Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình huống gì vậy? Mới chỉ là Tố Linh cảnh đã cho một ngàn sáu trăm điểm rồi

sao?

Thiên phú này của Lâm Ninh quả thật rất kinh người nha.

Tinh thần của Khương Thành nhất thời được nâng cao, nhịn không được mở ra

kỹ năng nhìn thấu suốt.

Quả nhiên, có một dấu chấm than màu xám trên đầu Lâm Ninh.

“Huyết mạch Ẩn Hoàng – một trong bốn nhánh huyết mạch thần thú thượng cổ.

Nếu tu luyện công pháp thuộc tính ám, có thể dần dần làm thức tỉnh thiên phú

hệ ám.”

Cái gì thuốc tính ám, Khương Thành chưa từng nghe nói qua.

Dù sao xem hệ thống này miêu tả huyết mạch này có vẻ rất lợi hại là được.

Không ngờ lần thu đồ đệ này, lại thu được một kỳ tài ngút trời.

Trong lòng Thành ca nhẹ nhõm, ngay lập tức thu chiếc nhẫn vốn chứa linh khí

tứ giai tương tự như những chiếc khác về.

“Ha ha ha ha, miễn lễ, miễn lễ!”

Hắn tự mình đứng dậy, bước lên phía trước, đỡ Lâm Ninh đứng lên.

Loại thao tác thu mua lòng người này, hắn chính là vô sự tự thông.

Tuy rằng Lâm Ninh đã được xem như người của hắn, nhưng vẫn có thể củng cố

thêm.

“Nghe nói ngươi là người đứng đầu của khảo hạch nhập môn?”

Gương mặt đẹp trai của Thành ca nở nụ cười hòa ái dễ gần.

Lâm Ninh có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng khom người hành lễ: “Vâng”

“Tốt lắm! Có thể lấy được vị trí thứ nhất, đương nhiên phải có phần thưởng đặc

biệt!”

“Nói xong, Khương Thành chạm vào một chiếc nhẫn khác.”

Một thanh kinh kiếm ngũ giai và một cái linh giáp ngũ giai bay lơ lửng trên

không trung.

“Đây…. là cho ta sao?”

Tuy rằng tính tình của Lâm Ninh trời sinh đã là trầm ổn nhưng cũng không khỏi

kinh ngạc.

Đó chính là linh khí ngũ giai!

Xuất thân của nàng so với các tu sĩ bình thường khác cao hơn một chút, trong

tộc có ba vị cao thủ Tụ Nguyên cảnh, được coi như là gia tộc hàng đầu trong tòa

thành địa phương kia.

Mà bảo vật trấn tộc của gia tộc chỉ là một cái linh giáp tứ giai mà thôi.

Đó là thứ mà nàng đã ao ước từ khi còn nhỏ.

Lần tham gia khảo hạch này, gia tộc đặt rất nhiều kỳ vọng vào nàng.

Trước khi đi, tộc trưởng cùng hơn mười vị trưởng lão đích thân dặn dò.

Thế giới tu luyện nguy hiểm ở khắp nơi, lòng người hiểm ác, thậm chí đến ngay

cả đồng môn cũng tồn tại sự cạnh tranh tàn khốc.

Vì thế, còn đưa linh giáp tứ giai kia cho nàng phòng thân.

Hy vọng nàng có thể biểu hiện thật tốt, tương lai dần dần lớn mạnh, không quên

mang theo Lâm gia cùng cất cánh phất lên.

Làm sao biết được chỉ mới ngày đầu tiên nhập môn, kiện linh giáp tứ giai kia đã

không cần sử dụng đến.

Bọn người đệ tử đời thứ ba lúc trước đang vui mừng khôn xiết kia bây giờ đều

đang trợn mắt há to miệng.

Không riêng chỉ có linh giáp ngũ giai mà còn có linh kiếm ngũ giai….

Đãi ngộ của người đứng thứ nhất này, thực sự làm làm cho người khác phát

cuồng!

“Đương nhiên là tặng cho ngươi, ngươi đã gia nhập Phi Tiên môn thì đã là

người một nhà, không cần phải khách khí.”

