khỏi nảy sinh hứng thú.
“Không phải vẫn đang sống tốt lắm sao?”
“Sao lại sống không nổi nữa vậy?”
“Ôi! Khương Thủ Tọa hà cớ gì đã biết còn cố hỏi nữa chứ.”
Thiên Lâm đ*o Tôn của Thiên Đan Tư năm đó cười khổ một tiếng.
“Hiện giờ thế lực của Thiên tộc lớn mạnh, e là sẽ không tha cho bọn ta đâu.”
Đám người Mạch Phong, Quy Tàng và Tịch Vân cũng liên tiếp kể khổ.
“Đúng đó, những năm này bọn họ đã chiêu hàng chúng ta rất nhiều lần, đúng là
phiền không chịu được mà.”
“Ta sắp chịu không nổi nữa rồi.”
“Hơn nữa cũng đã có vài người ở dưới bắt đầu thấp thỏm không yên rồi, cứ
luôn sợ Thiên tộc sẽ tấn công Phi Tiên minh…”
Thành ca còn tưởng là chuyện gì lớn lắm nữa kìa.
Hắn còn đang hận bản thân không thể gặp thêm nhiều nguy hiểm hơn một chút
nữa đây, tốt nhất là ngày mai Thiên tộc tấn công luôn.
“Yên tâm đi, có ta ở đây thì sẽ không có chuyện nổi đâu.”
Đám người Quy Tàng và Tịch Vân ai nấy cũng vui hẳn lên.
“Ha ha, đó là tất nhiên rồi.”
“Vốn dĩ lúc trước bọn ta rất lo lắng, nhưng hiện giờ ngươi trở về rồi vậy thì còn
cần sợ nữa sao?”
“Chỉ là dù bọn ta có lòng tin với ngươi, nhưng những người khác thì vẫn chưa
chắc.”
Những thành viên gia nhập Phi Tiên minh cũng không chỉ có những người quen
cũ năm xưa của Khương Thành.
Trong số hơn hai triệu con người này thì bọn họ chỉ chiếm khoảng gần mười
ngàn mà thôi.
Phần lớn còn lại đều là những “người xuyên không” thuộc các tông môn ở bản
địa của Tiên tộc và đến từ kỷ nguyên thứ ba, nhưng lại không hề có giao tình gì
với Khương Thành.
Đám người này tụ tập lại Phi Tiên minh cũng chỉ là vì nơi này tạm thời vẫn xem
như an toàn.
Một vài tên Đạo Thần cao giai dẫn dầu đám người bọn họ vừa nhìn thấy
Khương Thành trở lại đã vội vàng xúm lại.
“Khương chưởng môn, bọn ta đợi ngươi lâu lắm rồi đấy.”
“Nghe nói ngươi và Vương triều Nguyệt Hoàn có bất hòa với nhau, thế không
biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì vậy hả?”
Trong chớp mắt Khương Thành đã bị chôn vùi bên trong đám người.
“Đúng đó, có nghiêm trọng hay không?”
“Có ảnh hưởng đến thái độ của Thiên tộc đối với chúng ta hay không?”
“Có khi nào bọn họ sẽ vì chuyện ngươi náo loạn Vương triều Nguyệt Hoàn mà
đến tấn công chúng ta không nhỉ?”
Lời nói của đám người này khiến cho sắc mặt của Khương Thành đen sầm.
Sao đám người này nhát gan vậy chứ?
Cũng đều là người xuyên việt đến từ kỷ nguyên thứ ba mà, sao lại khác biệt lớn
đến vậy hả?
Không thể có chí khí hơn được hả?
“Chỉ là Thiên tộc thôi mà, sợ cái gì chứ?”
Hắn không đồng ý nói: “Bọn họ không đến tìm ta, ta cũng định sẽ đi tìm bọn họ
đây.”
“Khương chưởng môn xin đừng nói bậy.”
Tịnh Uy Đạo Thần ở trong đám người như bị khiếp sợ mà vội vàng ngăn cản vị
ca này.
