đã đông đúc sẵn rồi.
Dù sao thì đây cũng là trận đối kháng quyết định vận mệnh của Thương Lục
châu trong tỷ năm, rất nhiều tiên nhân đều bị thu hút đến.
Những người không có trách nhiệm đương nhiên sẽ không vào được rồi.
Nhưng mà là những “tuyển thủ tham gia” như đám người Khương Thành thì lại
được tiếp đãi rất đặc biệt.
“Vân Tương Đạo Thần, ngươi đã đến rồi.”
Vân Tương Đạo Thần cười, tư thái thấp vô cùng.
“A, lại phiền cả Thanh Cơ Đạo Thần đích thân đến đơn, thật là vinh dự quá!”
Vị Thanh Cơ Đạo Thần trước mặt này là một vị trưởng lão hạch tâm của Thanh
Tiêu thánh địa, tu vi Đạo Thần cao giai, địa vị thực lực vốn cao hơn hắn rất
nhiều.
“Vân Tương đạo hữu nặng lời rồi.”
Thanh Cơ Đạo Thần cười xòa xua tay.
“Lần đấu pháp này là do chữ vị đồng đạo của Thường Lục châu đồng tâm hiệp
lực, chống lại kẻ địch ngoài.”
“Không Vân điện các ngươi hăng hái xuất chiến, mọi người đều thấy cả.”
Vân Tương thầm mắng trong lòng, ta căn bản không hề hăng hái biết chưa, chỉ
là sức bọn ta không bằng ngươi mà thôi.
“Đúng rồi, ba vị đây chính là những Đạo Thánh sẽ tham gia tỉ thí lần này của
Không Vân điện các ngươi sao?”
“Không sai, Hai vị này là đệ tử của Không Vân điện ta Viên Tương và Lỗ Chi
Hàn.”
Thanh Cơ gật đầu, cũng không hỏi tình hình thực lực của hai người này, chỉ liếc
mắt sang xác nhận là Đạo Thánh là được rồi.
“Còn về vị Khương Tuấn Soái đạo hữu này là trưởng lão khách khanh mới gia
nhập vào Không Vân điện bọn ta.”
Vân Tương lại khua tay giới thiệu Khương Thành.
“Hắn nghe nói có đại hội quyết đấu đấu pháp, vô cùng căm hờn sự cường hành
bá đạo của Thương Môn cung nên đòi xuất chiến.”
“Vậy nên bọn ta cho hắn có cơ hội tham gia…”
Đến cả chính Khương Thành ở cạnh bên nghe được cũng phải nhếch môi.
Lão huynh à, lời này của ngươi nói ra bản thân ngươi có tin không?
Nhưng mà Thanh Cơ Đạo Thần vốn không bận tâm lời thật hay giả, ngược lại
còn khen ngợi gật gù.
“Rất tốt.”
“Xuất phát thôi.”
Sau đó, hắn đưa bốn người vào trong nội bộ Thanh Tiêu thánh địa.
Cũng không hỏi lai lịch trước đây của Khương Thành.
Chuyện này khiến Khương Thành vô cùng không hài lòng, bản thân ra trận lẽ
nào không nên giới thiệu một cách long trọng chút ư?
Thanh Cơ Đạo Thần vốn không đưa bọn họ đến thẳng khu vực trung tâm của
thánh địa, mà đưa đến một trang viên bên hồ tĩnh mịch.
Ở nơi đây, ngoại trừ những môn đồ của thánh địa tọa trấn ra thì còn có mười hai
Đạo Thánh tham gia khác nữa.
Những “quả trứng xui xẻo” này cũng bị chọn ra từ các tông môn.
“Ba vị này là đồng đạo từ Không Vân điện đến.”
“Bây giờ của tổ Đạo Thánh các ngươi đã tề tựu lại rồi, ba ngày say thì trận đối
kháng đấu pháp sẽ bắt đầu.”
“Ba ngày này tốt nhất các ngươi nên yên phận một chút, nếu không thì hậu quả
tự chịu.” Thanh Cơ chẳng hề che giấu sắc thái uy hiếp.
Thành ca cau mày, cảm thấy như chuyện này không giống như bản thân nghĩ
cho lắm.
Bản thân không phải là một tuyển thủ vinh dự được chọn sao?
Sao nghe giống như một phạm nhân đang bị giam giữ vậy?
Thái độ của đối phương có hơi quá đáng rồi nhỉ?
Trong tình huống bình thường, đội ngũ đại diện cho cả một châu đi tỉ thí đàn thể
chắc chắn sẽ rất được coi trọng.
Đủ loại tài nguyên tập trung lại cung ứng, thậm chí các đại tông môn còn phái
cao thủ sang chỉ điểm nữa, tranh thủ để lúc tỉ thí phát huy hiệu quả lớn nhất.
Nhưng Thanh Tiêu thánh địa hiển nhiên không có dự định này.
Tổ Đạo Thánh dù phối hợp cho hay đến đâu, cho dù trong trận tỉ thí phát huy
kinh khủng thế nào thì cuối cùng cũng chỉ có kết quả thất bại.
Hà tất phải dốc lòng như thế?
Sở dĩ tập trung bọn họ lại một chỗ, còn sắp xếp Đạo Thần giám sát là để dễ
quản, phòng đến ngày tỉ thí không tìm thấy người mà thôi.
“Ba ngày này, các ngươi làm quen với nhau trước đi, có yêu cầu gì cứ nói đi.”
