khoang.
Hắn và Lam Đề cũng chưa bao giờ xác định mối quan hệ.
Chẳng qua là trước mặt một cô em xa lạ, hắn thích nói như thế nào thì nói như
vậy.
Mà sau khi Thư Bạch Vi nghe thấy câu nói đó, biểu hiện có thể nói là đặc sắc vô
cùng.
Nguyên nhân rất đơn giản, nàng chính là Cô Nguyệt Tâm Cơ.
Cho tới giờ Thành Ca cũng vẫn rơi vào một sự nhầm lẫn, hắn cho rằng Cô
Nguyệt Tâm Cơ chính là Lam Đề.
Suy cho cùng thì một nữ nhân từ Tiên giới rơi xuống, xuất phát điểm là Ma
Vương cảnh giới, lại có thiên phú xuất chúng, quan hệ với người của Tiên giới
bên kia không được tốt lắm.
Tất cả điều này đều phù hợp với đặc trưng của Lam Đề, ổn thỏa.
Nhưng hắn đã quên, cũng có thể tồn tại những người khác phù hợp với những
đặc trưng này.
Ví dụ như Thư Bạch Vi.
Nàng ở phe Ma tộc hi ở Tiên giới, là tử địch của Tiên minh bên kia.
Mà ở gia tộc của Ma giới, lại kết một mối thù đẫm mấu với Thánh Điện của một
đại tông môn nào đó.
Nàng bị Thánh Điện chuẩn đế đuổi giết, cùng đường mới nhảy vào Khư động
này.
Ở Huyền giới thì đương nhiên sẽ không đi cùng với đám tiên ma kia.
Mà thân phận của tà ma dị giới cũng đã định trước nàng không thể nào được
người của Huyền tộc thu nạp được.
Bởi vậy, nàng mới rơi vào cảnh có tiếng ác ở cả hai bên.
Trên thực tế, nàng cũng chỉ là một nữ nhân rất bình thường.
Cũng không phải hình tượng ma nữ tính tình cổ quái kỳ dị như ngoại giới đồn
đại.
Mặt khác, thiên phú về huyền lực tu luyện của nàng đã cao vượt mức bình
thường, huyền phách cũng là thiên giai.
Hiện tại ở cảnh giới Đế Huyền cửu trọng cũng đã là hiếm thấy.
Nếu không phải chắc chắn Thành Ca không phải là Tiên minh hay là người của
Thánh Điện, lúc gặp mặt chỉ e nàng đã trực tiếp hạ sát rồi.
“Cô Nguyệt Tâm Cơ là bạn gái cùng tu luyện với ngươi? Tại sao ta lại không
biết?”
Vấn đề này của nàng, hỏi đến Thành Ca còn không thể giải thích được.
“Ngươi dựa vào cái gì mà biết? Lúc ta và nàng quen biết, cũng không có mời
ngươi làm nhân chứng.”
“Ngươi…” Thư Bạch Vi vừa bực mình vừa buồn cười.
Cô Nguyệt Tâm Cơ chính chủ đang đứng ở trước mặt ngươi, căn bản ngươi
cũng chưa nhận ra được, vậy mà còn không biết xấu hổ nói là bạn gái cùng tu
luyện?
“Ngươi và nàng rất thân?”
“Thân đến mức không thể nào thân hơn!”
Dù sao sắp có thể gặp được Lam muội, tâm trạng Thành Ca cũng rất tốt.
Hắn lấy tay che mặt, khẽ nói: “Lại nói cho ngươi một bí mật, thật ra là ta cố ý
rơi vào đây, chính là vì muốn đưa nàng trở về.”
“Thật sao?”
Bịa chuyện, ngươi lại bịa!
May mắn lão nương là người đầu tiên gặp được ngươi, nếu không người đi khắp
nơi loan tin, chẳng phải thanh danh sẽ bị ngươi làm ô uế sao?
