“Vậy ngươi nói cho hắn đi!”
Nếu Chung Thác thật sự có thể đến, thì hắn còn thế này ư?
Đế Tôn ngươi lợi hại thì đã sớm giải quyết Lý Tuấn Lãng rồi?
“Hắn ở đâu rồi?”
Bàng Hải nghiêm nghị kêu lên: “Hắn sớm muộn gì cũng sẽ đến!”
“Vậy còn nói cái rắm!”
Ầm!
Hạ Thiên lại hướng phía vòng phòng hộ chém một đao.
“Tốt!”
Thành Ca ở xa xa tán thưởng tại chỗ.
“Làm tốt lắm!”
Hắn vừa khích lệ, Hạ Thiên giống như đạt được kim bài miễn tử vậy, nháy mắt
nhiệt tình lại tăng thêm mấy trăm lần.
Chém đầy một đầu mồ hôi, cũng quên bàn tay đang chảy máu.
Mà những người khác vừa nhìn chiến trận này, lỡ như Bàng Hải cứ như vậy bị
Hạ Thiên phá tan phòng ngự chém chết, tới lượt bản thân làm sao bây giờ?
Nếu không ra sức, không chừng sẽ bị Lý Tuấn Lãng xử lý.
Nghĩ tới đây, bọn hắn cũng không nhịn được nữa.
“Lên!”
“Xử lý Bàng Hải!”
“Ta sớm đã thấy tên này không vừa mắt!”
“Mau tránh ra, để đó ta tới, ta căm thù sâu sắc tên này!”
“Nói hay lắm giống như ta không hận hắn vậy…”
Trong nháy mắt, Bàng Hải bị bao phủ.
Tất cả mọi người hướng về vòng phòng hộ Huyền Khí Chí Tôn kia tập kích.
Bọn hắn cũng nghĩ thông suốt.
Bây giờ không ra tay, lập tức sẽ chết.
Ra tay, tương lai có khả năng sẽ bị Chung Thác trả thù.
Lựa chọn thế nào, căn bản không cần suy nghĩ.
Giữa đám người này thậm chí đã xuất hiện ngộ thương, Thành Ca nhìn khóe
miệng co rút.
Quả thực còn hung ác hơn so với kẻ thù giết cha!
Hắn móc ra Huyền Khí Lưu Ảnh, tranh thủ thời gian làm bản kỷ niệm.
Nếu như không phải Chung Thác rót Huyền lực vào trong Huyền Khí, Bàng Hải
đã bị giết chết ngay từ lúc đầu.
Dù là như thế, dưới sự công kích điên cuồng của nhiều người như vậy, Huyền
Khí cấp chí tôn cũng chỉ chống đỡ được mười mấy giây đồng hồ.
Kim quang văng khắp nơi, Huyền Khí để lộ ra người bên trong.
Ngay sau đó thân thể mập mạp của Bàng Hải phơi bày ở trước mặt mọi người.
̀m!
Không rõ bao nhiêu Huyền Văn không công kích lên người hắn.
Tên công tử bột hư hỏng bị giết ra bã ngay tại chỗ, kết thúc một đời làm ác.
Đám người mới quay đầu lại, liền thấy cảnh Thành Ca thu hồi Huyền Khí Lưu
Ảnh.
Lập tức vẻ mặt trở nên đặc sắc vô cùng.
Vốn bọn hắn còn nghĩ sau việc này thì giữ kín tuyệt đối, chỉ cần không bị điều
tra ra, thì đổ lên trên người Lý Tuấn Lãng là được rồi.
Bây giờ vừa hay, cái Lưu Ảnh này nếu như bị Chung Thác nhìn thấy…
Này chẳng khác gì là một nhược điểm chí mạng, trong lúc nhất thời tất cả mọi
người vẻ mặt sụp đổ.
“Chuyện này… Lý tiền bối, đây là ý gì?”
Thành Ca cười híp mắt giơ Huyền Khí Lưu Ảnh lên: “Lưu cái kỷ niệm, xem
như hồi ức tốt đẹp kề vai chiến đấu của chúng ta.”
Hồi ức cái quỷ gì?
Loại hồi ức này kẻ nào thích kẻ nào muốn.
Đám người đời này cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì với hắn.
“Vậy bọn ta bây giờ có thể rời đi không?”
“Rời đi?”
Trong lòng Thành Ca tự nhủ, các ngươi trước đây không lâu còn bày ra vũ khí
với ta, hiện tại muốn rời đi mà không trả giá gì à?
Trên thế giới nào có chuyện tốt như vậy?
“Ta thấy các ngươi mang theo bên mình khá nhiều đồ, mang theo chạy khắp nơi
chắc rất mệt mỏi nhỉ?”
“Hay là ta giúp các ngươi bảo quản?”
Đám người khóe miệng co rút.
Đây là ăn cướp đi?
Đây chính là ăn cướp đúng chứ?
“Ngươi nói rất đúng, ta sớm đã chê cái Huyền Khí này của mình quá nặng rồi.”
“Ta cũng vậy, mang theo Huyền Nguyên Quả và Huyền Thạch bên người nhiều
như vậy quả thực là dư thừa, có ngươi thay chúng ta bảo quản thật sự là quá
tốt.”
“Những bảo bối này ngươi mau thu lại đi, làm phiền ngươi rồi…”
Thành Ca tươi cười chân thành nhận lấy tài nguyên bên người của đám người
này: “Không phiền không phiền, ta chịu chút mệt mỏi cũng đáng.”
“Đúng rồi, các ngươi có biết vị trí Hóa Huyền Trì ở đâu không?”
“Hóa Huyền Trì?”
