Viên huyền đan không ngừng xoay tròn, tốc độ thành hình dường như cũng trở
nên nhanh hơn.
Và hắn biết mình nhất định phải đến thần điện đó một chuyến.
Đến một khoảnh khắc, huyền phách trong thần hải cuối cùng cũng ngừng quay,
trở nên viên mãn không gì sánh được, tựa như tạo hóa.
Mà lúc này hệ thống cũng vang lên tiếng nhắc nhở.
“Ting, kí chủ mở khóa hệ thống tu luyện mới, giờ hệ thống thương thành sẽ đổi
mới để phù hợp với thương phẩm của thể hệ.”
Ngay sau đó, trong thương thành xuất hiện một loạt bảo vật tu luyện của huyền
tộc bày la liệt trước mắt.
“Còn có thế này cơ à?”
Khương Thành mừng rỡ ra mặt.
Vốn để tăng lên 49 lạc ấn của quy tắc, hắn còn phải tốn rất nhiều thời gian để
cảm ngộ.
Đây là chuyện làm hắn đau đầu nhất.
Tốc độ dựa vào cửa quy tắc lần đó tăng lên, quy tắc kiếm thì dựa vào kiếm tâm
tăng lên, còn 47 môn khác thì sao?
Có phải hư vô mờ mịt quá rồi không?
Có ma mới biết cái cảm ngộ khỉ gió kia đến từ đâu.
Mà giờ chỉ cần đổi bảo vật, nâng cao cảnh giới huyền phách, vậy cũng có nghĩa
là nâng cao trình độ cảm ngộ quy tắc một cách trá hình rồi.
Chuyện có thể sử dụng công đức để giải quyết thì với hắn chẳng là vấn đề gì
hết.
Huyền phách vừa thành, hắn đã cảm thấy huyền khí xa lạ xung quanh trở nên
thân thiết không gì sánh bằng.
Đến công pháp huyền tộc cũng không được như hắn, hầu như chỉ cần một hơi
thở, tất cả huyền khí trong Tụ Phách Trì đều bị cuốn sạch.
Chỉ thấy sau khi gió cuốn mây tan, Tụ Phách Trì vốn bị bao phủ trong mây mù
đột nhiên trở nên rõ ràng vô cùng.
Thậm chí ngay cả huyền khí bên ngoài đều giống như bị cuốn vào trong một
vòng xoáy lớn.
Bên ngoài, người tộc Bạch Huyền hoảng sợ kêu lên không ngớt.
Không hề hay biết chuyện gì xảy ra.
Mỗi một người đều từng trải qua chuyện cảm ngộ huyền phách nhưng chưa bao
giờ chứng kiến cảnh tượng thế này.
Trong chốc lát, những đệ tử thần điện cũng quên cả việc ra tay.
Cuồng phong gào thét, trung tâm vòng xoáy chính là Khương Thành.
Tất cả huyền khí tụ vào người hắn, sau đó bị huyền phách tham lam hấp thụ lấy.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được viên huyền phách kia đang lớn mạnh
với tốc độ rất nhanh.
Mà Khương Thành cũng có thể cảm nhận được rõ ràng bản thân đột nhiên lý
giải được các loại lực lượng.
Một vầng sáng lóe lên quanh người hắn rồi biến mất, cũng không xuất hiện
những bọt khí nhỏ bé như trước nữa.
Mà lúc này, Tụ Phách Trì đã tắt ngấm, trở nên xám xịt không còn một tia sáng.
Mọi người cảm nhận được trạng thái của hắn, nhất thời đều sững hết cả người.
“Chuyện… chuyện gì xảy ra vậy?”
“Hắn lên thẳng Phàm Huyền cảnh tứ trọng rồi?”
“Lần đầu tiên ta thấy loại cảm ngộ trực tiếp đột phá cảnh giới thế này, hơn nữa
lại đột phá đến tứ trọng?”
Phàm Huyền cảnh của Huyền tộc đến cửu trọng đã tương đương với cao thủ bậc
thánh của tiên giới.
Nâng lên một tầng cũng giống như tu sĩ hạ giới đột phá một đại cảnh giới.
Ngẫm lại thì người chưa đạt đến Tôi Thể cảnh, ngày đầu tiên nhập môn tu luyện
sẽ tiếp tục luyện tam đại cảnh giới tôi thể, ngưng mạch, dẫn khí đến tận Tụ
Nguyên cảnh mới thôi.
Đây là chuyện khó tin tới mức nào?
“Lạ thật đấy?”
“Không phải tà ma dị giới rất khó cảm ngộ ra huyền phách à?”
“Huyền phách của hắn là phẩm chất gì?”
“Chưa nghe thấy chuyện thế này bao giờ…”
Đệ tử thần điện và những cao thủ của phân điện khác cũng ngạc nhiên vô cùng.
“Lẽ nào đây là thiên cấp huyền phách trong truyền thuyết?”
Thứ mà bọn họ biết còn nhiều hơn những người khác rất nhiều.
Phẩm chất của huyền phách trên các cấp bậc giáp ất bính đinh còn có thêm hai
cấp thiên địa.
Trong thần điện tộc Bạch Huyền có tồn tại thiên tài tuyệt thế đạt phẩm chất cấp
địa.
Sau này không một ai ngoại lệ, tất cả họ đều phi thăng tới thượng tầng.
