Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự thăng cấp của Đạo Thần cao giai nghĩa là đạo tự thân sẽ sở hữu đặc trưng rõ

ràng.

Nó khác với đạo hải chỉ có thể gia tăng một ít tiên pháp, võ kỹ và nguyên thuật

mà không hề có những hiệu quả đặc biệt như số mệnh và hư thực của trước đây.

Cái mà Khương Thành tu là đạo quy tắc.

Vậy nên trong khi chiến đấu, nếu Khương Thành thi triển đạo hải thì sẽ mang

theo cả hiệu quả của đạo quy tắc.

Còn về việc hiệu quả này cụ thể ra làm sao thì phải đợi cho tương lai sau này

hắn từ từ mày mò trong lúc thực chiến.

Thực lực được tăng lên khiến cho hắn vui mừng không thôi.

Nhóm Trường Bách và Trường Linh ở một bên thì lại càng hồ hởi phấn khích,

vui vẻ hớn hở.

Đạo hạch vốn là dành cho Thánh Chủ dùng, nhưng bốn người bọn họ đều chỉ là

Đạo Thần cao giai.

Nghĩ thôi cũng biết thực lực của họ sẽ được tăng lên nhiều bao nhiêu.

“Ha ha, lần này cảm ngộ đạo tăng nhiều thật đấy, đúng là không thể tưởng

tượng được.”

“Lần hấp thu này ít nhất cũng bằng với ngộ đạo trong một tỷ năm đấy.”

Trường Bách còn kích động đến mức giọng cũng run rẩy: “Hình như ta sắp đột

phá lên Thánh Chủ rồi!”

Nhóm người Trường Linh và Trường Tân vội vàng chúc mừng hắn.

“Chúc mừng sư huynh!”

“Sau khi sư huynh đột phá Thánh Chủ, Thê Vũ Quán chúng… à không, là Phi

Tiên môn chúng ta lại có thêm một trụ cột nữa rồi.”

Ngộ Sơn cũng được an ủi trong lòng.

“Giỏi lắm giỏi lắm, cuối cùng cũng không phụ sự dạy dỗ của ta và Khương sư

tổ của các ngươi.”

Trường Bách lại không biết đủ là gì: “Nếu như lại có thêm một lần nữa thì tốt

rồi.”

“Nếu lại có được cơ duyên như thế này thì có thể ta cũng sẽ đột phá Thánh

Chủ.”

“Thêm một lần nữa á?”

Mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Khương Thành.

Loại chuyện kiểu này chỉ có thể trông chờ vào Khương sư tổ trổ tài rồi.

“Muốn có thêm một lần nữa thì đơn giản thôi, sau khi trở về chúng ta chỉ cần

đông chinh tây phạt, tiêu diệt toàn bộ những Thánh Chủ khác là được ngay.”

Mọi người lập tức giật nảy mình, vội vàng khuyên Thành ca bỏ ngay cái suy

nghĩ manh động này.

“Không không.”

“Cây cao đón gió, người giỏi dễ gây chú ý.”

“Chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.”

“Sư tổ, ngươi hãy thu thần thông lại đi…”

Bọn họ tuy vô cùng phục sức chiến đấu của Khương Thành.

Nhưng sau lần đại chiến này cũng có thể nhìn ra được, giới hạn của hắn là ba

Thánh Chủ.

Nếu như thật sự đông chinh tây phạt dẫn đến mọi người nổi giận, đến lúc đó

mấy chục Thánh Chủ cùng nhau đến vây công, thế chẳng phải là tự tìm đường

chết hay sao.

Đạo hạch được hấp thu xong thì Vẫn giới tiên tàng cũng rất nhanh đã biến mất.

Sau khi một hàng người bay trở về Phi Tiên môn thì mới phát hiện ở bên ngoài

sơn môn lại bị vây kín không một kẽ hở.

Có khoảng hơn ba triệu tiên nhân từ bốn phương tám hướng đổ xô về, trong đó

có rất nhiều người là những môn đồ lần trước đã rời khỏi Phi Tiên môn.

“Khương chưởng môn trở về rồi!”

“Khương chưởng môn, bọn ta muốn gia nhập Phi Tiên môn!”

