“Vào đó bằng cách nào?”
Thanh niên áo xanh nhẹ giọng đáp: “Sau khi kết thúc khảo hạch, Khí tộc sẽ lần
lượt giáng xuống kim quang để tiếp đón.”
“Người được tiếp đón sẽ được trực tiếp đưa qua đó.”
“Thì ra là vậy, vậy ai lên đầu tiên nào?”
Với tư cách là nhân vật chính, Thành ca cảm thấy bản thân nhất định phải là
người cuối cùng ra sân.
“Để ta.”
Người đàn ông trung niên tiên phong đứng ra.
Hắn đi đến phía trước gương đồng, giống như đang soi gương vậy.
Ngay sau đó bóng người của hắn trên mặt gương mờ nhạt một lúc, rồi sáng lên
một tia hồng mang rực rỡ.
Hồng mang đó toả ra từng trận khí tức huyền diệu, như thể đang ẩn chứa một
thứ gì đó huyền ảo đặc biệt vậy.
Mấy nam nữ thanh niên ở bên cạnh kinh ngạc hét lên.
“Xích Viêm Liệt Mang!”
“Nghe nói trong nội bộ Khí tộc, có thể sở hữu thiên phú cấp độ Xích Viêm Liệt
Mang chẳng có mấy người cả.”
“Thiên phú đạt tới trình độ này, nếu không có gì thay đổi thì chắc chắn có thể
đạt được Huyền Thánh thất giai!”
Mặc dù ở bên ngoài, đâu đâu cũng là Huyền Thánh thất giai, nhưng đó đều
miễn cưỡng đạt được nhờ vào Huyền Linh mà Di ban tặng.
Còn nếu thật sự dựa vào năng lực của bản thân để cảm ngộ tu luyện, thì quả
thực rất khó đạt được.
Người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm túc kia cũng nở một nụ cười hiếm
hoi trên gương mặt.
Hắn vỗ nhẹ bờ vai non nớt của hai thiếu niên bên cạnh.
“Nếu không phải vì chăm sóc hai đệ tử này và giúp chúng cảm ngộ được Huyền
phách phụ linh thì ta sớm đã gia nhập Khí tộc rồi.”
Sau khi hắn kết thúc bài kiểm tra của mình, ấn ký Huyền tộc ẩn dấu nhiều năm
trên trán hắn dần hiện ra và có thêm một vệt màu vàng.
Điều này đồng nghĩa với việc hắn đã nhận được sự công nhận của Khí tộc.
“Ta cũng lên!”
Có vẻ như đã nhận được sự khích lệ từ hắn, những người khác cũng nhốn nhao
bước lên phía trước.
Lần lượt tham gia khảo hạch.
Mặt gương của bọn họ không còn xuất hiện hồng mang nữa, mà thay vào đó
xuất hiện lam mang hoặc lục mang.
Thiên phú của họ hiển nhiên là không bằng người đàn ông trung niên kia rồi.
Nhưng ấn ký Huyền tộc trên trán của bọn họ cũng có thêm một vệt màu vàng.
Điều này có nghĩa là bọn họ cũng có thể vượt qua khảo hạch và có thể gia nhập
Khí tộc.
Thành ca không nhịn được mà lắc đầu thở dài.
“Xem ra Khí tộc thật sự không tuyển được người rồi, vậy nên chỉ cần ai không
quy y Huyền Thần thì đều sẽ được nhận hết.”
“Bài kiểm tra thiên phú này cũng chỉ làm cho có hình thức mà thôi.”
Trong lúc hắn đang oán than trong lòng, thì người nữ tử áo trắng trong đám
người kia cũng bước đến gần phía trước.
Sau khi mặt gương trải qua một trận rung lắc thì tỏa ra quầng sáng màu bạc chói
lọi.
Những người xung quanh phát ra những tiếng hô hét càng dữ dội hơn.
“Ngân Tinh Hàn Mang!”
