miệng đám người Tân Linh giần giật.
Ngươi dũng cảm thật đấy.
Tuy Chung Thác là kẻ địch nhưng đối với các nàng mà nói, làm vậy cũng giống
như đang làm nhục Thần minh.
Tựa như làm thế này sẽ gặp báo ứng vậy.
Khương Thành cũng nhìn thoáng qua bóng lưng Lê Hàn Ngọc, không khỏi cảm
thấy tư thế này trông quen quen.
Hắn chợt nghĩ tới.
Lúc đó lúc “bỏ trốn” ở tộc Hắc Huyền tầng thứ nhất, mình cũng bị nàng ta xách
cổ áo như này nhiều lần thì phải?
Chả lẽ tư thế khi ấy cũng mất mặt như này hả?
“Lý tiền bối làm vậy có phải không được ổn thỏa cho lắm?”
Tân Linh và Thân Lương, Cảnh Dược đều mang vẻ mặt bất an.
“Không ổn gì cơ?”
“Dù sao cũng là đế tôn Chung Thác…”
“Là hắn thì sao?”
Khương Thành bĩu môi, khinh thường nói: “Ai thua mà chả phải ăn đòn, chịu
đòn là theo quy củ thôi, dựa vào đâu hắn lại được miễn?”
“Chỉ sợ sau này Chung Thác sẽ nổi điên trả thù chúng ta…”
“Dù có không làm thì hắn cũng đâu bỏ qua cho các ngươi?”
Coi như Khương Thành đã nhìn ra.
Chung Thác xây dựng được ảnh hưởng quá sâu, hình tượng bất khả xâm phạm
đã cắm rễ nhiều năm trong nội tâm những người này, khó mà thay đổi được.
Ban đầu hắn chỉ là tiện tay làm nhục Chung Thác thôi.
Tiển thể để bản thể của tên này lĩnh cái chết sớm.
Nhưng giờ lại cảm thấy thật ra cần phải dùng cách này để đề cao lòng tự tin của
tộc nhân tộc Bạch Huyền.
Thoáng cái đã qua mười ngày.
Bên ngoài cung điện đế tôn tầng thứ sáu lại thấy ba nhóm cao thủ Đế Huyền
cảnh đang quỳ.
Lần trước đế tôn có nói, trong vòng ba ngày, Lý Tuấn Lãng và Khương Thành
phải chết.
Hôm nay đã qua mười ngày rồi.
Các cao thủ của ba tộc mỏi mắt trông mong, kéo đến chờ tin tức tốt.
“Thưa hai vị thần sử, chẳng hay Lý Tuấn Lãng đã chết chưa?”
“Đúng vậy, ngày nào còn chưa diệt trừ được tên này thì đại thù của ba tộc ta còn
chưa báo được…”
Hai nữ tử Thiên Huyền cảnh tỏ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.
“Hỗn xược!”
“Các ngươi dám nghi ngờ năng lực của đế tôn?”
Tên Đế Huyền cửu trọng dẫn đầu vội vàng xua tay xin lỗi: “Không dám không
dám, bọn ta chỉ muốn nghe được tin tốt trước thôi mà.”
“Đúng vậy đúng vậy, bọn ta đều muốn ca ngợi đế tôn cả.”
Nữ tử váy trắng lạnh lùng nói: “Nếu đã qua kỳ hạn ba ngày thì chắc chắn Lý
Tuấn Lãng đã đền tội rồi. Đây là chuyện không thể nghi ngờ.”
Nữ tử váy xanh cũng thản nhiên nói: “Đế tôn đã nói thì chưa bao giờ thất hứa,
chỉ là tính cách ngài khiêm tốn, không muốn tuyên dương mà thôi.”
Dứt lời, hai nàng vẫn đi vào hỏi đế tôn Chung Thác.
Dù sao, các nàng cũng hơi tò mò Lý Tuấn Lãng chết như thế nào.
Lần này đi vào lại không thấy các nàng trở ra.
Đám người Đế Huyền cảnh bên ngoài đợi một ngày một đêm mà không đợi
được hai vị thần sử trở về thông báo tin tức, không khỏi cảm thấy buồn bực.
Quỳ bên ngoài đi không được, ở cũng không xong.
Đang lúc bọn hắn dần sinh ra nỗi nghi hoặc sợ hãi, hai thi thể từ trên trời giáng
xuống, rơi xuống trước mặt mọi người.
Định thần nhìn lại, đây không phải hai vị sứ thần trước đó sao?
Chuyện này khiến đám người sợ hãi vô cùng.
Thần sử bị giết là chuyện rất lớn ở Huyền giới, đủ để dậy lên tinh phong huyết
vũ dài tập.
Năm đó Chung Thác cũng từng có một vị hồng nhan tri kỉ bị kẻ địch trói đi mất,
cuối cùng đế tôn nổi giận đùng đùng, đại khai sát giới, khiến cho sinh linh một
cõi mất mạng.
Trong đó bộ tộc nhỏ có liên quan đến chuyện này, chín mươi chín phần trăm bị
giết đều là người vô tội.
Đế tôn nổi giận, máu chảy thành sông.
Không ai quan tâm ngươi có phải bị liên lụy hay không.