“Bọn ta tình nguyện gia nhập rồi!”

“Xin Khương chưởng môn hãy thu nhận bọn ta, đệ tử ngoại môn cũng được

nữa…”

Hết cách rồi, Thương Lan đại lục này thịnh hành nhất là ôm chân của cường

giả.

Khương Thành lấy một chọi ba, hùng hổ đánh chết ba vị Thánh Chủ.

Chiến lực như thế này, ngoài Cổ Thánh và Thánh Tôn ra thì khắp cả Tiên Võ

Châu cũng không ai có thể bì được.

Có thể nói là người đứng đầu của cấp bậc Thánh Chủ.

Những tiên nhân sau khi rời khỏi Phi Tiên môn nghe được tin này không khỏi

giậm chân đấm ngực.

Ngươi lợi hại như thế tại sao không chịu nói sớm chứ hả?

Thế là, bọn họ lại cắp đít chạy trở về.

Đối với đám người chạy theo chiều gió này, dù là Diệu Du, Xung Vi hay là

Trường Bách và Trường Linh đều vô cùng phản cảm.

“Các ngươi đang nằm mơ đó hả?

“Các ngươi xem Phi Tiên môn của bọn ta là nơi nào hả? Tưởng rằng muốn đến

thì đến, muốn đi thì đi à?”

“Đã là phản đồ rồi thì đừng hòng quay trở về đây!”

Một hồi chửi ngập đầu khiến cho đám tiên nhân ở bên ngoài đều đỏ mặt tía tai.

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị thất vọng rời đi thì Thành ca lại đột nhiên lên tiếng.

“Cũng không cần phải nói như vậy.”

“Người ta bằng lòng đến gia nhập đó là sự công nhận đối với thực lực của Phi

Tiên môn chúng ta.”

“Sao lại có thể đuổi người ta như thế chứ?”

Những tiên nhân bên ngoài lòng vui như nở hoa, suýt nữa thì nghi ngờ có phải

bản thân mình đã nghe lầm rồi không.

Khương chưởng môn này, dễ nói chuyện đến vậy sao?

“Đạ ta Khương chưởng môn khoan dụng rộng lượng!”

“Lần trước là do bọn ta có mắt không tròng, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ

phản bội tông môn nữa.”

“Khương chưởng môn đúng là rộng rãi hết chỗ chê…”

Đám người Diệu Du và Trường Linh đều cuống cả lên.

“Chưởng môn, như vậy không được đâu!”

“Những người này ngoài miệng nói thì hay lắm, nhưng đến lúc xảy ra chuyện

rồi lại chạy nhanh hơn bất cứ ai.”

“Bọn họ thực chất là một đám không thể thần phục, chúng ta chiêu mộ lại để

làm cái gì chứ!”

Thành ca chỉ cười rồi phất tay.

Hắn tất nhiên biết rõ đám tiên nhân ở bên ngoài kia đều là những tên gió chiều

nào theo chiểu đó.

Dù cho là đám phản đồ lần trước hay là đám người mới đến lần này đều cũng

như nhau cả.

Cũng chỉ là nhìn thấy hắn có thể che chở cho bọn họ nên mới chạy đến đây ôm

đùi mà thôi.

Nhưng hắn cũng chẳng thèm quan tâm liệu môn đồ dưới trướng của mình có

trung thành hay không.

Có hệ thống ở phía sau chống lưng, dù cho sau này toàn bộ người của Phi Tiên

môn sinh lòng phản bội thì đã làm sao?

Chỉ cần sự gia nhập của bọn họ khiến cho giá trị thống trị tăng lên là được.

Nhưng ngoài miệng thì không thể nói như vậy được.

“Các ngươi cũng thấy rồi đấy, những trưởng lão và các đệ tử trung thành này

của ta không thể nào chấp nhận được các ngươi.”

“Nếu như ta thu nhận hết các ngươi, để mọi người ở chung với nhau sẽ chỉ

khiến những đệ tử đã nhập môn phải lạnh lòng.”

Đám tiên nhân ở bên ngoài lập tức vỗ ngực bày tỏ lòng trung thành, tỏ vẻ bản

thân cũng tuyệt đối trung thành, một lòng một dạ với Phi Tiên môn.

Khương Thành lại mỉm cười phất tay.

“Được rồi, vì để tránh xảy ra mâu thuẫn giữa người mới và người cũ khi sống

chung với nhau, ta quyết định thành lập phân đường thứ nhất ở Phi Tiên môn.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Phân đường thứ nhất? Là có ý gì hả?

Là phân bộ của tông môn à?

“Dám hỏi Khương chưởng môn, phân đường thứ nhất này nghĩa là sao?

Thành ca khẽ cười: “Phân đường thứ nhất thì cũng là đệ tử ngoại môn của Phi

Tiên môn, vẫn được tông môn bảo vệ, xảy ra chuyện thì cùng tiến cùng lui.”

“Các ngươi có thể xem những công pháp điển tịch nằm trong quyền hạn của đệ

tử ngoại môn, có thể sử dụng cơ sở tu luyện của tông môn, có thể bái các trưởng

lão làm sư phụ, nhưng chỉ không được nhận bổng lộc của tông môn.”

“Tất nhiên, nếu sau này các ngươi biểu hiện tốt vẫn có thể được nâng lên ngoại

môn.”

Hả, cái này…

Mọi người đều ngơ ngác.

Đây có nghĩa là ngoại môn của ngoại môn chứ gì.

Không có bổng lộc của tông môn, cũng đồng nghĩa không có thu nhập.

Nếu muốn có mấy thứ tài nguyên như đan dược, trang bị và trận phù đều chỉ có

thể dựa vào bản thân.

Thành ca cũng chỉ là đột nhiên mới nghĩ đến điểm này.

Số lượng người của Phi Tiên môn nhiều có thể giúp tăng giá trị thống trị là một

điều rất tuyệt vời, nhưng quá nhiều môn đồ thì bổng lộc mà hắn phải phát cho

bọn họ chẳng phải cũng rất nhiều hay sao.

Vậy nên Khương Thành mới nghĩ đến việc tạo ra một nhóm “người” không cần

phải trả bất cứ thứ gì nhưng vẫn có thể giúp bản thân hắn tăng điểm giá trị

thống trị.

Đó cũng là lý do vì sao loại thánh địa đỉnh cao như Kim Hàn tông lại có hạn chế

về lượng chiêu mộ người.

Nếu chiêu mộ quá nhiều, tông môn sẽ không thể gánh nổi.

Hơn nữa bọn họ cũng kén chọn chứ không phải như Thành ca, loại chạy theo

chiều gió không có lòng trung thành mà cũng thu nhận.

Đám ngươi trước mặt ai cũng đều đang do dự, Khương Thành cũng không

cưỡng cầu.

“Nếu các ngươi không bằng lòng thì thôi đi vậy.”

Lời vừa dứt thì một tốp lớn tiên nhân ở xung quanh đã lập tức hưởng ứng.

“Ta bằng lòng!”

“Bọn ta cũng bằng lòng!”

“Phân đường thứ nhất thì phân đường thứ nhất!”

Nếu như là những tiên nhân của các châu khác thì chắc chắn sẽ không bằng

lòng, nhưng cái nơi nuôi cổ như là Tiên Võ châu này thì thứ quan trọng nhất đó

là an toàn.

Chỉ cần có được sự che chở của Thánh Chủ mạnh nhất là Khương Thành thì đã

hơn tất cả những thứ khác rồi.

Đám tiên nhân lần trước phản bội tông môn bây giờ hối hận đến xanh cả ruột.

Vốn dĩ bản thân đã là đệ tử ngoại môn rồi.

Kết quả sau một trận, bản thân lại tự nhiên bị giáng xuống một cấp.

Hơn ba triệu người, chỉ có hơn năm trăm ngàn người không thể chấp nhận loại

đãi ngộ này nên đã lựa chọn bỏ đi.

Đám người còn lại thì vẫn nhiệt tình như cũ.

Sau khi hai triệu bảy trăm môn đồ này gia nhập vào phân đường thứ nhất, Phi

Tiên môn đã đạt đến quy mô khổng lồ trước giờ chưa từng có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK