Cũng không ai biết được dưới tình huống không có linh ý thì làm sao phát ra
linh kĩ thu được.
Ở Thiên Tộc, điều này thuộc về bí mật cá nhân, những người khác cũng không
có tư cách nghe ngóng.
Sau khi nàng lui ra khỏi sân, đám người nhao nhao tỏ ra chúc mừng.
Dưới đài sớm đã là một mảnh tiếng hoan hô và kính ngưỡng.
“Lần này ngoại trừ Tinh Diệu Hoàng ra thì chỉ có nàng có được sự ưu ái của
Thiên Linh.”
“Người được trời chọn, đáng lắm.”
“May mà nàng đứng ở bên Thiên Tộc chúng ta đấy!”
“Sự hoành không xuất thế của nàng có lẽ có thể thay đổi xu hướng suy tàn giữa
chúng ta và Tiên Tộc nhỉ?”
“Chắc chắn có thể!”
Lời nghị luận như vậy đều đang lưu truyền ở mỗi một góc trong thành và ngoài
thành.
Ùn ùn kéo đến, huyên náo như sấm.
Giờ phút này, địa vị của Thu Vũ Tuyền ở Thiên Tộc lại cao thêm.
Tinh Hoàng Diệu tự mình đứng dựng đón lấy, nụ cười trên mặt không dừng lại.
Một đám Thân Vương và cao thủ cung đình cũng nhao nhao biểu thị sự chịu
phục của mình.
“Không hổ là Thần thai mà!”
“Nàng khiến người khó mà tin được quá.”
“Còn có cái gì nàng không làm được không?”
“Đúng thế, hiện tại ta thật sự tin lời tiên tri đó rồi.”
“Khụ, ta chỉ tin một nửa.”
Có mấy vị Vương Gia ngầm hiểu lẫn nhau nhìn về phía Khương Thành.
Cái tên này cũng là Thần thai đấy.
Hiện tại không nhìn ra chỗ đặc biệt nào, ngược lại gây ra không ít phiền phức.
Cũng đều cùng là Thần thai, chênh lệch sao lại lớn như thế chứ?
“Thu Vũ Tuyền có thể có được sự ưu ái của Thiên Linh, đây là ý trời!”
Tâm trạng Tinh Diệu Hoàng cực tốt, hào hứng khá cao, suýt nữa đã muốn trực
tiếp tuyên bố Thu Vũ Tuyền là Thần thai ra bên ngoài rồi.
“Sự xuất hiện của nàng báo trước là ông trời không hề vứt bỏ Thiên Tộc chúng
ta.”
Những lời này nói đến toàn trường tiếng hoan hô như sấm vang.
Khắp nơi đều là đám người vung tay reo hò, bầu không khí hoàn toàn đạt đến
đỉnh điểm.
Phảng phất như Thiên Tộc đã đánh thắng Tiên Tộc rồi vậy.
“Nghi thức hoán linh lần này…”
Hai tay Tinh Diệu Hoàng giơ ngang, đang muốn tuyên bố nghi thức hoán linh
kết thúc, chỉ thấy trên quảng trường có một bóng dáng bay lên, không do dự
chút nào xông vào trong Thần Sơn.
Nhìn kĩ lại, không phải là Khương Thành thì là ai?
Điều này khiến những lời vốn dĩ muốn nói ra của hắn lại không thể không nén
lại.
Tiểu tử này thế mà cũng muốn đi lên?
Bầu không khí toàn trường vì thế chợt sửng sốt.
Sau đó, tiếng cười vui sướng giống như sóng lúa truyền khắp trong ngoài quảng
trường.
“Không phải chứ, hắn cũng muốn thử?”
“Có nhầm không vậy?”
“Nếu như hắn đã là biểu ca của Thu Vũ Tuyền, vậy hắn cũng không phải là
người của Thiên Tộc chúng ta, cũng không có linh ý.”
“Cho nên hắn đi lên làm gì chứ?”
“Lẽ nào hắn cho rằng Thu Vũ Tuyền tạo ra kì tích, cho nên mình cũng có thể?”
Trong đám người, phải kể tới đám tử đệ của Tông Phiêu Vương Phủ cười lớn
tiếng nhất.
“Ha ha ha, cái tên này có phải là ngốc rồi không?”
“Thu Vũ Tuyền là người hắn có thể sánh được sao?”
“Có thể có chút tự biết rõ mình được không?”
Lời nghị luận kia của bọn họ, Khương Thành đã tiến vào Thần Sơn cũng không
nghe thấy được.
Mà sau khi hắn tiến vào ba giây, toàn bộ những lời của đám người đều đã nghẹn
ở trong cổ họng.
Tất cả bọt khí thế mà đang hội tụ về phía bên Khương Thành.
Một màn thần kì này hoàn toàn lật đổ nhận thức của đám người.
“Sao có thể như thế?”
“Hắn không phải là Thiên Tộc Nhân chúng ta, theo lẽ thường Thần Sơn Chi
Linh sẽ không có bất kì phản ứng nào mới đúng.”
“Cho dù hắn là người của Thiên Tộc chúng ta, Thần Sơn Chi Linh kia cũng
không phải là nên tránh né hắn sao?”
Lúc trước nhiều người tiến vào Thần Sơn như thế, bất luận Nhân giai hay là cao
thủ Thiên giai, sau khi tiến vào sân đều phải đuổi theo bọt khí chạy khắp nơi.
Duy chỉ có một ngoại lệ đó là Tinh Diệu Hoàng.
Thiên phú và cảnh giới của hắn đã quá cao, dưới tình huống thúc động linh ý đã
thay đổi nhịp điệu bên trong Thần Sơn.