Đám người sững sờ, Tà Ma Dị Giới mạnh như vậy, thế mà còn chưa đột phá tới
Đế Huyền cảnh?
Nếu như đột phá?
Nhưng mà đối diện với câu hỏi của Thành Ca, bọn hắn vẫn không dám không
đáp.
“Hóa Huyền Trì ở sâu trong Đế Tôn cung, vị trí lơ lửng, bọn ta cũng chưa tận
mắt thấy qua.”
“E là chỉ có người thân cận nhất bên cạnh Chung Thác mới biết được tung tích.”
Thành Ca dùng Độc Tâm Thuật xác nhận một chút, những người này cũng
không nói láo.
Thế là chẳng muốn tạo thêm sát nghiệt, phất phất tay thả đi.
Đám người này vừa rời đi, cũng không có ý định trở về nữa, nhao nhao trốn
khắp Huyền Giới.
Dù sao trước khi hai Tôn Thần Tiên Lý Tuấn Lãng và Chung Thác phân sống
chết, bọn hắn không dám ló đầu.
Mặt khác, Thành Ca cũng không đi thẳng đến Đế Tôn cung, mà là trước tiên tới
tổng bộ cao thủ Tam tộc Kim Huyền, Ngân Huyền, Hắc Huyền một chuyến.
Dù sao cũng là đồng lõa lúc trước hủy diệt Bạch Huyền tộc, hắn cũng không
khách khí.
Đến nơi liền vung tới một kiếm, đánh sập nửa bên cửa chính của thần điện.
“Người nào?”
“Ai dám tấn công thần điện của Kim Huyền ta!”
“Tìm cái chết…”
“A, không…”
“Là Lý Tuấn Lãng!”
“Ôi mẹ ơi…”
“Còn có hóa thân Đế Tôn!”
Thành Ca vốn suy nghĩ đám người này sẽ đại chiến một trận với mình.
Dù sao chỉ riêng Đế Huyền cửu trọng cũng đã có mười mấy người.
Không ngờ lại có phản ứng như đám người trước
Vừa nhìn thấy hắn, tất cả mọi người cũng lựa chọn trốn đi.
Sau đó bị hắn ngăn lại lần nữa.
“Các ngươi chạy cái gì?”
Thành Ca vốn còn muốn đại sát tứ phương nên rất không hài lòng.
Vị Đế Huyền cửu trọng cầm đầu vẻ mặt cầu xin: “Chuyện này… bọn ta không
chạy thì sẽ bị giết đấy!”
Hóa thân của Chung Thác biến thành chó, khiến niềm tin của bọn họ cũng vô
hình chung bị xóa sạch.
Ngay cả Chung Thác cũng nhận thua, bản thân còn đánh cái gì mà đánh, chắc
chắn là chết chứ không nghi ngờ gì nữa.
Trong lòng bọn họ, Thành Ca đã là sự tồn tại cao cấp hơn so với bọn họ.
Cho nên bọn hắn hiện tại ngay cả dũng khí thử cũng không có.
Chỉ nghĩ nên làm thế nào sống sót.
Chuyện này khiến Thành Ca nhất thời cảm thấy có sức cũng chả muốn làm.
Cuối cùng chỉ có thể thu lại tài nguyên của bọn hắn bên này, rồi kiếm thêm mấy
trăm tỷ công đức và số lượng lớn Huyền Nguyên Quả.
Lúc này mới vừa lòng thỏa ý.
Sau này trong tương lai khi bản thân vọt tới Đế Huyền cảnh, vật liệu để thăng
cấp coi như cũng có rồi.
“Được rồi, các ngươi muốn mạng sống cũng không khó, theo ta cùng nhau tấn
công Đế Tôn cung là được.”
“Cái gì?”
“Tấn công Đế Tôn cung?”
Tất cả mọi người sắc mặt thay đổi.
“Này, này này này…”
“Đế Tôn cung sao có thể đánh?”
Đó chính là hang ổ của Chung Thác.
Không chỉ có bản thân hắn bế quan ở bên kia, còn có một đám người thân thiết
dưới trướng của hắn, trong những người này cũng có những cao thủ siêu cấp có
số mệnh hưng thịnh.
Cộng thêm thế lực nhiều năm như vậy bày ở đó.
Dù là một thần sử, đối mặt Đế Tôn cung, bọn hắn cũng phải cúi đầu nghe lệnh.
Nào dám đi chủ động tấn công?
Thành Ca sắc mặt trầm xuống: “Sao nào, các ngươi không muốn đi vậy được,
bây giờ ta sẽ tiêu diệt các ngươi!”
Mặc dù Thành Ca không phải người nhân từ nương tay, nhưng từ đầu tới cuối,
hắn thực ra không nghĩ tới phải diệt sạch Tam tộc Kim Ngân Hắc.
Tam tộc cộng lại bao nhiêu người?
Ngàn tỷ cũng chưa hết.
Nếu thật muốn diệt sạch, vậy hắn cũng không còn là chuyên gia diệt phái nữa
rồi, mà là tâm lý vặn vẹo biến thái.
Hắn vốn chỉ tính nhằm vào mấy người cấp cao của Tam tộc.
Mấy tên đồng lõa này muốn sống tất nhiên có thể, phân rõ giới hạn với Chung
Thác thì có thể.
Nói trắng ra, nhất định phải gia nhập một đội, bằng không hắn dựa vào cái gì
lưu lại kẻ địch tiềm ẩn.
Cùng nhau tấn công Đế Tôn cung, chính là muốn chặt đứt đường lui của những
người này.
Để tránh bọn họ xoay trái xoay phải, gió thổi chiều nào theo chiều ấy.