Khóe mắt Lâm Ninh đỏ lên.

Từ nhỏ thiên phú của nàng quả thực không xuất sắc, hơn nữa xuất thân trong

dòng họ chi thứ không được coi trọng.

Lâm gia là một gia tộc tu luyện, tất cả đều dựa vào thực lực nói chuyện.

Trước năm mười hai tuổi khi huyết mạch Ẩn Hoàng chưa được thức tỉnh, nàng

hoàn toàn không cảm nhận được cái gì là được trưởng bối coi trọng, tình cảm

của những người cùng trang lứa, ngược lại nàng đã phải chịu đựng rất nhiều ánh

mắt và cả những lời nói lạnh lùng.

Mà ngày đầu tiên vị chưởng môn trẻ tuổi có thực lực thông thiên trước mắt này

lại yêu mến nàng như vậy.

“Tạ ơn chưởng môn!”

Nàng không giỏi ăn nói, nhưng bốn chữ này lại mang theo quyết tâm không bao

giờ hối hận.

Sau khi Lâm Ninh lui ra, cũng chỉ còn lại Tề Thương.

Hắn thật sự không tình nguyện.

Những lễ gặp mặt này có thể làm cho những đệ tử khác choáng váng đầu óc,

nhưng ở trong mắt hắn cũng chỉ là rách nát mà thôi.

Hắn là thiếu chủ của Bát Vân điện, bản thân hắn có một linh giáp thất giai và

một thanh linh kiếm bên cạnh, về phần đan dược hắn dùng đều là ở cấp độ linh

đài.

Phải bái lạy Khương Thành, hắn thực sự sắp nổi điên rồi.

Nhưng vì đại kế, phải nhịn!

Nhịn một cái trời cao biển rộng, nhịn hai cái sẽ được thành công.

Cuối cùng hắn vẫn là bắt buộc chính mình quỳ xuống.

Bùm, bùm, bùm, cũng quỳ ba cái, lạy chin lạy.

“Vân Thương – bái kiến chưởng môn!”

Tay hắn ôm quyền, khớp xương trắng bệch.

Nhanh kết thúc đi!

Mau mau kết thúc lễ gặp mặt, kết thúc nghi thức làm hắn bị khuất nhục này đi.

Nhưng mà lần này không giống với những lần trước.

Quà gặp mặt đã được lặp lại năm mươi bốn lần, lần này không có xuất hiện.

Nụ cười trên mặt của Khương Thành không còn nữa, bởi vì lần này hệ thống

không có “ting.”

Không có tiếng “ting” có nghĩa kẻ này không phải là người của mình.

Hắn cũng sẽ không coi tất cả những người không có tiếng “ting” là kẻ thù, dù

sao thì ở giữa kẻ thù và người của mình còn có đa số những người qua đường

đối với hắn không có cảm giác gì.

Nhưng ít ra những đệ tử gia nhập bản tông phải là người của hắn.

Đến bái kiến chưởng môn cũng không có “ting” thì còn thu hắn làm gì?

Cho dù tấm lòng của hắn có rộng lớn đến đâu, dù có rộng lượng đến đâu, hắn

cũng sẽ không nuôi một con sói trong nhà.

“Được rồi, ngươi cút đi!”

Hắn không biết Tề Thương, cũng không biết kẻ này có mục đích gì.

Chỉ xem đây là loại người máu lạnh, bất trung và hám lợi mà thôi.

Dùng Phi Tiên môn làm bàn đạp, sau này khi cánh hắn đã cứng cáp sớm muộn

cũng sẽ thay đổi phe cánh mà thôi.

Thật đúng là không có trí tưởng tượng phong phú để đoán được kẻ này đến đây

là để lật đổ Phi Tiên môn.

Cái gì?

Bầu không khí vốn đang vui vẻ trong đại điện đột nhiên cứng lại.

Tất cả mọi người đều nhìn sang với vẻ mặt khó tin.

Cút?

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Vân Thương này không phải cũng đã thông qua khảo hạch sao?

