“Lần đó Phi Tiên môn chúng ta thành công quay về bên ngoài cũng không có ai
rơi vào trong pháp tắc thiên địa cả.”
Phi Tiên môn sinh sống trên Lạc Tiên đảo đã nhiều năm.
Pháp tắc lần trước tiến vào Nguyên Tiên giới đã xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Lần đó đệ tử Phi Tiên môn và đám người Thương Linh Mâu Vũ đã nhân cơ hội
rời khỏi nơi này.
Mà lúc đó vì đủ loại lý do mà những người bản địa như Tiên Việt, Khúc Vọng,
Hoàn Thần, Bạch Kiểu này lựa chọn ở lại.
Có người là lo lắng vết nứt không ổn định, sau khi đi vào không cẩn thận sẽ bị
rơi xuống.
Còn có người thì đã quen với pháp tắc của Lạc Tiên đảo nên không muốn rời
khỏi nơi này.
“Thật sự các ngươi đã quay lại được bên ngoài sao?”
Mặt vị lão giả râu bạc trắng vai đeo một thanh kiếm gỗ đứng giữa lộ ra vẻ kinh
ngạc.
“Bây giờ Tiên giới sao rồi?”
Mấy người đứng bên cạnh hắn cũng gấp gáp hỏi.
“Vậy chẳng phải là bây giờ ngoài kia mấy cái pháp tắc đang day dưa với nhau
à?”
“Nếu các ngươi đều đã quay trở lại bên ngoài hết rồi thì sao lại còn quay lại?”
“Bây giờ bên ngoài đang rất hỗn loạn à?”
Mạc Trần và Đan Thái lần lượt trả lời câu hỏi.
Mà Kỷ Linh Hàm thì lại giới thiệu lai lịch của mấy người này cho Khương
Thành.
“Tiên Việt đồng thời có cả huyết mạch của Long tộc, Phượng tộc, Kỳ Lân tộc,
nhưng mà hình như không đạt được đỉnh cấp.”
“Năm đó hắn còn đã từng đại chiến với Thương Linh Huyền Minh một trận tại
Lạc Tiên đảo này.”
“Hoàn Thần đến từ kỷ nguyên thứ hai, lúc đó là một vị Đế đan sư bát phẩm, Tụ
Tinh Lưu trong Luyện Đan thuật là do hắn tạo ra đấy.”
“Bạch Kiểu lấy Luyện Thể làm gốc, nghe nói Man Tộc có chút nguồn gốc với
hắn.”
Mỗi lần nàng giới thiệu một người thì Thành ca lại giật mình một cái.
Lai lịch của đám người này cũng lớn thật.
Đặc biệt là vị lão giả râu bạc trắng lưng đeo kiếm mà Kỷ Linh Hàm giới thiệu
cuối cùng lại càng làm hắn khó mà bình tĩnh.
“Nghe nói Khúc Vọng tiền bối là người đầu tiên luyện ra kiếm đạo…”
“Đù má, người đầu tiên luyện ra kiếm đạo à?”
“Thất kính thất kính rồi!”
Mặc dù cơ bản kiếm đạo của Thành ca đều dựa vào mở hack, nhưng vẫn không
thể không bày tỏ sự kính trọng của mình với vị lão giả râu bạc trắng này.
Dù sao thì người ta cũng là người đầu tiên dò ra con đường tu luyện này.
Khúc Vọng chỉ khẽ gật gật đầu với lời hỏi thăm của hắn.
Lúc trước những đệ tử kiếm tu của Phi Tiên môn khác lần đầu nhìn thấy hắn
cũng đã từng bày tỏ sự kính trọng.
Trong hắn mắt, Khương Thành cũng giống như những hậu bối kiếm tu kia thôi.
Hoàn toàn không ngờ rằng, vị này lại có được kiếm đạo hoàn mỹ mà hắn không
thể nào hi vọng đạt được.
Mấy người vừa bay vào trong đảo vừa trò chuyện.
Kỷ Linh Hàm hỏi: “Sau khi bọn ta rời đi, Lạc Tiên đảo bên này vẫn ổn chứ?”
Vị Luyện đan sư Hoàn Thần kia lắc lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
“Ta có hơi hối hận sao lúc đầu không ra ngoài cùng các ngươi rồi.”
“Sau khi các ngươi rời đi, sự xâm nhập của lực pháp tắc càng mãnh liệt, bây giờ
Lạc Tiên đảo đã nhỏ hơn lúc trước rất nhiều.”
Đám người Kỷ Linh Hàm cũng phát hiện ra.
“Pháp tắc thiên địa bên ngoài đang cắn nuốt Lạc Tiên đảo sao?”
“Đúng vậy.”
Bạch Kiểu cao hơn mười trượng, bên trên cởi trần lấp lánh.
Hắn ngẩng đầu nhìn pháp tắc thiên địa trên bầu trời đang không ngừng lưu động
như mây đen một cái, lo lắng nói: “Sau khi các ngươi rời đi, bọn ta lại càng lực
bất tòng tâm đối phó với sự xâm nhập của pháp tắc thiên địa.”
“Sợ rằng chưa tới mấy trăm triệu năm nữa, Lạc Tiên đảo sẽ không còn tồn tại
nữa.”
“Đến lúc đó, bọn ta không có đất dung thân, sớm muộn rồi cũng sẽ chết.”
Nếu như là lúc trước, đám người Mạc Trần Đan Thái nhất định cũng sẽ lo lắng
theo.