Nghe nói, khi xưa những người này khi cảm ngộ huyền phách cũng trực tiếp đột
phá cảnh giới.
Nhưng tối đa họ cũng chỉ thăng đến Phàm Huyền cảnh nhị trọng.
Lên thẳng Phàm Huyền cảnh tứ trọng là chưa từng thấy trong lịch sử.
Lẽ nào lại là huyền phách thiên cấp chí cao?
Họ không thể tin được đây là sự thật.
“Không thể nào!”
“Tà ma dị giới sao có thể quái dị như vậy?”
“Nhất định là sai chỗ nào rồi.”
“Đúng vậy, hắn chẳng gây ra dị tượng nào cả, nhất định là sai rồi.”
Một tà ma dị giới còn tài giỏi hơn họ trong phương diện tu luyện huyền lực, thật
sự không thể chấp nhận nổi.
Nhưng cô gái dẫn đầu không hùa theo họ.
Nàng nhìn chằm chằm vào Tụ Phách Trì đã lộ ra vết nứt, thầm thấy kinh hoàng
trong lòng.
Gì mà không có dị tượng chứ?
Đây là do phẩm chất huyền phách quá cao, Tụ Phách Trì cũng không chịu nổi
mà sụp đổ rồi kìa.
Thật ra vầng sáng chợt lóe vừa nãy chính là dị tượng của hắn, chỉ là Tụ Phách
Trì không giữ được nữa nên vừa xuất hiện đã vụt tắt ngay.
Sao có thể như vậy được?
Trong lịch sử cũng từng xảy ra chuyện tà ma dị giới lĩnh ngộ huyền phách.
Nhưng phẩm chất huyền phách mà họ lĩnh ngộ được thường không cao, cũng
chỉ là cấp bậc giáp ất mà thôi.
Cho nên sau này sở dĩ có thể tu luyện được, chủ yếu là vì cảnh giới của họ đã
cao sẵn rồi, kinh nghiệm lẫn nội tình đều ở đó cả.
Dù sao đã từng là ma vương hoặc chuẩn đế, chỉ cần có thể nhập môn thì có tu
luyện cái gì cũng sẽ nhanh hơn người khác.
Mà nếu như một người dị giới có thiên phú bậc nhất ở phương diện tu luyện
huyền lực thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Nàng không dám tưởng tượng nữa.
Hình như mình đã tận mắt chứng kiến một quái vật sinh ra…
Tuy Khương Thành còn không biết mình vừa làm ra một chuyện kinh thế hãi
tục nhưng nhìn nhiều người hoảng hốt nhìn chằm chằm mình như vậy, hắn cũng
biết trong lúc vô ý mình đã dọa người ta chết khiếp rồi.
Mở giao diện hệ thống lên xem, quả nhiên người Huyền tộc cũng có thể cung
cấp giá trị chấn kinh.
Tuy cảnh giới của những người này không cao nên cho không được nhiều lắm
nhưng đây cũng là một khởi đầu tốt.
“Ha ha ha, mọi người đều rung động bởi vẻ đẹp trai của ta hả?”
“Đừng kích động thế, lỡ lên cơn đau tim thì lại là lỗi của ta rồi…”
Hắn vẫn giữ vẻ cợt nhả trước sau như một, mà mấy cao thủ phân điện đối diện
cũng kịp phản ứng lại.
“Tên tà ma kia ngươi thật là to gan, dám đột nhập vào lãnh địa Bạch Huyền tộc
ta.”
“Mau trở về Vẫn Tiên Sơn, từ đây không ra khỏi nữa, chúng ta còn có thể bỏ
qua cho.”
“Còn không mau khoanh tay chịu trói.”
Khương Thành lướt qua cảnh giới của họ, hiện tại hắn vừa nhìn là ra ngay.
Ba tên Địa Huyền cảnh, những kẻ khác chỉ là Minh Huyền cảnh, thậm chí còn
thấp hơn…
Này là khinh thường ta à?
Hắn bất đắc dĩ rút kiếm ra: “Các ngươi đúng là không nhớ đòn gì cả, chả lẽ lại
nhìn không ra cách biệt thực lực à? Ai cho các ngươi cái gan đó vậy?”
“Hắn còn định phản kháng!”
“Bắt lấy hắn.”
Phân điện chủ và hộ vệ trưởng ở đối diện vừa thấy hắn rút kiếm đã lập tức vây
lại, họ vẫn còn lòng tin dạt dào lắm.
“Ta nghe nói đan dược của chúng dùng hết rồi sẽ tiêu thôi.”
“Đúng vậy, trạng thái của tà ma dị giới ngắn thôi, không thể kéo dài được…”
Khương Thành cũng bị chọc tức.
“Ngươi mới không thể kéo dài ấy, cả nhà ngươi không thể kéo dài.”
Binh bang lẻng xẻng, hai bên nhanh chóng đánh nhau.
Hầu như trong nháy mắt, hộ vệ trưởng sở hữu Minh Huyền cảnh đã bị đánh nằm
sấp trên đất không kịp trở tay.
Nhưng ba tên Địa Huyền cảnh này lại khiến Khương Thành cảm thấy bất ngờ.
Thực lực của họ hình như hơi kỳ lạ.
Theo lý mà nói thì Địa Huyền cảnh cũng chỉ tương đương với tiên tôn bên tiên
giới mà thôi, nhưng giờ ba người triển lộ thực lực lại không phải như vậy.