“Hiện giờ thế lực của Thiên tộc lớn mạnh, thiên mệnh cũng thuộc về bọn họ,
nếu như chống đối với bọn họ thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đâu.”
“Chúng ta vẫn nên thuận theo thiên mệnh mới thì hơn.”
Hạo Diệm Đạo Thần đứng ở bên trái cũng lắc đầu, xúi giục Khương Thành.
“Khương chưởng môn, ta nghe nói trước đây ngươi cũng có quen biết với Tinh
Diệu Hoàng.”
“Sau đó còn nhiều lần giúp đỡ Vương triều Nguyệt Hoàn nữa, giao tình cũng
xem như là sâu đậm mà nhỉ.”
“Tục ngữ có câu, thiên hạ không có nút thắt nào không gỡ được, với mặt mũi
của ngươi, chỉ cần hạ mình yếu thế xin lỗi bọn họ thôi thì chuyện này chắc chắn
cũng sẽ qua mà.”
“Như vậy thì Thiên tộc chắc chắn sẽ không công đánh chúng ta nữa, chưa biết
chừng tương lai còn có thể chung sống bình đẳng với bọn họ nữa kìa.”
Cả đám Đạo Thần và Đạo Thánh ở một bên cũng lao nhao phụ họa theo.
“Đúng lắm đúng lắm, chỉ cần Khương chưởng môn chủ động cúi đầu, bọn họ
chắc chắn sẽ cho ngươi cái mặt mũi này mà.”
“Đến lúc đó mọi vấn đề đều được giải quyết rồi.”
“Thật ra điều này không hề mất mặt chút nào đâu, hiện giờ Thiên tộc đại diện
cho thiên mệnh, Khương chưởng môn có cúi đầu thì cũng chỉ là thuận theo trào
lưu thôi…”
“Đủ rồi!”
Thành ca quả thật không thể nghe nổi nữa.
Hắn cảm thấy nếu bản thân mình còn tiếp tục ở với bọn họ thì chắc chắn sẽ điên
lên mất.
“Nói thật cho các ngươi biết, ta và Vương triều Nguyệt Hoàn đã chính thức xé
rách mặt rồi.”
“Về phần Thiên tộc có còn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với ta nữa hay không,
vậy thì phải xem biểu hiện tiếp theo của bọn họ rồi.”
Hắn chậm rãi nhìn một vòng quanh đám người đang có mặt, lạnh nhạt nói:
“Nếu như biểu hiện của bọn họ làm cho ta không hài lòng, vậy ta cũng không
ngại công đánh bọn họ đâu.”
“Cái gì hả?”
“Công đánh Thiên tộc?”
Tịnh Uy Đạo Thần và Hạo Diệm Đạo Thần tái mét mặt.
“Không thể được!”
“Tuyệt đối không thể được!”
“Không đi xin lỗi Thiên tộc thì cũng thôi, sao lại có thể trêu chọc bọn họ được
chứ, đó chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?”
Bọn họ chỉ còn thiếu nói thẳng Khương Thành bị nước vô não, không biết tự
lượng sức mình nữa thôi.
Chỉ là, Khương Thành cũng chẳng quan tâm lắm thái độ của bọn họ.
Ca này trực tiếp vung tay.
“Thái độ của ta là như vậy đó.”
“Nếu như các ngươi mà sợ thì có thể rời đi.”
“Dẫu sao đây chỉ là một liên minh tạm thời, cũng không hạn chế việc các ngươi
rời đi mà.”
Nói xong, hắn thẳng thừng bay đi mất.
Để lại cả một đám người tâm trạng nặng nề đứng tại chỗ giậm chân đấm ngực.
“Cứ như thế mãi không được đâu.”
“Dù cho ban đầu Thiên tộc vẫn có thể chấp nhận sự tồn tại của Phi Tiên minh
thì bây giờ sợ là cũng không nhịn nổi nữa đâu.”
“Cứ tưởng rằng Khương Thành trở về thì cục diện sẽ tốt hơn một chút, ai mà
ngờ ngược lại càng xấu hơn chứ.”