“Không liên quan đến bọn ta!”
“Không phải bọn ta làm…”
Lãnh đạo của ba tộc sợ đến nỗi hồn lìa khỏi xác, vội vàng chắp tay xin tha.
Mà lúc này lại có hai nữ tử váy đen bay dập dờn ra từ trong thâm cung.
Vẻ mặt hai người lạnh lẽo như băng, từ trên cao nhìn xuống mọi người.
“Đế tôn có lệnh, không ai được phép hỏi han hay thảo luận về hành động lần
này.”
“Kẻ nào trái lệnh, tru di tộc hệ.”
Hai nữ tử hờ hững nhìn thoáng qua hai thi thể trên đất, thản nhiên nói: “Vì các
nàng tự ý hỏi thăm nên bị đế tôn tự tay chém chết.”
Chuyện này…
Hai vị sứ thần này lại bị đế tôn giết chết ư?
Mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Đây không phải là hồng nhan tri kỉ của hắn sao?
Vậy mà cũng nhẫn tâm giết chết?
Bọn họ đâu biết rằng, những chuyện khác thì thôi bỏ qua được chứ hành động
mười ngày trước thật sự vô cùng nhục nhã đối với Chung Thác.
Hắn là Vị diện chi tử, mấy chục vạn năm sau khi mở hack đều thuận buồm xuôi
gió.
Lần này phân thân thua trên tay Khương Thành trở thành một vết nhơ to lớn,
sao có thể tha cho người nhắc đến một cách dễ dàng được?
Nếu có thể hắn còn hận không thể xóa sạch kí ức của mọi người.
Trên thực tế, bản thân Chung Thác còn không biết phân thân của mình chưa
chết nhưng bị người ta coi như chó mà huấn luyện.
Lúc mọi người rời khỏi Đế tôn cung, trong lòng nghĩ gì cũng chỉ có bản thân họ
mới biết.
Nếu không có gì bất ngờ thì lần này chắc là đế tôn thua rồi.
Nếu không sao hắn lại phong tỏa tin tức, không cho phép bất cứ kẻ nào bàn
luận?
Chuyện này khiến họ cảm thấy rất là vi diệu.
Vậy mà tên kia lại thua?
Không thể nào?
Mà sau vài ngày, mấy tầng bộ máy tình báo họ thiết lập bên dưới truyền lên vài
món huyền khí lưu ảnh.
“Lần này là thứ gì vậy?”
Lãnh đạo ba tộc đều nhận được ảnh chụp tương tự.
Trước kia đều là động tĩnh xung quanh thần điện tộc Bạch Huyền, thậm chí có
một lần họ còn nhìn thấy bóng dáng Khương Thành trong ảnh chụp.
Mà dù sao Khương Thành cũng không có ý thức phòng bị gì, chẳng thèm phong
tỏa ảnh giới với bên ngoài luôn.
Bọn họ cũng lấy được tình báo dễ dàng.
Trong suy nghĩ của lãnh đạo ba tộc, lần này chắc cũng là tình báo tương tự.
Chỉ là họ không hề chú ý tới vẻ mặt hết sức lo sợ của người đưa tình báo, càng
không phát hiện được sau lưng những người đó đã ướt đã mồ hôi.
Mở ảnh chụp ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt dọa họ nhảy dựng, vội vàng quỳ
phục xuống.
Vì hình ảnh trước mặt họ chính là gương mặt của đế tôn Chung Thác.
Tuy nhìn khí chất có hơi khác biệt nhưng chắc chắn là hắn không thể giả được.
Theo quy tắc những năm gần đây, họ chỉ cần nhìn thấy bức họa đế tôn đều phải
lập tức hành đại lễ, nếu bị người có ý chọc ngoáy thì hậu quả rất nghiêm trọng.
“Tham kiến đế tôn!”
Đối mặt với ảnh chụp, trong đại điện của ba tộc đồng loạt vang lên tiếng hô.
Sau đó, hình ảnh chợt phát ra tiếng.
“Gâu gâu oẳng!”
Hở?
Chuyện gì vậy nè?
Mọi người ngẩng đầu, vẻ mặt mơ hồ nhìn sang.
Lúc này, họ không chỉ thấy được khuôn mặt Chung Thác mà còn cả toàn thân
nữa.
Chỉ thấy vị đế tôn này dùng cả tay lẫn chân quỳ rạp trên mặt đất, còn trên cổ
của hắn có một cái vòng, trên vòng còn buộc một cọng dây thừng.
Một đầu dây thừng nằm trong tay một nữ nhân chỉ nhìn thấy được từ dưới bả
vai trở xuống.
Chuyện này khiến tất cả lãnh đạo trong đại điện của ba tộc hoảng hốt suýt chút
nữa bất tỉnh tại chỗ.
Không thể nào?
Chuyện gì xảy ra thế này?
Cách đó không xa còn vang lên tiếng cười của rất nhiều người, có vẻ rất náo
nhiệt, chắc là tộc nhân tộc Bạch Huyền.
“Ha ha, đường đường là đế tôn mà…”
“Chó dốt kêu hai tiếng nữa ông nghe coi.”
Chung Thác bị đạp một phát vội kêu lên.
“Gâu gâu oẳng.”