Bỏ lại cầu nói này, Thanh Cơ Đạo Thần dự định đưa Vân Tương Đạo Thần rời
đi.
“Chờ một chút.”
Thành ca giơ tay lên.
Bởi vì hắn nghe được ba chữ - cứ nói đi.
“Ngươi có chuyện gì?” Thanh Cơ Đạo Thần xoay người lại.
Thành ca khẽ cười.
“Ta có yêu cầu.”
Nghe thấy câu này, đám Đạo Thánh ở hiện trường ngây ra.
Lão huynh, người ta chỉ nói cho có lệ, ngươi thật sự dám đưa ra yêu cầu sao?
Đây là Thanh Tiêu thánh địa có đại tông môn có Thánh Chủ tọa trấn đó.
Ở đây mà nói sai gì, làm sai gì thì không chừng sẽ không sống nỗi đến ngày tỉ
thí diễn ra đâu.
“Ngươi có yêu cầu gì?” Vẻ mặt của Thanh Cơ Đạo Thần không thay đổi.
“Đan dược của ta dùng hết rồi.”
Thanh Cơ Đạo Thần còn tưởng là yêu cầu gì, hóa ra chỉ là đan dược mà thôi.
“Được, ngươi cần đan dược gì?”
Thành ca nhếch môi cười đểu: “Thứ dùng để nâng cao tu vi tiên lực, ví dụ như
bát hoang chuyển nguyên đan này, âm dương hóa khi đan này, thiên dương phá
chướng đan này.”
Những đế đan này đều là bát phẩm.
Đặt trong Nguyên Tiên giới trước đây đương nhiên sẽ cực kì quý hiếm, mấy
Đạo Thánh bình thường rất khó có vài viên.
Nhưng mà thời đại giờ đây, đế đan bát phẩm cũng dễ thấy rồi.
Thanh Cơ kiên nhẫn hờ hững nói: “Ngươi muốn bao nhiêu?”
Thành ca nhấc ba ngón tay lên.
“Ba bình sao?”
Tuy hắn thấy ba ngày dùng ba bình có hơi phí, hơn người còn cho một quả pháo
hôi dùng thì có hơi phí của, nhưng suy cho cùng thì lời cũng đã nói ra rồi,
Thanh Cơ cũng không đổi lại được.
Ba bình thì ba bình thôi.
Hắn vừa định móc ra đế đan thì Khương Thành lại lắc đầu.
“Không không không, con số ta nói là ba mươi ngàn bình.”
Phụt, Vân Tương ở bên suýt chút ngã lăn ra đất.
Lão huynh, ngươi lại nữa rồi?
Đòi giá cao ngút trời bên ta thì thôi đi, chạy đến Thanh Tiêu thánh địa rồi mà
còn dám sư tử há mồm, thật đúng là không biết chữ chết viết thế nào mà.
Còn mười mấy Đạo Thánh ở kế bên, Khương Thành trong mắt họ đã là người
chết rồi.
Quả nhiên, Thanh Cơ không hề dễ chịu như Vân Tương.
Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.
“Ngươi vừa nói gì?”
“Ba mươi ngàn bình đó, sao vậy, ngươi không cho được hả?”
Thành ca chẳng có gì phải ngại cả.
Nói trắng ra, Thanh Tiêu thánh địa ngươi không phái đệ tử Đạo Thánh của mình
ra thì thôi, lại còn mang thái độ coi thường những Đạo Thánh nơi khác phái đến
nạp mạng nữa, ăn nói được hả?
“Thời gian ba ngày ngươi cần ba mươi ngàn bình đan được, ngươi đang trêu
đùa ta hả?”
Sắc mặt Thanh Cơ u ám, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Khương Thành nhún vai, cười khẽ.
“Hà, sao ta dùng hết cũng là chuyện của ta.”
“Nếu ngươi tiếc quá thì nói thẳng ra, đừng làm như có như không.”
Đám người đằng sau sắp ngất luôn rồi.
Tên này lại dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Đạo Thần cao giai
sao?
Ngươi uống lầm thuốc rồi hả?
Thanh Cơ nheo mắt, ánh mắt như đao liếc từ gương mặt Khương Thành sang
mặt Vân Tương.
“Đây chính là người mà ngươi chọn?”
Vân Tương run rẩy toàn thân, trong lòng thầm mắng má nó.
Vừa mắng Khương Thành kiếm chuyện cho mình, vừa mắng Thanh Cơ chẳng
có tiền đồ.
Đây là sự day dưa của hai người các ngươi, gọi ta làm gì?
Lẽ nào còn mong ta quở mắng giáo huấn tiểu tử này, bảo hắn xin lỗi?
Xin lỗi nhá, ta thật sự không có tư cách.
“Khụ, hắn chỉ là trưởng lão khách khanh của bổn môn, không thuộc quyền quản
lí của ta.”
Sắc mặt của Thanh Cơ sắp đen như đáy nồi rồi.
Có tâm bảo Khương Thành đi chết, nhưng làm như vậy truyền ra ngoài rất tổn
hại danh tính.
Hơn nữa thiếu một người còn phải tìm lại một Đạo Thánh.
Phút quan trọng đi đâu mà tìm, cũng không thể để môn đồ của thánh địa đi chết
đâu ha?
“Tốt, tốt lắm.”
Hắn dường như đã nghe ra được giọng nói lọt qua kẽ răng.
“Nếu ngươi đã có yêu cầu như vậy thì Thanh Tiêu thánh địa bọn ta đương nhiên
sẽ thỏa mãn rồi.”