Tại sao hắn không chỉ không được nhận quà gặp mặt, ngược lại còn bị chưởng

môn thưởng một câu “cút”?

“Tại sao?”

Tề Thương giống như bị đánh đòn phủ đầu.

Hắn không hiểu được, bởi vì hắn tự hỏi bản thân đã ngụy trang vô cùng hoàn

hảo rồi.

Vẫn còn chưa bắt đầu hành động gì, hắn không tin Khương Thành có thể liếc

mắt một cái đã biết được thân phận và ý đồ của hắn.

“Không có tại sao cả.”

Khương Thành cười giễu.

“Chỉ là nhìn thấy ngươi chướng mắt.”

Đây thì tính là lí do gì chứ?

Loại trả lời này là lười giải thích, đơn thuần chính là làm nhục nhã.

Nhưng toàn trường không có một người nào nghi ngờ chất vấn.

Đùa sao, hiện tại ở trong cảm nhận của đệ tử đời thứ ba, Khương Thành chính

là người thân thiết nhất, người đáng kính trọng nhất.

Chưởng môn nói nhìn thấy kẻ này là chướng mắt, vậy ánh mắt của bọn họ nhìn

Tề Thương cũng lập tức trở nên chướng mắt.

Không cần nguyên nhân.

Thậm chí Lâm Ninh còn ấn chặt chuôi kiếm, cân nhắc có nên giết kẻ này để làm

cho chưởng môn vui vẻ hay không.

Về phần mấy người trưởng lão, sớm đã coi Khương Thành như thần.

Lời hắn nói chính là pháp chỉ.

“Mời cút!”

La Viễn tiến lên, vẻ mặt bình tĩnh chỉ về hướng cửa đại điện.

Nội tâm của Tề Thương bây giờ là nghẹn khuất, phẫn uất, khuất nhục, không

cam lòng, cừu hận!

Lão tử đường đường là thiếu chủ của Bát Vân điện, ngươi lại dám kêu ta cút?

Lúc này hắn hận không thể lập tức nhảy lên nắm lấy cổ của Khương Thành, lớn

tiếng chất vấn, bầm thây hắn thành vạn đoạn.

Cuối cùng, lại giết sạch toàn bộ tất cả người có mặt ở đây.

Nhưng mà hắn không dám.

Nơi này là Phi Tiên môn, con Hổ yêu kia ở ngay đây.

Nếu trở mặt ở đây, vậy thì đến ngay cả còn sống trở về hắn cũng làm không

được.

Chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dậy, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người ủ rũ

rời đi.

Sau khi hắn rời khỏi, khóe miệng của Khương Thành nhếch lên một chút.

“Được rồi, những con ruồi bọ đáng ghét đã bị đuổi đi, tiếp tục đại điển.”

Hắn phất phất tay với Kỷ Linh Hàm và các trưởng lão khác.

“Các ngươi có thể chọn lựa đệ tử rồi.”

Bầu không khí của đại điển nhất thời sôi động trở lại.

Lúc trước khi ở quảng trường đã có rất nhiều người đàm phán ổn thỏa rồi, hiện

tại tất nhiên là nước chảy thành song.

Rất nhanh, năm mươi ba người đều đã tìm được sư phụ.

Ngay cả Kỷ Linh Hàm cũng thu nhận hai nữ đồ đệ.

Ngoại lệ duy nhất ở toàn trường chính là Lâm Ninh.

Bất kể là ai muốn đến nhận nàng, đều bị nàng cự tuyệt.

Ánh mắt của nàng vẫn luôn hướng về phía Khương Thành, chưa hề dời đi.

Bị nhìn thẳng chằm chằm như vậy, Khương Thành có chút đắc chí, chẳng lẽ do

mị lực của mình quá lớn, cô nương này đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?

Nhưng vấn đề là nàng mới chỉ có mười lăm tuổi, vẫn chưa phát triển hoàn toàn.

Hắn chính là một người có tiết tháo.

Hay là khuyên nhủ nàng, làm cho nàng khống chế tìm cảm trước sau đó lại đợi

thêm vài năm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK