“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tam Nhãn Hổ vừa hộc ra máu, vừa ngạc nhiên.
Mặc dù Khương Thành ở bên cạnh cũng không hiểu tình hình gì, nhưng không
ngăn được hắn cười ra tiếng.
“Ngươi đang làm cái gì vậy, không phải là muốn làm màu sao, sao còn cung
kính phun ra mấy cân máu rồi?”
“Nếu như không được, hay là cứ đổi cho ta đi!”
Yên Dĩ và Phạm Lôi Đạo Tôn bên này cười không nổi nữa.
Tam Nhãn Hổ đường đường là Chí Tôn, chưa khai chiến đã bị thương rồi, có
phần quá kỳ lạ.
Hai người bọn họ nhìn chằm chằm vào lệnh bài trong tay lão giả kia.
“Là bởi vì bí bảo kỳ lạ kia.”
“Ban nãy bí bảo kia sáng lên một lần!”
Lão giả đối diện kia nghe vậy thì vô cùng đắc ý, cười ha ha.
“Hoá ra các ngươi đều là mới tới?”
“Ha ha ha, gia gia ta rất thích tiếp xúc với những cháu rùa cái gì cũng không
biết như các ngươi.”
“Mỗi lần đều có thể vơ vét chút hời.”
Nói xong còn không đợi Tam Nhãn Hổ nổi điên lên, hắn liền chĩa lệnh bài về
phía Phạm Lôi Đạo Tôn.
“Ta muốn khiêu chiến ngươi!”
Khi giọng nói của hắn dừng lại, lệnh bài hai cực màu lam trắng loe sáng lên.
Giống như đã đạt được nghi thức nào đó.
Phạm Lôi Đạo Tôn suýt chút nữa nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi không.
Một người là Chí Tôn, lại muốn khiêu chiến mình với lòng tự tin tràn đầy?
Mặc dù nơi đây là Địa Đạo Tuyệt xa lạ, nhưng bản thân còn chưa đến nỗi suy
bại đến bước này chứ?
Hắn lập tức nhảy ra.
“Ngươi muốn khiêu chiến ta, vậy thì đến đây đi!”
Nói xong, hắn tế ra binh khí nhảy tới.
Ngay sau đó, hắn liền sợ hãi kêu lên.
“Chuyện gì thế này?”
“Sao ta lại không cảm nhận được bất cứ quy tắc căn nguyên nào?”
Tiên lực và thần hồn của hắn thực ra vẫn còn bình thường, nhưng nếu như một
Đạo Tôn mà không cảm nhận được căn nguyên, vậy thì sức chiến đấu sẽ trực
tiếp giảm xuống đến 80% trở lên.
Chẳng những không có cách nào trực tiếp ném đạn hạt nhân căn nguyên vào
nhau, mà pháp tắc không gian lấy quy tắc làm căn cơ cũng không thể tế ra.
Dưới tình huống này, sức chiến đấu của bọn họ vẫn thua kém Chí Tôn bình
thường.
Mà rất không may, tên lão giả đối diện với hắn, phất tay ra ba đạo căn nguyên
ngay tại chỗ.
Sắc mặt của Phạm Lôi Đạo Tôn cũng tái lại.
“Không!”
“Không thể nào!”
Còn tên lão giả đối diện hắn hé miệng ra, cười rất là sung sướng.
“Quy tôn, hãy để cho gia gia đến yêu thương ngươi đi!”
Nói xong, hắn thúc giục ba đạo căn nguyên, xông tới giết.
Trong nháy mắt, Phạm Lôi Đạo Tôn đã bị đánh cho mặt xám mày tro.
Cũng may mà Tiên lực và thần hồn của hắn vẫn là cấp Đạo Tôn, bằng không thì
dùng không đến ba giây đã bị giết chết.
Cho dù như vậy, hắn cũng vẫn trái đánh phải đỡ, liên tiếp tháo chạy.
Không có căn nguyên và pháp tắc không gian, Tiên pháp công kích mà hắn thi
triển căn bản là không đỡ được căn nguyên của đối phương.
Tam Nhãn Hổ bên cạnh nhìn thấy thì chậc chậc lấy làm ngạc nhiên, ngay cả
máu ở khoé miệng cũng quên lau khô đi.
“Mẹ nó, Phạm Lôi lão huynh, ngươi đang làm gì vậy?”
“Cố tình áp chế sức mạnh của mình để đánh một trận với Chí Tôn sao?”
“Sau đó cố ý để cho người khác ức hiếp?”
Hắn vui sướng hả hê cười ra tiếng.
“Nhìn không ra, ngươi còn có sở thích đặc biệt này.”
“Thất lễ thất lễ….”
Phạm Lôi Đạo Tôn đang bực dọc muộn phiền khi chiến đấu lại bị hắn chọc cho
thổ huyết.
Nếu hắn có thể toàn lực, còn đến lượt lão đầu kia ngang ngược sao?
Tuỳ ý cũng có thể đánh cho lão đầu kia thành đại tiểu tiện không tự chủ được
không?
“Ngươi lợi hại như thế, vậy thì ngươi tới đi!”
Hắn cũng không đời nào để bị đánh.
Bất luận có bay thế nào, vĩnh viễn cũng không cảm nhận được quy tắc căn
nguyên ở bốn phía.
Cho nên câu này, thực ra cũng coi như là đang tìm người giúp đỡ.
Tam Nhãn Hổ vốn muốn đánh cho lão đầu kia tơi bời, ngược lại cũng không từ
chối.
“Vậy thì ngươi xem đại gia tiếp đãi hắn như thế nào đi!”
Nói xong, hắn cũng xông về phía lão đầu kia để giết.