“Đó tất nhiên là sự thật, mau nói cho ta biết nàng ở đâu.” Thành Ca còn không
biết rõ sự việc.
Tròng mắt Thư Bạch Vi di chuyển một cái, cười khanh khách nói: “Nói cho
ngươi cũng được, nhưng làm thế nào ngươi chứng minh được lời ngươi nói
chính là thật sự đây?”
“Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?” Thành Ca bừng tỉnh hiểu ra, sau đó che
ngực lùi lại hai bước.
“Cô em xin tự trọng, ta là người đã có bạn gái. Đừng có cố ý tiếp cận ca, càng
không nên bị ta mê hoặc.”
Thư Bạch Vi suýt chút nữa bị hắn làm cho phì cười, tự nhiên cảm thấy sao mà
lại tốt đẹp như vậy chứ?
Nàng âm thầm nghiến răng: “Cô Nguyệt Tâm Cơ là bạn của ta, nhỡ đâu ngươi
có ác ý với nàng, chẳng phải ta lại làm hại chính bạn của mình à?”
“Ngươi là bạn của Cô Nguyệt Tâm Cơ?”
Thành Ca ngẩn ra, không phải nói Cô Nguyệt Tâm Cơ hành động quái gở, từ
trước đến giờ lẻ loi một mình sao?
Chẳng lẽ là bởi vì nơi này quá nguy hiểm, không còn cách nào khác ngoài bám
vào người khác để sưởi ấm?
Nghĩ đến nàng là bạn của “Lam Đề”, ấn tượng của hắn với cô đã tốt lên vài
phần.
“Làm sao ta có thể có ác ý với nàng? Vì nàng, thậm chí ta còn sẵn lòng chết một
trăm lần!”
Ca này không chút do dự phát ra lời thề.
Dù sao hắn cũng còn có thể chết chín ngàn chín trăm nhiều vạn lần, loại lời thề
chết vì ai vì ai này, đối người khác nặng không thể nói ra được, nhưng với hắn
mà nói thì nhẹ như lông hồng, cứ tùy tiện hứa cũng không có sao cả.
Bởi vì Lam Đề là người của mình, hắn còn cố ý tăng giá cả tới một trăm như
vậy rồi, xem như đã rất có lòng.
Thư Bạch Vi suýt chút nữa bị hắn làm cho hoảng sợ.
Sẵn lòng vì mình mà chết?
Ngươi thấy cũng chưa từng thấy ta, mà sẵn lòng vì ta mà chết?
Có nhầm hay không?
Nàng còn chưa từng gặp hạng người nói láo đến như vậy.
Nếu không phải nơi này thật sự quá buồn, tâm trạng muốn chơi đùa nổi lên,
nàng nhất định sẽ không nhịn được mà vạch trần chân tướng hung hăng đùa cợt
của cái người nói năng tùy tiện này.
“Được, vậy ngươi đi theo ta, ta đưa ngươi đi gặp nàng!”
“Tốt tốt!”
Thành Ca vui mừng khôn xiết, lúc sau hai người một trước một sau bay về một
hướng nào đó.
Thư Bạch Vi có lẽ cho rằng cái người nói năng tùy tiện này, thực lực nhất định
sẽ không mạnh đến như vậy.
Có thể tồn tại đi qua vết nứt kinh khủng để đi vào nơi này, chắc là gặp được
may mắn.
Nhưng không ngờ rằng, người này trên đoạn đường này có thể đi theo mình từ
đầu đến cuối mà không bị hất ra.
Phải biết rằng, nơi này chính là vùng đất trống rỗng.
Ở nơi này ngay cả khái niệm về phương hướng cũng không tồn tại, Đế Huyền
cảnh tầm thường lần đầu tiến vào nơi này, căn bản giống như hòa thượng sờ
không thấy trán vậy.
