Sau đó nét chữ vàng chia làm hai phần.
Một phần trôi nổi bồng bềnh khắc sâu vào trong tay hắn phần này dùng để ghi
lại trên phiến Tiên Thạch.
Một phần khác lại hóa thành bóng mờ bụi vàng, rơi trên đỉnh đầu của Thu Vũ
Tuyền.
Bách Ngỗi Tiên Quan sắc mặt nghiêm túc nói: “Thân phận của ngươi đã được
ghi lại trên sổ ghi tên của Thiên cung.”
“Bắt đầu từ bây giờ, ngươi có tư cách đi ra bên ngoài.”
Giống như vầng sáng trên trời rọi xuống, nàng bỗng nhiên cảm nhận được
sương mù dày đặc của thế giới bên ngoài, không còn bất kỳ trở ngại nào nữa.
Bây giờ nếu nàng muốn rời đi thì bất cứ lúc nào cũng có thể.
Những người khác rất hâm mộ nàng, không phải chỉ bởi vì nàng có thể đi ra
ngoài, còn bởi vì nàng có thể tiến vào Gia Vương đạo trường.
Đây chính là một chuyện rất ghê gớm.
Tiên Nhân có thể đi ra ngoài, đại đa số phải đăng ký, sau đó được sắp xếp ở bên
ngoài Tiên thành và địa thành khác nhau.
Hoặc là tự mình mưu sinh, làm một Tán Tiên.
Hoặc là tiếp nhận công việc lặt vặt mà Thiên cung sắp xếp cho mình.
Bây giờ bên ngoài không cho phép khai tông lập phái, cho nên không thể gia
nhập một môn phái nào đó giống như trước đây.
Mà những thiên tài kia có thiên phú khá cao, cũng đặc biệt thành kính với Thiên
Đạo, thường thường sẽ được sắp xếp tiến vào Thiên cung tự mình mở đạo
trường.
Trong số các đạo trường, không chỉ có cao thủ chỉ điểm truyền thụ công pháp,
thỉnh thoảng còn có thể có Đại Năng Thiên cung đến, khai đàn giảng đạo.
Thực ra cũng tương tự với môn phái lúc trước.
Chỉ có điều bây giờ tất cả các đạo trường đều chịu sự quản lí của Thiên cung,
bồi dưỡng nhân tài chính thống cho Thiên cung.
Trong vô số đạo trường, đứng đầu chính là mười toà đạo trường Đế cấp.
Mười toà đạo trường này lần lượt trực thuộc thập đại Thiên đế.
Đạo trường Đế cấp thì không có cách nào tự mình gia nhập, cần vượt qua tầng
tầng thử thách, còn cần sự tiến cử của Thiên cung cao cấp, Bách Ngỗi Tiên
Quan cũng không có quyền hạn tiến cử nàng vào.
Dưới Đế cấp, còn có 90 tòa đạo trường Vương cấp.
Dưới Vương cấp còn có mấy cấp bậc, lên tới hàng ngàn, hàng vạn đạo trường ở
tầng thấp hơn.
Tiên nhân tầm thường chỉ cần có thể gia nhập đạo trường tầng thấp nhất, đã
xem như việc đáng ăn mừng, đủ để có được ánh mắt hâm mộ của mọi ngưởi rồi.
Bây giờ Thu Vũ Tuyền được sắp xếp vào Gia Vương đạo trường, chính là một
đạo trường Vương cấp!
Trước đây Băng Nguyên Cốc cũng chỉ là “tông môn” cao nhất chân giới nào đó
trong số 3000 chân giới mà thôi.
Mà bây giờ đạo trường Vương cấp ở toàn bộ Nguyên Tiên Giới cũng chỉ có
chín mươi.
Nếu đổi thành môn phái lúc trước, nàng bây giờ chẳng khác nào gia nhập vào
một môn phái so với Băng Nguyên Cốc còn cao hơn một bậc.
Có thể tưởng tượng được, ý nghĩa đằng sau rất trọng đại.
Mà đối mặt với một chuyện tốt như vậy, vẻ mặt Thu Vũ Tuyền cũng không quá
vui mừng ngạc nhiên.
Có thể trong mắt nàng, tiến vào đạo trường Vương cấp bằng thiên phú của mình
vốn là chuyện tất nhiên, căn bản không đáng để thất thố mừng như điên.
Ngược lại Thu Bà một bên đang không ngừng cảm ơn.
“Đa tạ sự dìu dắt của Tiên Quan!”
“Đa tạ Tiên Quan!”
Bách Ngỗi Tiên quan gật đầu, sau đó lại chọn ba Tiên Nhân trẻ tuổi khác đã đạt
đến Thiên Tâm thượng đẳng.
Cũng cho bọn họ thân phận bên ngoài.
Nhưng với ba người này, hắn sắp xếp tùy ý hơn nhiều.
Ba người không có người nào có thể tiến vào đạo trường, tất cả đều được sắp
xếp đến các Tiên thành khác nhau, để cho bọn họ tự mình mưu sinh bên ngoài.
Cũng không chờ ba người kia nói lời cám ơn, hắn vung thước ngọc trong tay
lên, đưa ba người kia khỏi vùng đất bỏ hoang.
Trực tiếp đưa đưa bọn họ vào bên trong các tiên thành phù hợp.
Thậm chí không cho bọn họ cơ hội nói từ biệt với những người xung quanh…
Mà đối với Thu Vũ Tuyền, thái độ của hắn rất khác.
“Vũ Tuyền, chúng ta có thể xuất phát rồi.”
Hắn bỏ họ đi, tạo ra tình cảnh rất thân mật.
Thu Bà bỗng nhiên xông ra, lặng lẽ truyền âm nói: “Sự dìu dắt của Tiên quan
đối với nàng khiến lão thân vô cùng cảm kích, nên đã cố ý chuẩn bị một dị bảo
ở hậu điện, muốn biểu thị lòng biết ơn, không biết có thể đón tiếp Tiên quan hay
không?”
Bách Ngỗi Tiên quan vốn không thích lão thái thái này.
Dựa vào ngươi cũng xứng làm bà bà của tuyệt thế thiên tài Thu Vũ Tuyền?
Nhưng nghe nói muốn biếu dị bảo cho mình, con mắt lập tức sáng lên.
Bà già này cũng rất hiểu chuyện.
“Đi trước dẫn đường!” Hắn lặng lẽ nói.
Thu Bà, Bách Ngỗi, Thu Vũ Tuyền ba người đi tới hậu điện rất nhanh.
“Dị bảo ngươi nói là đây sao?”
Lần này, đầu óc của Thu Vũ Tuyền cũng mơ hồ.
Không hiểu bà bà muốn làm cái gì nữa.
Vùng đất bỏ đi của chúng ta vốn rất bần cùng, lấy đâu ra dị bảo?
Tiếng nói vừa dứt, Khương Thành bỗng nhiên từ phía sau rèm vòng ra.
Vừa nhìn thấy Bách Ngỗi Tiên Quan, khóe miệng hắn lập tức nhếch lên.
“Ơ, chính chủ cuối cùng cũng đến rồi!”
Bách Ngỗi lại sầm mặt lại: “Dị bảo các ngươi nói đây sao, chẳng lẽ là đang bày
trò giải trí cho bổn tọa?”
Thu Bà vẻ mặt đau khổ, chỉ chỉ Khương Thành: “Khởi bẩm Tiên quan, dị bảo
lúc nãy lão thân nói tới chính là hắn, thiên phú của hắn vượt xa nha đầu Vũ
Tuyền này, hay là ngươi đưa hắn đi cùng đi…”
Lời này là Thành ca sớm đã dạy nàng nói.
Lúc nói ra lời nói này, bản thân nàng đã biết đối phương sẽ không thể nào đồng
ý.
Thu Vũ Tuyền ở một bên không nói gì.
Đây là cách để ngươi đi ra ngoài sao?
Thật buồn cười?
Quả nhiên, không chờ Thu Bà nói xong, Bách Ngỗi Tiên quan đã lạnh giọng cắt
lời.
“Ngươi đang trêu chọc bổn tọa sao?”
“Có vẻ mảnh đất bỏ đi này của các ngươi cần bị trừng phạt, trong vòng trăm
triệu năm nữa, không được tiến hành bất kỳ kiểm tra đánh giá nào nữa, cũng sẽ
không có ai có thể đi ra ngoài!”
Hắn căn bản không muốn điều tra tư chất thiên phú của Khương Thành có phải
là tốt thật hay không, cũng lười hỏi thăm cấp độ Thiên Tâm của hắn.
Chỉ thẳng vào mũi của hắn, nghiêm khắc tiến hành tuyên án.
“Còn ngươi, cho dù thành tích sát hạch tương lai của ngươi cao đến đâu, cũng
vĩnh viễn không được rời khỏi nơi đây!”
Bộp bộp bộp!
Thành ca cười tủm tỉm vỗ tay.
“Rất tốt rất tốt, nhìn cách nói chuyện của ngươi, dường như rất có thân phận
bên ngoài.”
Lời này của hắn không rõ ý tứ, Bách Ngỗi Tiên quan trước mắt con mắt hơi híp
lại.
“Ngươi muốn khiêu khích bổn tọa? Muốn chết sao?”
Thành Ca vội vã xua tay: “Không không, ngươi hiểu lầm rồi, ngươi không đáng
để ta khiêu khích.”
Bách Ngỗi cuối cùng cũng chú ý đến Khương Thành là đế cảnh bát trọng rồi.
Thực lực này, ở bên ngoài đều là cao thủ, càng khỏi nói là tại nơi bỏ đi này.
Nhưng, người này hoàn toàn không đủ để hắn coi trọng.
“Với cảnh giới này của ngươi, thì có tư cách hò hét ra điều kiện với ta sao?”
“Trước mặt Thiên cung, cho dù ngươi là Thiên Tôn cũng phải kiêm nhường,
cho dù ngươi là Chí tôn, cũng phải cong đuôi làm người!”
Thành ca cười tủm tỉm rút ra trường kiếm chân khí lục giai của mình.
“Ngươi nói xong lời trăng trối chưa?”
Phản ứng đầu tiên của Bách Ngỗi không phải là sợ hãi, mà là khó có thể tin
được.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi lại dám động thủ với ta…”
Hắn làm Tiên quan ở Thiên Cung nhiều năm như vậy, mặc dù đụng tới Thiên
Tôn, đối phương cũng sẽ nể mặt hắn.
Cho dù là Chí tôn, cũng không dám động vào một cọng tóc gáy của hắn.
Bởi vì ai cũng biết, động vào người của Thiên cung, hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhưng mà lần này, hắn còn chưa nói xong, kiếm của Thành ca đã vung ra ngoài.
“Muốn chết à!” Bách Ngỗi nổi giận đón đánh.
Đạo khí của hắn còn chưa lấy ra, đã bị Huyền Vân công kích ùn ùn kéo đến
đánh trúng.
Thành ca không cho hắn bất kỳ cơ hội phản kháng nào, Tử Hồn vừa ra, đã
khuấy đảo triệt để Hồn Hải của hắn, cắt đứt ý thức ra tay của hắn.
Ngay sau đó trường kiếm vẩy một cái, đã gần như xóa sạch con đường sống của
hắn.