Thế nhưng bây giờ bọn họ lại không sốt ruột chút nào.
“Yên tâm đi, có Khương chưởng môn ở đây, cho dù Lạc Tiên đảo không còn
nữa thì chúng ta cũng không xảy ra chuyện được đâu.”
“Không phải chỉ là pháp tắc thiên địa thôi sao, chúng ta trở về bên trong giống
như là trở về nhà, cảm giác tốt biết bao!”
“Khương chưởng môn?”
Đám người Khúc Vọng và Bạch Kiểu nhìn Khương Thành một cái, tất cả đều
lắc lắc đầu không cho là đúng.
Bọn họ có thể cảm nhận được cảnh giới Thánh Tôn của Khương Thành, nhưng
không cảm nhận được nguyên.
Trong mắt bọn họ đây chỉ là tay ngang, còn không bằng cả mình nữa.
Rất nhanh đoàn người đã bay vào trong trung tâm của Lạc Tiên đảo.
Tại đây Khương Thành nhìn thấy tường đỏ ngói xanh không ngớt ban đầu.
Năm đó lúc hắn dùng Huyền văn băng kết nối với Kỷ Linh Hàm đã từng nhìn
thấy cảnh tượng xung quanh trong thời gian ngắn.
Cung điện trang nghiêm sừng sững cao ngất.
Xuyên qua trùng trùng điệp điệp dãy núi bao quanh, cuối cùng hắn cũng nhìn
thấy một cái hố sâu cực lớn.
Hố sâu kia hình tròn, mặt ngoài dày đặc lực pháp tắc nồng nặc.
Không giống với pháp tắc tuần hoàn thiên địa bên ngoài lắm, nhưng lại có hiệu
quả giống nhau.
Bên rìa hố sâu có những cột đá kỳ lạ.
Đếm sơ qua thì không dưới mấy chục ngàn cột.
Mỗi cột đều loang lổ dấu vết thăng trầm, toát ra hơi thở của thời gian.
Bên trên khoảng chừng hơn ba ngàn cột đá cột đá trong đó lần lượt có một sinh
linh đứng sừng sững.
“Tình huống gì đây?”
“Sao khu vực trung tâm của Lạc Tiên đảo lại có một cái hố lớn như thế?”
Kỷ Linh Hàm gật gật đầu.
“Đúng vậy, nơi này chính là pháp tắc thiên địa của Lạc Tiên đảo.”
“Những cột đá kia tương liên với pháp tắc.”
“Tương tự như vị trí phụ của nguồn suối bên ngoài.”
“Lúc đầu bọn ta tu luyện huyền văn thành nguyên chính là ở chỗ này.”
Sự xuất hiện của bọn họ cũng làm thức tỉnh những sinh linh trên cột đá kia.
Có người chỉ hé mắt lên nhìn một chút rồi lại tiếp tục nhập định.
Có người lại vô cùng bài xích.
Nhưng mà càng có nhiều người bay xuống hơn, chủ động chào hỏi đám người
Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần.
“Sao các ngươi lại trở lại?”
“Những người khác của Phi Tiên môn đâu?”
Thế là Mạc Trần lại phải giải thích lại một lần nữa.
Lúc này bỗng nhiên lực pháp tắc trên mặt ngoài hố sâu kia giống như mặt hồ bị
gió thổi nổi lên tầng tầng gợn sóng vậy.
Mạc Trần và Đan Thái đều rất kinh ngạc.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Còn không phải là vì nữ ma đó sao.”
“Nữ ma?”
Tiên Việt hung ác nói: “Các ngươi rời đi không lâu thì nữ nhân đó tới Lạc Tiên
đảo.”
“Lần đầu tiên tới đây nàng đã tranh chấp với chúng ta.”
“Sau đó lại nhảy vào Lạc Tiên trì.”
“Cái gì cơ?”
Đám người Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần cùng kinh hô.
“Nhảy vào bên trong đó à?”
“Đó đều là lực pháp tắc đó, nhảy vào đó còn đường sống không?”
Có sinh linh trên Lạc Tiên đảo đều đã sống qua hai kỷ nguyên rồi.
Thời gian dài như thế đương nhiên đã có người từng thử nhảy vào hồ rồi.
Thế nhưng những người từng thử nghiệm đều sẽ bị lực pháp tắc mạnh mẽ đập
nát, hình thần tiêu diệt ngay tại chỗ.
Tròng mắt đục ngầu của Khúc Vọng cũng hiện lên nghi ngờ.
“Bọn ta cũng không biết sao nàng vẫn còn sống nữa.”
“Thế nhưng cũng do nàng ta ban tặng mà gần đây pháp tắc của Lạc Tiên đảo
càng ngày càng không ổn định.”
“Có thể nữ nhân này sẽ tăng tốc dộ diệt vong cho hòn đảo này.”
“Chỉ là chúng ta không thể vào trong, không có cách nào làm gì nàng cả.”
A, cái này?
Đương nhiên đám người Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh cũng hết cách, chỉ có thể
đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía Khương chưởng môn.
Dẫu sao thì trước đây hắn cũng đi lại tự nhiên trong pháp tắc thiên địa tuần
hoàn, có tay nghề thành thạo.
Đối mặt với ánh mắt mong chờ của muội tử, Thành ca thể hiện mình việc nhân
đức không nhường ai.
“Đúng là hết cách với các ngươi, xem ra ca ca đây lại chỉ có thể ra sức, tóm lấy
con sâu làm rầu nồi canh kia.”