Cuối cùng tạo thành kì tích bọt khí lay động cùng với hô hấp của hắn.
Có một phần nhỏ bọt khí giống như bị sóng xanh dập dềnh thúc động, bị ép đến
lân cận hắn.
Nhưng so với Khương Thành hiện tại, bản lĩnh cực kì thần kì của Tinh Diệu
Hoàng lại hiện ra quá mức cấp thấp.
Thành ca chẳng làm gì cả.
Hắn chỉ hiện thân một cái, tất cả bọt khí đã giống như con thiêu thân nhìn thấy
đốm lửa, chủ động hội tụ về phía bên hắn.
Cảnh tượng ấy giống như nhìn thấy Hoàng Giả chân chính, cho nên nhao nhao
ập đến.
Trong nháy mắt, xung quanh cả người hắn đã bị thành hàng trăm hàng nghìn bọt
khí vây quanh.
Đến nỗi bóng dáng của bản thân hắn cũng sắp bị hoàn toàn chôn vùi ở bên
trong.
Những bọt khí này không hề chạm vào Khương Thành.
Bởi vì Thành ca không chạm vào bọn nó.
Những lớp này đến lớp khác bọt khí chen lấn xô đẩy, chất đống ở trước mặt
hắn.
Cho người ta một loại cảm giác quái dị chờ đợi hắn “đích thân chỉ tên”.
Toàn trường tất cả mọi người đều nhìn đến ngây dại.
“Đây, đây cuối cùng là đang xảy ra chuyện gì?”
“Hoàn toàn không hợp lẽ thường mà!”
Sau khi Thu Vũ Tuyền lui ra khỏi sân, Tinh Diệu Hoàng vốn dĩ đã ngồi xuống
rồi.
Nhưng lúc này, hắn đã không nhịn được bay lên không trung.
Mặc dù hắn không thể tiến vào Thần Sơn lần nữa, nhưng ánh mắt khó mà tin
được lại nhìn chằm chằm bóng dáng bị bọt khí bao vây như ẩn như hiện kia của
Khương Thành ở bên trong.
Hắn cũng không thể nào hiểu được sao lại như vậy?
Một đám Thân Vương và cao thủ cung đình vội vàng bay đến bên cạnh hắn.
Rất nhiều người tặc lưỡi ngạc nhiên.
“Chuyện này cũng quỷ dị quá nhỉ?”
“Sao hắn có thể làm được loại chuyện này chứ?”
“Thế mà có thể hấp dẫn Thần Sơn Chi Linh, chuyện này không khỏi quá không
thể tin được.”
“Thu Vũ Tuyền cũng không làm được, sao hắn có thể làm được, hai người bọn
họ không phải là đồng tộc sao?”
“Hiện tại vấn đề bày ra ở trước mặt hắn chính là nên làm sao chọn một Thiên
Linh thôi.”
“Chuyện này cũng đã quá nhỉ, tất cả bọt khí đều mặc cho lựa chọn, rõ ràng ngay
cả linh ý cũng không có…”
Tông Phiêu Vương cuối cùng nghĩ đến, có một chuyện vẫn chưa báo cáo.
Thế là hắn vội vàng bay đến bên cạnh Tinh Diệu Hoàng, nhỏ giọng nói: “Thực
ra, hắn có linh ý.”
“Ngươi nói cái gì?”
Tinh Diệu Hoàng đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Mà đám Thân Vương và cao thủ cung đình đằng sau hắn kia cũng đều là vẻ mặt
kinh ngạc.
“Tông Phiêu Vương, ngươi vừa nói cái gì?”
“Khương Thành có linh ý?”
“Không phải là ngươi đang nói bậy đấy chứ? Linh ý là thiên phú chỉ Thiên Tộc
chúng ta mới có thôi đấy…”
Đón lấy ánh mắt chất vấn uy nghiêm kia của Tinh Diệu Hoàng, Tông Phiêu
Vương rất gian nan nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới gật đầu thật mạnh.
“Hắn đúng thật không phải là người của Thiên Tộc chúng ta, nhưng hắn có linh
ý.”
“Ngày đó dẫn hắn về Vương Phủ, hắn hỏi ta chuyện liên quan đến linh ý, sau đó
lại hỏi ta một phần “Tụ Ý Quyết”.”
“Ngày hôm sau, ta phát hiện hắn đã có linh ý rồi.”
Tinh Diệu Hoàng vẻ mặt ngây dại, toàn bộ Thân Vương và cao thủ cung đình có
mặt cũng đều là một vẻ mặt nhìn thấy quỷ.
Có hai vị Vương Gia lắp bắp nói: “Nếu như ta nhớ không nhầm, “Tụ Ý Quyết”
kia có lẽ chỉ là công pháp nhập môn cơ bản nhất thôi nhỉ?”
“Chỉ dựa vào loại công pháp nhập môn này, một ngoại nhân như hắn thế mà lại
mở ra được thiên phú linh ý?”
Sau khi kinh hãi một thời gian ngắn ngủi, Thu Vũ Tuyền nghe được rõ ràng lời
của bọn họ, trong lòng vô cớ vọt lên một nỗi chán nản.
Giờ phút này, cuối cùng nàng mới ý thức được nàng lại bị hạ gục lần nữa.
Nàng nghe giảng ba tháng, nghĩ hết vô số cách cũng không thể vượt qua ranh
giới thiên phú của tộc quần để có được linh ý.
Mà người này vào ngày thứ hai đến thế giới này chỉ dựa vào một cuốn công
pháp nhập môn đã làm được rồi.
Ở thế giới đặc thù này, người như cá gặp nước kia không phải nàng, mà là
Khương Thành