Nhưng ngay sau đó, điều bất ngờ lại xảy ra lần nữa.
Tam Nhãn Hổ xuyên thẳng qua người lão giả kia, giống như xuyên qua một đạo
hư ảnh.
“Lệnh bài kia của hắn, tạo ra một không gian ngăn cách đặc biệt.”
Yên Dĩ bên cạnh quan sát rất tỉ mỉ.
“Mặc dù chúng ta có thể nhìn thấy, nhưng không có cách nào can thiệp vào trận
chiến của hai người bọn họ được.
“Còn có việc này sao?”
Tam Nhãn Hổ sờ cằm, cảm thấy có chút khó chịu.
“Vậy lệnh bài kia rốt cuộc là thứ đồ gì?”
“Nhìn như vậy, không phải là Phạm Lôi lão huynh phải chết sao?”
Hắn và Phạm Lôi Đạo Tôn cũng không phải là người cùng một đường, thật ra
hắn có chết hay không cũng không quan trọng, nhưng lão giả này rõ ràng thực
lực không giỏi còn ngang ngược như thế, làm cho người ta rất tức giận.
Lão giả đối diện thúc giục ra căn nguyên, tiến đánh Phạm Lôi Đạo Tôn.
Đánh cho khắp người Phạm Lôi Đạo Tôn bị thương nhiều chỗ.
Cũng may mà uy lực căn nguyên của lão giả kia không mạnh, mà Tiên thể của
Phạm Lôi là cấp Đạo Tôn rất có khả năng chịu đựng.
Có điều cứ theo đà này, thất bại của hắn chỉ là vấn đề thời gian.
“Mấy quy tôn khác đừng chạy, tiếp theo là đến lượt các ngươi rồi, gia gia sẽ yêu
thương các ngươi thật tốt!”
Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, Thành ca không nhịn được mà híp mắt nhìn.
Nhân tiện mở ra Độc Tâm thuật.
“Lệnh bài của ngươi có tác dụng gì?”
Lão giả đang trong chiến đấu đắc ý cười lớn: “Các ngươi vẫn là đem theo thắc
mắc xuống đất đoàn tụ đi…”
Hắn cũng không muốn tiết lộ hiệu quả của lệnh bài.
Nhưng thật đáng tiếc là, ở trước Độc Tâm thuật, hắn không giấu được bí mật gì.
Sau khi hỏi vấn đề, hàng loạt câu chuyện đã tự nhiên xuất hiện trong lòng lão
giả.
Và Khương chưởng môn rất dễ dàng hiểu rõ được ngọn nguồn.
Hoá ra nơi này tên là Đoạn Dương Đạo, và lệnh bài kia được gọi là khiêu chiến
lệnh, cũng không phải là bí bảo quý giá gì.
Giống như Huyết Sát Đạo giết người có phần thưởng, Đoạn Dương Đạo cũng
có quy tắc đặc biệt.
Chỉ có điều, hai địa điểm liền kề, quy tắc hoàn toàn trái ngược.
Ở chỗ Đoạn Dương Đạo, tuỳ tiện giết người sẽ phải trả giá đắt.
Đặc biệt là khi hai bên thực lực khác biệt càng lớn, cường giả giết chết nhược
giả, thậm chí có thể phải chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Mà muốn giải quyết ân oán, thì cần phải sử dụng khiêu chiến lệnh.
Khi một người khiêu chiến người khác, khiêu chiến sẽ đạt tới cưỡng chế.
Đối thủ trong vòng ba phút đồng hồ không ứng chiến, thì sẽ phải chịu trừng
phạt cưỡng chế, cho nên ban nãy Tam Nhãn Hổ đột nhiên hộc máu.
Bởi vì hắn đắc ý vênh váo, chậm trễ không ứng chiến.
Mà Phạm Lôi Đạo Tôn mặc dù ứng chiến, nhưng đáng tiếc bản thân hắn không
có khiêu chiến lệnh.
Không có lệnh bài, trong không gian khiêu chiến hắn không có đạo cụ để khai
thông với ngoại giới, lực căn nguyên không thể đưa vào trận.
Cho nên bây giờ bị treo đánh.
Ở chỗ Đoạn Dương Đạo, khiêu chiến lệnh là đạo cụ rất tầm thường, là hàng
thông thường mà thôi, không có gì hiếm lạ cả.
Người ở nơi này cũng quen với phép tắc của khiêu chiến.
Nhưng người mới tới thường là không biết những cách thức này, rất dễ chịu
thiệt.
Lão giả này quanh năm ở biên giới dạo chơi, chuyên môn đi tìm những con mồi
mới mà hạ thủ.
Ỷ vào có hiểu biết với quy tắc, Chí Tôn hắn cũng dám bắt nạt Đạo Tôn.
Một khi trong khiêu chiến giết chết đối phương, giống như bên phía Huyết Sát
Đạo, có thể nhận được cảm ngộ quy tắc đặc biệt, dựa vào quy tắc chủ tu của đối
phương mà quyết định.
Bởi vì nguyên nhân này, rõ ràng không thể tuỳ ý giết người, Đoạn Dương Đạo
vốn nên sống hoà bình, ngược lại khắp nơi đều là tranh đấu.
Chỉ có điều, cách thức mà bọn họ tranh đấu, đều là chính thức khiêu chiến với
người khác.
Nhìn bề ngoài xem ra vẫn rất có lễ độ.
Sau khi hiểu những điều này, Khương Thành cuối cùng cũng hiểu được vì sao
lão đầu kia lại kỳ lạ như thế.
Mà vào lúc này, Phạm Lôi Đạo Tôn bên trong bị đánh cho chạy bán sống bán
chết, cũng rất căm tức lấy ra một điếu thuốc.