Hơn nữa Thư Bạch Vi còn chính là người đứng đầu đám cường giả ở Huyền
giới kia, có thể đuổi kịp bước chân của nàng cũng không phải là một việc dễ
dàng.
Điều này làm cho nàng âm thầm cảm thấy nghi ngờ trong lòng.
Người này chắc cũng là một thiên tài tu luyện huyền lực tuyệt thế, loại người
như vậy vì gì mà nhàm chán muốn lấy mình ra trêu đùa?
Hai người không ngừng đẩy nhanh tốc độ, bởi vì còn cần nàng dẫn đường,
Thành Ca đương nhiên sẽ không vượt qua nàng.
Rất nhanh, phía trước liền xuất hiện một ngôi nhà gỗ nhỏ đơn độc giữa không
trung.
Tuy rằng nơi này không có gỗ cũng không có đất, nhưng chỉ cần mang theo vật
liệu bên trong chiếc nhẫn, ở chỗ này có thể làm nhà ở cũng không phải chuyện
gì vô lý.
Xung quanh nhà gỗ còn có từng vòng linh văn và trận pháp cấm chế để ngăn
cách, tránh bị vùng đất trống nuốt mất.
“Nàng ở nơi đó sao?”
Thành Ca gấp gáp chờ không nổi muốn đi vào, Thư Bạch Vi vội vàng ngăn cản
hắn.
“Chờ một chút, vẫn là ta đi vào trước mời nàng ra.”
“Cũng được, ngươi đi đi.”
Thành Ca lúc này cũng không vội, sau khi Thư Bạch Vi vào nhà, hắn đứng ở
bên ngoài còn tác phong nhẹ nhàng sửa sang lại dung nhan một chút.
Ước chừng khoảng mười lăm phút lúc sau, ngay lúc hắn cảm thấy mất kiên
nhẫn khi, cuối cùng cũng có một nữ nhân bước từ bên trong ra.
Người này người mặc màu chiếc váy dài xanh ngọc, chân mang giày có vân
màu xanh lá, dáng người thướt tha.
Vấn đề là thấy không thấy rõ được chính xác khuôn mặt.
Một mái tóc đen như thác nước, chiếc kẹp tóc trên đỉnh đầu chắc hẳn là một tiên
bảo được cất giấu.
Cứ thế gương mặt nàng phảng phất giấu ở sau một màn sương mù, có vẻ bình
thường.
Nói thật, nếu là những người khác, có khả năng Thành Ca sẽ còn nghi ngờ một
chút.
Nhưng năm đó khi Lam Đề và hắn gặp mặt lần đầu tiên, đúng là vì muốn che đi
khuôn mặt thật sự nên lẫn vào đám cung nữ dung mạo bình thường ẩn hiện bên
cạnh Ngưng Đề công chúa.
Đây chắc chắn chính là phong cách của nàng, không thể sai được!
Vì vậy, hắn không chút nghi ngờ nhận định đây là chính là người mình muốn
tìm.
“Lam Đề, cuối cùng cũng lại gặp được nàng!”
Hắn kích động đón lấy, dùng một tay ôm nàng vào trong lồng ngực.
Cái gì Lam Đề?
Thư Bạch Vi còn chưa kịp suy nghĩ thì lập tức không kịp đề phòng bị hắn ôm
chặt lấy, suýt chút nữa bị siết đến không thở nổi.
“Ngươi làm gì?”
Âm thanh của nàng cũng dùng tiên bảo thay đổi.
“Cô Nguyệt Tâm Cơ” này đương nhiên vẫn chính là nàng.
Ý định chỉ là muốn trêu chọc cái người nói năng tùy tiện này một vố, không
nghĩ đến vừa lên tới đã bị hắn lợi dụng, nàng tức giận đến nỗi hàm răng ma sát
vào nhau vang lên ken két.
Đi vào Huyền giới nhiều năm như vậy, cũng chưa có người nào có thể tiếp xúc
với nàng đâu.