của Tiên tộc ở đối diện.
So với Thiên tộc không có doanh trại thì bên phía Tiên tộc coi như cũng có chút
dáng vẻ đánh trận.
Ít nhất phía ngoài còn có những vị trí và mô hình trận địa khác nhau, hơn nữa
trận pháp và hào quang cấm chế cũng bao phủ toàn trường.
Nhưng đó là tất cả.
Những đại quân được tạo nên từ rất nhiều môn phái này, về góc độ tổ chức vẫn
còn kém xa quân chính quy của Thiên Cung.
Nhìn thấy Khương Thành đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, đội ngũ lập tức trở
nên lộn xộn.
Có người hét lớn, có người dừng lại, có người vẫn còn tiếp tục tiến về phía
trước.
“Ngươi là ai?”
“Từ đối diện tới đây, là người của Thiên tộc à?”
“Ta thấy hắn xách theo kiếm, có lẽ không phải là người của Thiên tộc đâu nhỉ?”
“Quan tâm làm gì hắn là ai, giết là xong.”
“Là người của Thất Hàn Thành các ngươi sao?”
“Nói bậy cái gì đó? Không phải người của Tiên Phong môn các ngươi à?”
“Bọn ta không có loại người kỳ quái như vậy…”
Trong nháy mắt, những lời bàn tán này lập tức tràn ngập trong hơn ba mươi
ngàn người của đại quân.
Mặc dù nhân số ít hơn rất nhiều so với trăm sáu mươi ngàn người của bên phía
Thiên tộc, nhưng hơn ba mươi ngàn người này đều là cảnh giới Chí Tôn trở lên.
Khương Thành có chút hoài nghi, có phải những người này đã nhận được sự
che chở của ý chí Thiên Đạo, không sợ ý thức bị xâm chiếm nên mới được phái
tới xuất chiến hay không.
Mà lúc này, trong lỗ tai hắn không ngừng vang lên những tiếng truyền âm.
“Khương chưởng môn!”
“Con mẹ nó, Khương chưởng môn, là ngươi sao?”
“Tại sao ngươi vẫn còn dáng vẻ lúc đầu vậy? Cái này cũng quá phóng túng rồi
nhỉ?”
“Tại sao ngươi lại đứng ở đối diện?”
“Khương chưởng môn, ta là Tiêu Hỗn, ngươi nhớ không?”
“Lúc bắt đầu chém giết kiềm chế một chút, đừng mang theo ta vào trong.”
“Khương chưởng môn, có cần lát nữa ta phản bội đến bên chỗ ngươi không?”
Trong số ba mươi ngàn người này, cố nhân của Khương Thành có khoảng bốn
mươi bảy người.
Ngoại trừ bọn họ ra, còn có hơn sáu trăm người khác cũng nhận ra hắn trong
nháy mắt.
Nhưng mà những người này trước kia đến từ các vực của Nguyên Tiên giới,
cùng với Thiên Cung và những tiểu thế giới khác chứ không phải đều là người
của hắn.
Có người trong số những người này là Đạo Thần, có người chỉ là Chí Tôn Đạo
Tôn.
Bọn họ không la lên đánh tiếng kêu giết trước tiên, bởi vì tất cả đều không hiểu
như nào.
“Người này đang làm gì vậy?”
“Có ý định chơi bài ngửa tranh đoạt bài vị này sao?”
Để lộ Chân thân, một thân một mình vọt tới trước mặt bọn ta, là có cái bẫy hay
âm mưu gì sao?
Có phải muốn lập tức giết hắn không?
Trong lúc nhất thời, hơn sáu trăm người này đều đang có ý nghĩ xấu xa trong
lòng, ngược lại có chút chần chừ không tiến lên.
“Khụ.”
Thành ca vung vẩy thanh kiếm trong tay, hắng giọng một cái.