“Trời ạ, đây là thiên phú đỉnh cấp còn hiếm thấy hơn cả Xích Viêm Liệt Mang
nữa!”
“Sở hữu thiên phú như vậy, tương lai chắc chắn sẽ là cường giả Huyền Thánh
bát trọng!”
Chính nữ tử áo trắng kia bản thân còn có chút khó tin, nàng khẽ che miệng,
trong mắt tràn đầy sự kích động và vui mừng hớn hở.
Đến nỗi không thể nói được điều gì cả.
“Đây đây đây…”
Ba thanh niên ban đầu kết bạn với nàng bất giác lùi lại hai bước, có vẻ như họ
sợ rằng nếu đến quá gần sẽ mạo phạm đến nàng.
Trong mắt họ lộ rõ sự ngưỡng mộ đối với nàng.
“Thật không ngờ, ta lại có thể kết bạn đồng hành với một vị cường giả đỉnh cấp
tương lai.”
“Thật không thể tin được!”
“Có thể được tận mắt chứng kiến Ngân Tinh Hàn Mang, cũng coi như là vinh
hạnh của ta rồi”.
Không chỉ có bọn họ, ngay cả mặt gương kia sau khi đã khôi phục lại trạng thái
yên tĩnh cũng bị bóp méo một chút.
Tiếp sau đó, có bốn bóng người bay ra từ trong gương.
Đám đông lần lượt thi nhau cảm thán.
“Thần sử của Khí tộc!”
“Bọn họ lại đích thân ra mặt nghênh đón, cái này cũng quá phô trương rồi nhỉ?”
“Bình thường mà, đây là thiên phú của Ngân Tinh Hàn Mang đấy, ai dám xem
thường chứ?”
Quả nhiên, ngay sau khi bốn vị Thần sử Khí tộc bước ra liền tiến thẳng về phía
nữ tử áo trắng kia.
Thanh niên áo trắng đi đầu mang vẻ mặt vô cùng ấm áp.
“Chào mừng ngươi đến tham gia cuộc khảo nghiệm của chúng ta.”
“Không biết nên xưng hô thế nào với đạo hữu?”
Nữ tử áo trắng hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại trạng thái kích động của mình.
“Ta tên là Hạ Tuân.”
“Hạ Tuân, ngươi có muốn gia nhập Huyền tộc của chúng ta không?”
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, người Khí tộc cũng tự xưng là Huyền tộc, còn cái
gọi là Khí tộc chỉ là thuật ngữ khinh thường mà bên ngoài dành cho họ mà thôi.
Nữ tử áo trắng không chút do dự gật đầu, cao giọng đáp: “Đương nhiên là có!”
Bốn vị Thần sử Khí tộc không hẹn mà cùng nở một nụ cười.
“Chào mừng ngươi gia nhập, từ nay về sau, chúng ta chính là người một nhà
rồi.”
Hai nữ Thần sử trong số họ chủ động tiến lên phía trước, nắm lấy tay của Hạ
Tuân.
“Hạ Tuân muội muội, thiên phú của muội cao thật đấy.”
“Sau này nếu muội trở thành cường giả đỉnh cấp rồi thì đừng quên chiếu cố bọn
ta nhé.”
“Bọn ta đã ở đài khảo thí nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn
thấy một thiên tài vô song như muội.”
“Sự gia nhập của muội là niềm hạnh phúc của cả Huyền tộc chúng ta, sau khi
chấp sự và điện chủ biết chuyện, bọn họ chắc chắn sẽ rất vui mừng!”
Thái độ vô cùng thân thiện của họ khiến trái tim Hạ Tuân như được sưởi ấm, nụ
cười trên gương mặt của nàng làm thế nào không thể thu lại được.
Còn hai nam Thần sử kia cũng không quên các thí sinh khác.
“Các ngươi cũng tốt lắm.”
