Khí tức huyền văn có thể khiến hắn cảm nhận được sự giống nhau thì chỉ có
một khả năng - đã trói buộc với huyền văn của hắn.
Khi hắn nảy ra suy nghĩ này, cảm xúc kích động lạ thường ngập tràn, gương mặt
kinh ngạc thốt lên thành tiếng.
Lẽ nào…
Hắn bất giác tăng tốc, rút ngắn khoảng cách của bản thân đang gấp gáp với Tiên
Võ châu của Thương Lan đại lục.
Ở đây vẫn là dáng vẻ của vùng đất lúc trước, chỉ có điều là tiên nhân quanh đó
ít đi rất nhiều.
Khương Thành mới đến vùng gần tiên môn của Phi Tiên môn thì phía trước như
có một đàn ong đột nhiên xông đến.
Đột nhiên, hắn gặp phải sự tập kích đồng thời của hơn trăm môn căn nguyên.
Những căn nguyên này không phải là nguyên thuật, mỗi cái đều là đơn độc.
Nhưng uy năng của mỗi một môn đều không thua gì Thánh Chủ đỉnh phong,
thậm chí còn mạnh hơn nguyên thuật mà Thánh Tôn toàn lực thi triển ra nữa.
“Tình huống gì vậy?”
“Lẽ nào là căn nguyên của Huyền tộc công kích à?”
Do ở đây là Phi Tiên môn nên Thành ca không toàn lực hạ sát thủ, chỉ mở quy
tắc thánh giới ra.
Ngay chốc sau, thánh giới của hắn đã gặp phải một làn công kích như mưa sao
băng.
Cũng may mà mấy thứ như thánh giới và đạo tâm, tiên lực, huyền văn của hắn
giờ đây đã trói buộc lại với nhau, không những độ linh hoạt cao mà cường độ
của vượt xa thánh giới bình thường.
Thế là chống lại một cách cứng rắn.
Mà trong quá trình này, hắn phát hiện ra mỗi một sự công kích căn nguyên đều
không giống lắm với căn nguyên của Huyền tộc mà hắn gặp phải trước đó.
Những căn nguyên này vừa có đặc trưng của nguyên thuật, đồng thời cũng
mang theo đạo rất rõ ràng.
Giống như nguyên thuật và thánh giới đồng thời cô đặc lại với nhau, hóa thành
một thủ đoạn công kích đặc biệt.
“Sao lại làm được vậy?”
Khi trong lòng hắn nảy ra nghi vấn này, bên ngoài cũng vang lên tiếng hô kinh
ngạc.
“Ôi vãi, thế mà cũng đánh không hề hấn gì?”
“Người này mạnh quá rồi nhỉ?”
“Dừng tay, mau dừng tay! Đây là Khương chưởng môn!”
“Cái gì?”
Mây âm u ngập trời đột nhiên tan đi, bóng dáng trùng trùng xuất hiện trước mặt.
Đứng sừng sững trên thánh giới, Khương Thành buông thỏng kiếm xuống.
Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy được những gương mặt thân thuộc.
“Đan Thái, Lục Phàm, Ngụy Miễu… Hóa ra các ngươi ở đây à.”
“Khương chưởng môn!”
Toàn bộ hơn trăm người trước mặt hệt như bị điên, vừa khóc vừa cười chạy
xồng xộc sang.
“Ôi trời ơi, cuối cùng ngươi cũng quay về rồi!”
“Khương chưởng môn, bọn ta tìm ngươi thật sự khổ quá mà…”
Thoáng chốc, Thành ca đã bị đán người hưng phấn này nhấn chìm.
Mặc dù hắn còn chưa hiểu vì sao đám đệ tử tìm không ra lại xuất hiện ở đây,
nhưng điều này cũng không ngăn cản được tâm trạng bay bổng của hắn.
Sau một khắc, những đệ tử khác nghe tin chạy vội sang.
Đám người Kỷ Linh Hàm và La Viễn, Mạc Trần đã xuất hiện trong tầm mắt của
hắn.
Cả Phi Tiên môn đều tràn ngập trong bầu không khí vui mừng điên cuồng.
Cánh tay của Thành ca không hề bất ngờ khi bị đám người Lâm Ninh và Ấn
Tuyết Nhi ôm chặt lấy.
“Khương chưởng môn, hu hu… còn tưởng sẽ không còn gặp lại ngươi nữa “
“Cái tên chết tiệt nhà ngươi, sao lại không đi tìm bọn ta chứ?”
Nghe thấy tiếng mắng yêu quen thuộc, khoé môi hắn nhếch lên.
Đám người Đan Thái và Ngụy Miễu vô cùng biết điều nhường chỗ, người đứng
chính diện hắn chỉ còn lại mỗi một mình Kỳ Linh Hàm.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng mấp máy môi.
Giống như có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, lại khó có thể thốt ra thành lời.
Trong ánh mắt chất chứa tình cảm vô bờ, cuối cùng hóa thành hai câu đơn giản
không hẹn mà cùng nói ra.
“Lâu ngày không gặp.”
“Ta trở về rồi.”
Khi hai người nắm tay nhau, cùng đi về phía chính điện, bên ngoài đã bắt đầu
mở tiệc lớn chúc mừng.
Sau kho ngồi xuống lại, Khương Thành đương nhiên là hỏi về tình trạng của
bọn họ.
“Mấy năm nay các ngươi đã đi đâu vậy?”
“Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?”
Đối với câu hỏi này, Kỷ Linh Hàm và đám người Mạc Trần, La Viễn có phần
không biết nói từ đâu.
“Thật ra, bọn ta cũng không biết đó là đâu.”
“Hả? Các ngươi ở bên đó lâu như thế mà lại không biết bản thân mình ở đâu à?”
La Viễn cười khổ gật đầu.
“Nếu thật sự tính ra thì vẫn phải nói từ lúc tranh đoạt Thần vị khi ấy.”
“Sau khi chia xa ngươi ở Thiên giới của kỷ nguyên đầu tiên áy, bọn ta đã bị
truyền tống đến một thế giới thần kỳ kiểu tập thể như vầy.”
“Thần kỳ đến mức nào?”
Ban đầu khi Khương Thành làm ra những quả cầu đen trắng, từng dùng huyền
văn mang theo đạo tâm đến thế giới ấy.
Chỉ có điều là lần đó hắn chỉ dừng trong một khoảng thời gian một khắc ngắn
ngủi thì lại bị bài xích ra ngoài.
Đối với thế giới ấy, cũng không hiểu biết được bao nhiêu.
“Ở đó không có Thiên Đạo, lại không hề hỗn loạn, bởi vì có lực quy tắc rất dồi
dào…”
“Pháp tắc thiên địa?”
Khương Thành khẽ động tâm, lẽ nào là một suối nguồn nào đó ở Khư giới?
“Đúng.”
Mạc Trần gật đầu.
“Bọn ta vẫn luôn bị giam trong thế giới ấy, tìm không được lối ra.”
“Mãi đến cái lần pháp tắc chấn động, xuất hiện rất nhiều vết nứt, cuối cùng bọn
ta mới có cơ hội rời khỏi đó.”
“Sau khi về lại Nguyên Tiên giới, bọn ta lập tức nghe ngóng tin tức của ngươi ở
khắp nơi, rất nhanh sau đó đã nghe đến Tiên Võ châu.”
“Thế mà lại vì nguyên nhân này nên mới ở đây ư?”
Xem ra thì đám đệ tử này có thể thoát ra được lại nhờ vào sự xâm nhập của hai
pháp tắc kia vào Nguyên Tiên giới.
Nhưng mà nghe bọn họ miêu tả như vậy hình như lại không phải suối nguồn
nào đó.
“Ở thế giới đó, ngoại trừ các ngươi ra còn có người khác không?”
Kỷ Linh Hàm trả lời: “Sinh linh ở thế giới đó không nhiều, ngoại trừ bọn ta ra
còn có tầm đâu hơn mười ngàn người nữa.”
“Quần tộc của bọn họ đa dạng muôn vẻ, cũng vì đủ loại nguyên nhân mà lưu lạc
đến đó.”
“Nghe nói trước đó từ sớm còn có nhiều hơn, chỉ là trong thế giới đó tồn tại một
vài nguy cơ, vậy nên rất nhiều người đều đã chết.”
Khương Thành liền nôn nóng hỏi: “Nguy cơ gì? Các ngươi đã gặp phải nguy
hiểm gì ở trong đó rồi? Có bị thương không?”
“Ha ha ha.”
Ấn Tuyết Nhi cười lanh lảnh thành tiếng.
“Cho dù có nguy hiểm hơn nữa thì bây giờ bọn ta vẫn đang sống sót trở về mà.”
“Sao hả, ngươi đau lòng he? Là xót bọn ta hay là xót Kỷ Linh Hàm sư tỷ đấy?”
Lời này vừa nói ra, trong điện đã chìm vào sự yên tĩnh đến lạ thường.
Kể cả Lâm Ninh trong đó, rất nhiều nữ đệ tử nhìn Thành ca với ánh mắt long
lanh.
Đến cả Kỷ Linh Hàm cũng khẽ dừng việc kể chuyện lại.
Còn nam đệ tử thì lại lộ ra vẻ mặt xem kịch.
Thành ca cũng không ngốc, đưa ra câu trả lời rất quen thuộc.
“Đương nhiên là đều xót cả, được chưa?”
Kiểu trả lời vạn năng này đương nhiên không làm Ấn Tuyết Nhi hài lòng, thế là
cố ý khiêu khích.
“Thế sao mà được chứ, cũng phải có một người xót nhất chớ bộ.”
Đạo hạnh của Khương chưởng môn hiện nay đã hơn xa ngày trước, trong lòng
biết có vài chuyện không thể bình đẳng.
Thế là hắn sờ cằm, cười nham hiểm: “Đương nhiên là ai nhớ ta nhất thì ta sẽ xót
người ấy nhất rồi.”
Mọi người thầm nghĩ lại, phát hiện câu trả lời sau này không thể moi ra được lỗ
hổng nào.
Ai nhớ ca này nhất cũng đâu phải hắn có thể quyết định được.
Trong lòng mỗi người đều có câu trả lời của riêng mình, mà cũng không ai đứng
ta nói bản thân mình nhớ hắn nhất.
Lâm Ninh bất mãn nhìn Khương Thành bằng ánh mắt khinh khỉnh.
“Xảo quyệt!”
Ấn Tuyết Nhi lại càng nhịn không được đá vào ghế của hắn một cái.
“Hay cho một Khương chưởng môn ngươi, nhiều năm như thế không gặp rồi,
kiểu ày học từ đâu đấy?”
“Còn không mau thành thực khai ra.”