ao nước
lã’ hay sao?”
Đại Diễn Tiên Đế tỏ vẻ không vui: “Bạch Huyền tộc khác chủng loại với chúng
ta, đừng thấy bây giờ bọn họ đối đầu với ba tộc khác thì thấy bọn họ là bạn bè
với tiên giới chúng ta.”
“Ngươi ở cùng với bọn họ, đây rõ ràng là hành vi nối giáo cho giặc!”
Thành ca còn chưa nói gì, tộc nhân Bạch Huyền ở đây đã không nghe nổi nữa.
Ý gì đây?
Bọn ta còn đang sợ vị tiền bối này không ở lại Bạch Huyền tộc, các ngươi còn
nói mấy lời này nữa hả trời?
“Các ngươi muốn làm gì?”
“Gì mà không cùng một tộc hả?”
Đám người Tân Linh và Thân Lương đứng dậy, vẻ mặt đều viết hai chữ “tức
giận”.
“Lý tiền bối là bạn tốt nhất của chúng ta, tình hữu nghị của chúng ta cao hơn núi
sâu hơn biển, chỉ dựa vào các ngươi mà cũng có thể phá hoại được sao?”
“Bạch Huyền tộc bọn ta, vĩnh viễn cũng sẽ không đối địch với hắn!”
“Còn những tà ma dị giới bụng dạ khó lường như các ngươi, vậy thì khỏi phải
nói…”
“Khương hiền giả của tộc ta giao tình hợp ý với Lý tiền bối, đã vượt qua sự
phân biệt chủng tộc từ lâu rồi, các ngươi hiểu cái gì chứ?”
“Mau cút đi, ở đây không chào đón các ngươi!”
“Đúng thế, rời khỏi thần điện của Bạch Huyền tộc bọn ta!”
“Khương hiền giả?”
Thương La Ma Đế vẻ mặt khinh thường lắc đầu.
“Là Khương Thành đó?”
“Chỗ mà giới tu luyện xem là thực lực, chẳng qua hắn là kẻ hèn mọn Thiên
Huyền bát trọng mà thôi, có tư cách gì xưng huynh gọi đệ với Lý đạo hữu?”
“Hắn nhìn thoáng qua Khương chưởng môn đang bận rộn cách đó không xa
không, cố ý tăng thêm âm lượng nói: “Người này ngay từ đầu trận đấu đã trốn
không thấy bóng dáng đâu cả.”
“Đến bây giờ mà vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu nữa..”
“Hiền giả tộc ngươi chỉ có vậy thôi à?”
“Tham sống sợ chết bán đồng đội như vậy sao?”
Chuẩn Đế khác ngầm hiểu trong lòng, hắn đang muốn chửi rủa Khương Thành,
hạ thấp điểm ấn tượng của hắn trong mắt Lý Tuấn Lãng.
Chia rẽ phân tách hai người này, chỉ cần Lý Tuấn Lãng nảy sinh ác cảm với
Khương Thành, đến lúc đó tự nhiên sẽ rời khỏi Bạch Huyền tộc.
“Thực lực Lý đạo hữu ra sao, là nhân vật như thế nào, hắn cũng có thể kết thân
được sao?”
“Đúng vậy, kẻ được gọi là hiền giả của tộc ngươi chỉ là một chúa hề, căn bản
không xứng kết giao với Lý đạo hữu!”
Những lời này của hắn chọc tức mọi người của Bạch Huyền tộc.
Hết lần này tới lần khác thật không biết nên phản bác thế nào.
Bởi vì trên thực tế, trong lòng bọn họ cũng có suy nghĩ tương tự.
Bạch Huyền tộc có rất nhiều người, nhưng đến bây giờ không một ai có thể hiểu
nổi vì sao Khương hiền giả có thể có được vài phần kính trọng của Lý Tuấn
Lãng tiền bối.
Thậm chí sẵn lòng giúp hắn chiến đấu mấy lần.
Hai người này bất kể là thực lực, chủng tộc, kinh nghiệm hệt như một trời một
vực.
Sâu trong lòng, bọn họ cũng cảm thấy quả thật Khương hiền giả đang trèo cao.
Cuối cùng Thành ca cũng thu thập xong chiến lợi phẩm, hắn dừng việc trong
tay lại, chậm rãi quay đầu