“Làm sao đây…”
Hiển nhiên Thành ca không hề lo lắng chút nào.
Sau khi quay trở về tẩm điện của chính mình, điều đầu tiên hắn làm là moi Toái
Linh phiến lấy được lần này ra.
Tiếp sau đó lại bắt đầu hành trình “khổ tu” ăn Toái Linh phiến.
Bây giờ Linh ý của hắn đã là Thiên giai thập trọng rồi, lại cộng thêm sự hỗ trợ
của thánh lực thứ hai nên khi hấp thụ cũng nhanh hơn lúc trước rất nhiều.
Chỉ sau một ngày, toàn bộ Toái Linh phiến đều được hấp thu hết.
“Nhiều Toái Linh phiến cao giai như vậy mà vẫn không thể thăng lên Thiên giai
thập nhất trọng hay sao?”
Cảnh giới của hắn chỉ là thăng từ Thiên giai thập trong lên thêm một phần ba
mà thôi, vẫn còn cách thập nhất trọng rất xa.
Hắn nghĩ đến thập nhị trọng ở sau đó, đúng thật là xa không thấy đích mà.
“Bây giờ cũng là lúc nên học một ít linh kỹ rồi.”
Lúc trước huyền tinh của Khương Thành quá ít, cũng không thể mua được linh
kỹ cao giai ở chỗ của hệ thống.
Khi chiến đấu cũng chỉ biết thú giục Linh ý một cách nông cạn, dẫn dắt lực
thiên địa nổ loạn ầm ầm chứ không hề có kỹ xảo tuyệt diệu gì cả.
Lúc trước khi lên làm Thiên Cơ tướng quân, huyền tinh của hắn lên đến hơn
bảy ngàn năm trăm điểm.
Sau đó hắn cũng liên tiếp chiến đấu, vơ vét Thông Hư thánh địa, trở thành minh
chủ của Phi Tiên minh giúp tăng thêm giá trị thống trị, cộng thêm cả những báu
vật và trang bị lấy được từ chỗ của Vương triều Nguyệt Hoàn lần này thì cũng
đủ tăng số lượng huyền tinh lên rất nhiều lần rồi.
Sau khi đổi hết tất cả những thứ này, số lượng huyền tinh đã hơn ba trăm hai
mươi ngàn điểm.
Nếu như đổi lại là điểm tiên nguyên lúc trước thì đã là ba trăm hai mươi ngàn tỷ
rồi. So với số tổng mà lúc trước hắn bận rộn trong nhiều năm còn hơn gấp mười
lần nữa kìa.
“Thần vị gì đó ta cũng mặc kệ, dẫu sao chuyến hành trình đến kỷ nguyên thứ
nhất lần này ca đây đã thắng đậm rồi.”
Ca này đắc ý thỏa mãn mở ra thương thành của hệ thống.
Ở ngay cột linh kỹ Thiên tộc, hắn trực tiếp kéo đến cao nhất.
Bên trong thương thành của hệ thống, linh kỹ tốt nhất của Thiên tộc là “Thái
Thượng Hóa Đạo”, giá bán cả một trăm năm mươi ngàn huyền tinh.
Thành ca cảm thấy có hơi mắc.
Ngoài ra còn có hơi buồn bực trong lòng.
“Chẳng phải Thiên tộc không tu đạo hay sao, cũng không có đạo tâm gì mà?
Hóa cái gì Đạo chứ hả?”
Nhưng vì khí thế, vì làm màu, hắn cuối cùng vẫn cắn rắng nhấn chọn mua.
“Là một nhân vật chính, tất nhiên chỉ có linh kỹ cao cấp nhất mới có thể xứng
được với thân phận này rồi!”
Hệ thống đã giúp hắn lược bỏ bước lĩnh ngộ tu luyện dài lê thê kia, đây cũng là
nguyên do mà Khương Thành không muốn tìm công pháp từ chỗ của Thiên tộc.
Sau khi bấm vào kích hoạt, trong một giây hắn đã tu luyện đến cấp bậc cao nhất
của linh kỹ này.