“Hiện tại bên ngoài đều đã quy y người đó rồi, các ngươi vẫn bằng lòng giữ
vững chủ tâm đủ để thấy các ngươi trời sinh chính là người Huyền tộc chân
chính.”
“Sau khi bước vào, tất cả mọi người đều là huynh đệ chung một tộc, không cần
coi nhau như người xa lạ!”
Người đàn ông trung niên và những thanh niên kia gật đầu lia lịa, bầu không khí
trong điện cũng nhất thời hài hòa.
Lúc này, Thu Vũ Tuyền cũng đã đứng trước gương đồng.
Mọi người đang hàn huyên sôi nổi, thì toàn bộ ngôi miếu cổ đột nhiên bị bao
trùm bởi kim quang rực rỡ.
“Tình huống gì đây?”
“Ôi mẹ ơi, chiếc gương đồng đó …”
“Đây là…”
Cả chiếc gương đồng giống như đã biến thành chất liệu vậy, hoàn toàn bị kim
quang chói mắt kia tô phủ lên, khiến người ta hoa mắt choáng váng.
Bốn vị Thần sử vốn dĩ vẫn đang chú ý tới Hạ Tuân nhưng sau đó ngay lập tức
nhảy dựng lên.
“Thôi Xán Kim Mang, đây là thiên phú chí cao đấy!”
“Trời ơi, sao nàng ấy có thể chứ?”
Quai hàm của họ sắp rớt ra luôn rồi, họ đã hoàn toàn đánh mất bình tĩnh.
“Thiên phú chí cao này, trong số các đại Điện chủ của Huyền tộc chúng ta, cũng
chỉ có hai vị sở hữu nó thôi!”
“Ôi mẹ ơi, chỉ cần là còn sống, tương lai đã định sẵn sẽ trở thành cường giả
Huyền Thánh cửu trọng…”
Bọn họ nhìn vào mắt của Thu Vũ Tuyền, bây giờ họ không nhìn nàng như đang
nhìn một món bảo vật giống như cách họ nhìn Hạ Tuân nữa, mà họ nhìn nàng
như thể đang nhìn một vị Khí tộc đại điện chủ tương lai vậy.
Tràn đầy sự tôn kính và kích động, giống như người phàm khi nhìn thấy sự xuất
hiện của thần minh vậy.
Một vị Thần sử trẻ tuổi hai đầu gối mềm nhũn, đột nhiên quỳ xuống.
Nhưng lại không có ai cười nhạo hắn.
Bởi vì ba vị Thần sử kia cũng không tốt hơn hắn là bao, bọn họ người thì khom
lưng, người thì cúi đầu như sắp sửa nằm rạp xuống.
Thu Vũ Tuyền chỉ lặng lẽ đứng đó, mà bọn họ đã không dám nhìn thẳng nàng
nữa rồi.
“Sự hiện diện của ngươi là niềm vinh hạnh của Huyền tộc chúng ta!”
“Bọn ta ở đây cung kính nghênh đón…”
Giọng điệu khiêm nhường và kích động, thể hiện rõ sự mất bình tĩnh trong lòng
họ.
Những người khác ở bên cạnh cũng kinh ngạc đến phát ngốc luôn rồi.
Đây đâu còn là nghênh đón người mới nữa, đây tưởng chừng như là đang
nghênh đón tân hoàng đăng cơ ấy!
Hạ Tuân lúc trước còn là tâm điểm chú ý của mọi người, nhưng lúc này đã hoàn
toàn bị lu mờ.
Huyền Thánh cửu trọng quý hiếm ở khắp Huyền Giới, ai nấy đều hiểu nó đồng
nghĩa với điều gì.
Thu Vũ Tuyền không thèm để ý đến họ, nhưng lại nhìn Khương Thành với ánh
mắt đầy khiêu khích.
Ánh mắt ấy dường như đang muốn nói lên ba từ - “đã phục chưa”?