Hắn lớn tiếng kêu gọi đầu hàng về phía đối diện: “Không muốn khai chiến với
ta thì lát nữa có thể tránh xa một chút, tránh để toàn thân máu bắn tung tóe.”
Cái này cũng là vì để tránh làm người phe mình bị thương.
“Những người khác muốn tấn công Thiên tộc, bây giờ có thể bắt đầu rồi!”
Bốn mươi ngàn cao thủ của Tiên tộc đều có vẻ mặt kinh ngạc, có chút nghi ngờ
không biết mình có nghe lầm hay không.
Ngay sau đó toàn trường bùng nổ tiếng cười phá lên.
Có người đang ôm bụng, suýt chút nữa cười ra nước mắt.
“Ha ha ha, ta vừa mới nghe thấy cái gì vậy?”
“Phiền ai đó nói cho ta biết, có phải hắn định một mình xông lên ngăn chặn tất
cả chúng ta không?”
“Giúp người của Thiên tộc? Lại một người nữa muốn học Thu Vũ Tuyền sao?”
“Hắn là ai vậy? Thiên tộc phái tới trêu đùa so tài à?”
“Có thể là từ nhỏ đã có quá nhiều câu chuyện truyền thuyết, trong lòng vẫn còn
mơ mộng cất giấu một anh hùng lấy một địch vạn sao?”
“Ha ha ha, cũng thành tiên rồi mà vẫn còn có người ngây thơ kỳ quái như vậy
à?”
Ngoại trừ những người cùng phe với Thành ca vẫn luôn có lòng tin với hắn, còn
tất cả những người khác đều cảm thấy đây chính là một câu chuyện cười.
Một người gánh hơn vạn, mặc dù Thu Vũ Tuyền cũng không dám.
Mặc dù lực tấn công của nàng rất mạnh, nhưng nàng cũng không gánh được
ngọn lửa tập trung của nhiều người như vậy.
“Tôm tép nhãi nhép, thật sự là không giải thích được!”
Thành chủ của Thất Hàn Thành - Toái Sùng Đạo Thần tế ra binh khí của mình.
Hắn cũng tới từ kỷ nguyên thứ ba, nhưng mà trước đó chưa từng quen biết
Khương Thành.
Nếu không phải trước khi “Hồn xuyên”, trăm ngàn người cùng nhau soi mặt thì
hắn cũng không nhận ra Khương Thành.
“Tất cả cùng tiến lên, nghiền nát hắn thành tro tàn!”
Sau một tiếng ra lệnh, năm ngàn cao thủ của Thất Hàn Thành đột nhiên đánh về
phía Thành ca giống như biển gầm.
Đừng nhìn bọn họ chỉ là một môn phái, chỉ riêng Đạo Thánh đã có hơn sáu
mươi người rồi, Đạo Tôn có khoảng chừng hơn hai ngàn người!
Cái này đặt ở kỷ nguyên thứ ba đã đủ để nghiền nát tất cả các môn phái của
Khiếu Mang vực liên thủ lại rồi.
Trong nháy mắt trời đất sụp đổ, chỉ còn lại tiếng nổ vang đinh tai nhức óc vô
tận.
Một vài hư ảnh căn nguyên không ràng xếp chồng lên nhau, thấp thoáng từng
trụ đồ đằng khổng lồ màu vàng lấp đầy tầm mắt của mọi người, làm cho người
ta có cảm giác chấn động dữ đội.
Bản thân Toái Sùng Đạo Thần không hề lên.
Với tư cách là một “kẻ xuyên việt”, hắn vẫn tương đối cẩn thận.
Mặc dù không quá coi trọng Khương Thành, nhưng cũng không đáng để chính
bản thân hắn phải tự đi dò xét.
Những Tiên nhân khác ở phía sau xôn xao lắc đầu.
“Tội gì khổ thế chứ?”
“Cần gì chứ?”
“Toàn thân đạo hạnh khó khăn mới tu luyện được, vậy mà lại chạy đi tìm cái
chết.”
Nhìn tia sáng lóe lên giống như những cơn sóng lên của đại dương mênh mông,
rất nhiều người cảm thấy đã kết thúc rồi.
Nước lũ cuồn cuộn lướt qua, thoạt nhìn Khương Thành quá nhỏ bé, còn không
được coi là chau chấu đá xe.
“Mảnh vụn cũng không còn dư lại nhỉ?”
“Ngăn cản chúng ta tầm một khắc đã coi như là hắn đã phát huy được một chút
tác dụng. “
“Không chừng tác dụng của hắn chính là trì hoãn chúng ta một lúc như vậy, để
tạo ra cơ hội cho Thiên tộc đấy chứ?”
Sau đó, bọn họ lập tức nhìn thấy những căn nguyên đồ đằng lần lượt bị dập tắt.
Quả thực giống như một vòng tròn ánh sáng chói chang màu vàng liên tục bị
bắn rơi vậy.
Mà mỗi một đợt bị dập tắt cũng có nghĩa là một gã Đạo Thánh đã xảy ra
chuyện.
Tất cả mọi người ở phía sau đều sửng sốt.
Nụ cười thoải mái của rất nhiều người cũng ngưng đọng lại trong nháy mắt.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Không đợi cho bọn họ kịp phản ứng, tất cả đồ đằng khổng lồ trong trường đều
đã biến mất!
Điều này có nghĩa là tất cả sáu mươi lăm vị Đạo Thánh của Thất Hàn Thành
đều đã ngã xuống!
Cảnh tượng này trực tiếp làm cho tất cả mọi người có mặt ở đó bị đánh cho mê
man rồi.
Tại sao có thể như vậy?
Bên trong chỉ có một người đó!
Phía ngoài có khoảng hơn năm ngàn vị cao thủ tinh anh, vậy mà vẫn không thể
giết được một mình hắn sao?
Cái này cũng quá vô lý rồi nhỉ?
“Không thể nào!”
Trên mặt Toái Sùng Đạo Thần đã cắt không còn một giọt máu, chỉ cảm thấy
toàn thân lạnh như băng.
Sau khi “Hồn xuyên” tới đây, hắn chính là Thành chủ của Thất Hàn Thành.
Toàn bộ năm ngàn cao thủ này đều là cánh tay phải đắc lực của hắn, làm thành
viên nòng cốt mà hắn dốc sức làm việc ở cái thế giới này, cũng là tư cách lớn
nhất để hắn cạnh tranh bài vị.
Chỉ trong vòng mười giây ngắn ngủi như vậy, hơn nửa thành viên tổ chức đã lập
tức bị hủy diệt.
Làm sao hắn có thể chấp nhận được điều này chứ?
Quả thực cũng giống như bị năm tia chớp cùng đánh vào đầu rồi.
Nhìn những căn nguyên hư ảnh trong đám người bị dập tắt với tốc độ rất nhanh,
trong lòng hắn tràn ngập hối hận.
Tại sao bản thân mình lại muốn đứng ở phía sau?
Tại sao phải ở lại?
Sớm biết vậy thì mình cũng đã cùng tiến lên, những thuộc hạ đắc lực kia làm
sao có thể chết chứ?
“Không…”
Hắn thúc giục đạo hải, mang theo sự phẫn nộ điên cuồng lao tới.
“Khương Thành! Cái tên khốn nạn này, chết đi cho ta!”
Đến khoảnh khắc này, hắn cũng không che giấu chuyện mình đã quen biết
Khương Thành từ lâu rồi.
Thành viên tổ chức đã mất hết, cũng đã bị cơn tức giận làm cho váng đầu rồi.
Mà cũng ngay lúc hắn gào thét rống to, thời điểm giống như gặp thần chết,
Thành ca cũng cắt ngang vòng vây của năm ngàn người, rạch ra một đường
máu.
Hai người va chạm trực diện, lập tức bắt đầu cuộc chém giết kịch liệt!