buộc ra ngoài.
“Trên đời này không có U tộc?”
“Vậy ngươi nói thử xem, bọn chúng là gì hả?”
Lực thiên tản đi, hai viên tinh hạch hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người.
Chưa kịp đợi bọn họ quan sát kỹ một chút, hai viên tinh hạch lóe một tia sáng,
nhanh chóng ngưng tụ ra tiên thể.
Trong chớp mắt, một nam một nữ trẻ tuổi của U tộc kia lại xuất hiện.
Nhưng vì bị lực thiên trừng trị một phen nên đã yếu hơn so với lúc trước một ít.
“Là bọn chúng!”
Lúc trước khi hồi tưởng cảnh là có tới tận hai góc nhìn chính, nên mọi người
đều nhìn thấy dáng vẻ của cả hai người thông qua góc nhìn của đối phương.
Lúc này hiển nhiên chỉ nhìn một cái là đã nhận ra ngay.
“Ôi trời ạ, bọn chúng vẫn còn sống sao?”
“U tộc đó, đừng để hai tên hung thủ này chạy mất!”
Cẩn Võ Chính Thần ngu người luôn.
Trong lòng hắn thực ra cũng tin U tộc có tồn tại, chỉ là tính chắc được Khương
Thành sẽ không tìm được tên U tộc thứ năm thôi.
Nên chỉ cần hắn đánh chết không chịu thừa nhận là được rồi.
Ai mà ngờ, Thành ca lại còn giữ lại chiêu này.
Vậy kêu hắn biết làm sao đây?
Nhưng những lời lúc trước cũng đã nói ra rồi, bây giờ hắn chỉ có thể tiếp tục
chống đỡ đến cùng thôi.
“Bọn chúng không phải là tộc nhân của U tộc, đây chỉ là hai Thánh Chủ đỉnh
phong thôi…”
Hai tên tộc nhân U tộc kia vừa nhìn thấy Khương Thành đã lộ ra vẻ mặt sợ hãi
như gặp phải thiên địch vậy, hoảng loạn tháo chạy ra xa.
Nhưng nhiều Thiên Thần và Giới Thần đứng vây xem như thế, sao có thể ngồi
nhìn hai người này bỏ chạy cho được?
Hiện trường có rất nhiều lập tức chủ động ra tay, vây ngăn chặn đánh.
Tuy nhiên, chuyện này không hề dễ dàng xíu nào.
Lúc trước khi nhìn hình ảnh chiếu lại, mọi người thấy Khương Thành lấy một
địch bốn thắng rất nhanh, còn tưởng rằng tộc nhân của U tộc cũng chỉ thế thôi
nữa chứ.
Bây giờ đổi thành bản thân họ giao đấu với U tộc mới hiểu được khó khăn đến
cỡ nào.
Nguyên thuật che trời lấp đất kia của bọn họ cũng đã nhanh chóng xé nát tiên
thể của hai người kia.
Nhưng đối diện với hai viên kim cương tinh thạch biến đổi chóng vánh kia thì
lại giống như đánh vào không khí vậy.
Và đối với rào chắn thánh giới của bọn họ, hai viên kim cương kia thậm chí còn
kinh khủng hơn.
Thật sự giống như vứt hai viên đá vào trong hồ nước, nó trực tiếp xuyên qua đó
vậy.
Trong đám đông, những tiếng hò hét nối tiếp nhau vang lên, tràn đầy vẻ khó tin.
“Cái này quá vô lý rồi đấy?”
“Lơ được cả nguyên thuật và thánh giới sao?”
“Lại còn có loại tộc quỷ dị này á?”
“Đệch mẹ, hắn công kích ta rồi, làm sao làm được thế?”
“Cẩn thận!”
Muốn tiêu diệt được kim cương tinh hạch của U tộc, chỉ dựa vào thánh giới và
công kích nguyên thuật là rất khó có hiệu quả.
Cũng chẳng phải đối phương thật sự có thể hoàn toàn miễn dịch với đạo hay là
nguyên thuật, mà là trong tinh hạch kia vừa có tiên lực, lại vừa có cả thần hồn
và ý thức nữa.
Dù cho sử dụng loại công kích nào đi chăng nữa thì cũng rất khó có thể một
mình phá vỡ phòng ngự tinh hạch của đối phương.
Trước đó lúc Khương Thành chém chết hai tên trung niên của U tộc, đầu tiên là
bắn kích bằng nguyên thuật tứ bách trọng, cuối cùng là sử dụng tấn công kép
của kiếm đạo và thiên hồn.
Mà bây giờ những tiên nhân vây công này đều là tự mình mình chiến, luôn có
nguy cơ sẽ ngộ thương đến những người xung quanh, rất khó để tập trung sức
mạnh đi đối phó tinh hạch hết sức linh hoạt kia.
Nhìn thấy hai người kia sắp sửa xông ra khỏi vòng vây, Cẩn Võ Chính Thần
không thể không đích thân ra tay.
Nếu thật sự để hai tên tộc nhân U tộc kia chạy thoát, lỡ may sau chuyện này lại
hoành hành ở Thương Môn cung của hắn thì làm sao?
Thần đạo của hắn quá cuồn cuộn, lập tức phá vỡ giới hạn chịu đựng của hai
viên kim cương tinh hạch kia.
Chưa kịp đợi hai tên tộc nhân của U tộc xin tha thì tinh hạch đã hoàn toàn bị
phá hủy.
Đến lúc này, mọi người mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Vẫn phải để Chính Thần ra tay!”
“Đúng đó, U tộc này quỷ dị quá đi thôi, thánh giới lại chẳng có tí tác dụng nào
luôn?”
“Cái tộc này nguy hiểm quá!”
“Lúc trước Khương chưởng môn một chọi bốn kiểu gì thế, hơn nữa lại còn
chiến thắng nữa?”
“Không thể tin nổi!”
Bốp bốp…
Thành ca đứng ở một bên cười híp mắt vỗ tay.
“Lợi hại, lợi hại quá, không hổ là Chính Thần mà.”
“Hừ.”
Cẩn Võ Chính Thần nâng cằm lên, ngạo nghễ nói: “Hai tên tiểu bối nhỏ nhoi
thôi, chẳng chịu nổi một đòn nữa, có gì đáng nói chứ?”
“Đúng đúng đúng, bọn chúng chẳng nhằm nhò gì.”
Thành ca cố ý phụ họa một câu rồi mới cười nói: “Nhưng bọn chúng vẫn là U
tộc, cái này thì không vấn đề gì chứ?”
Cái này…
Cẩn Võ Chính Thần nghẹn họng, không thể phản bác được gì.
Hai tên ban nãy rõ ràng không phải là tộc nhân của bất cứ tộc nào mà Nguyên
Tiên giới đã biết, hiện trường cũng có rất nhiều người đã trải nghiệm được chỗ
đặc biệt của bọn chúng.
Nếu như hắn vẫn còn cứng miệng, nói bọn chúng là diễn viên do Khương
Thành sắp xếp thì thật sự sẽ thành trò cười khắp thiên hạ mất.
Nghênh đón ánh mắt vi diệu của mọi người ở xung quanh, hắn cuối cùng chỉ có
thể ngượng ngùng gật đầu.
“Xem ra các ngươi thật sự không phải là hung thủ đã hủy diệt thương hội
Nhược Bàn.”
Lẫm Đế nhịn một bụng lửa giận lúc trước, bây giờ cuối cùng cũng tìm được cơ
hội trút hết ra ngoài.
“Chỉ thế thôi à?”
“Nếu không phải Khương Thành túm được hung thủ thật sự ra, cái tên ngu xuấn
nhà ngươi đã thành công cụ mặc người khác khiêu khích rồi, đúng là buồn
cười!”
“Ngươi!”
Đường đường Chính Thần lại bị mắng là thứ ngu xuẩn, Cẩn Võ suýt nữa đã
bùng nổ ngay tại chỗ rồi.
Nhưng ở hiện trường có nhiều người nhìn như vậy, những lời lúc trước nói ra,
bây giờ cũng không chối được.
Chỉ có thể lẩm bẩm: “Cảm ơn các ngươi đã giúp bọn ta bắt mấy con sâu làm rầu
nồi canh này, tránh cho Thương Môn cung chịu càng nhiều tổn thất hơn.”
Thành ca chắp hai tay ra tay, khẽ gật đầu.
“Đây là chuyện một tiên nhân nhiệt tình như ta nên làm.”
Đám đông lập tức vỗ tay tán thưởng.
Sau khi đích thân trải nghiệm sự đáng sợ của U tộc, sự cảm kích và kính
ngưỡng của mọi người đối với Khương Thành lại tăng thêm một bậc.
Nếu như không phải lần này có hắn thì hậu quả thực sự không dám tưởng
tượng.
“Ha…”
Lẫm Đế lại nhìn chằm chằm Cẩn Võ Chính Thần, bề ngoài cười tươi như hoa,
thực tế là đang đuối đánh đến cùng.
“Chỉ thế thôi á?”
“Cẩn Võ, ước định lúc trước, chắc ngươi chưa quên đâu nhỉ?”
Cẩn Võ Chính Thần tất nhiên không hề quên.
Ban nãy muốn quỵt nợ cũng là bởi vì không muốn làm theo quy ước đấy thôi.
Nhưng bây giờ có nhiều người nhìn như thế, muốn trốn cũng trốn không thoát.
Chỉ có thể xị mặt u sầu nói: “Thôi vậy, xem như là ta hiểu lầm các ngươi rồi.”
Cái loại thái độ qua loa này tất nhiên không thể khiến Lẫm Đế hài lòng.
“Ngươi đang nói cái gì thế?”
“Chẳng phải đã nói sẽ xin lỗi sao?”
“Nhưng sao hình như ta không nghe thấy gì hết thế?”
Sắc mặt của Cẩn Võ Chính Thần lúc xanh lúc trắng, là một Chính Thần, hắn
chưa từng mất mặt như thế này bao giờ.
Đổi lại là Khương Thành, có khi hắn đã mặt dày quỵt cho qua luôn rồi.
Nhưng đối mặt với Lẫm Đế có thực lực còn mạnh hơn mình một bậc, hắn cắn
răng, cuối cùng vẫn chỉ có thể làm theo.
“Khụ, xin lỗi, lần này là tại ta quá sơ suất, hiểu lầm các ngươi…”
Mặc dù vẫn không có thành ý gì cho lắm, nhưng Lẫm Đế cũng hiểu, đây đã là
cực hạn những gì có thể làm được của đối phương rồi.
“Hừ, miễn cưỡng xem như ngươi đạt đấy.”
Cái nồi đã bị gỡ xuống, đối phương là Chính Thần lại còn cúi đầu xin lỗi mình,
tâm trạng của nàng cuối cùng cũng dễ chịu hơn.
Đến cả ấn tượng về Khương Thành cũng tốt hơn rất nhiều.
Lại còn chủ động giúp Thành ca đòi nợ nữa.
“Nhưng sau này chuyện của Tiên Võ châu, Thương Môn cung của ngươi không
thể khoanh tay đứng nhìn đâu đấy, việc này ngươi làm được chứ?”
“Còn có ba phần nguyên liệu đế khí lăng tiên nữa, ta sẽ luôn quan sát ngươi
giao nộp chúng đấy!”
Cẩn Võ Chính Thần khóc không ra nước mắt.
Hắn với Khương Thành vẫn còn đang có gút mắc đấy, kết quả bây giờ lại còn
mất vốn liếng nữa, chuyện này là sao đây hả?