Trong mắt Chung Thác lộ ra vẻ không thể tin được.
“Không thể nào!”
Tính toán của hắn, cho tới bây giờ chưa bao giờ có nhầm lẫn, không thể nào
tính sai được.
Bản thân hắn cũng đã từng ký kết khế ước chủ nô.
Với tư cách là con trời, suốt dọc đường quật khởi của mình, hắn thu không ít nô
bộc, cũng có triệu hoán thú.
Đối với khế ước này, hắn hiểu rất rõ.
Sau khi rút huyền khí, ngăn cách không gian, ngăn sự dao động của thần hồn,
khế ước chủ nô không thể còn hiệu lực.
“Ngạc nhiên không?”
“Bất ngờ không?”
Thành ca hóa thân thành Lý Tuấn Lãng, quơ quơ kiếm trong tay, vô cùng thích
thú nhìn vẻ mặt của Chung Thác.
Có thể khiến một vị diện chi tử lộ ra vẻ mặt bị đả kích như này, khiến hắn có
cảm giác rất thành công.
Vốn hắn muốn dùng thân phận Khương hiền giả trực tiếp làm việc này, nhưng
cân nhắc tới việc không dùng tiên lực mà chỉ dùng huyền lực, e là không tóm
được tên Đế Huyền bát trọng này.
Cho dù hiện tại người này chỉ là phân thân.
“Ổn rồi!”
“Ha ha, thật tốt quá!”
Đám người Tân Linh bên ngoài đã không nhịn được nữa mà reo mừng.
Vừa rồi, các nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, hiện tại, không ngờ rằng, trong tình
huống này, còn có thể triệu hoán được Lý tiền bối.
Đôi mắt sắc bén của Chung Thác hơi nheo lại, vẻ mặt của hắn biến sắc liên tục.
Lần đầu tiên hắn phạm sai lầm trong việc tính toán, đã tạo thành đả kích lớn đối
với lòng tự tin của hắn, thứ khiến hắn luôn tự hào trong suốt mấy triệu năm qua.
Có điều là, hắn đương nhiên không dễ bị đánh bại như vậy.
Trong chớp mắt, một sự chấn động thần bí đột nhiên truyền đến.
Bóng dáng của hắn dần mờ nhạt, giống như phá vỡ không gian đi tới một thế
giới khác.
Ngay cả Đế Huyền cửu trọng, Lý Tuấn Lãng cũng từng chém giết vài tên,
Chung Thác biết rất rõ, phân thân không phải là đối thủ của hắn.
Nếu đánh không lại, vậy không cần phải hy sinh phân thân vô ích.
Dù sao, chuyện này cũng sẽ khiến bản thể của hắn có chút tổn thất nhỏ.
Hắn rất quyết đoán, không thành công thì rút thôi, cũng chẳng có gì là mất mặt
cả.
Mà hắn nghĩ, rời khỏi nơi này, cũng là chuyện rất đơn giản, trực tiếp dùng bản
thể triệu hoán, cho dù phân thân này đang ở trong hiểm cảnh nào, cũng có thể,
ngay lập tức được dịch chuyển quay về tầng thứ sáu.
Chỉ là, Thành ca không cho hắn cơ hội này.
Bóng dáng sắp biến mất trong nháy mắt kia của hắn, đột nhiên lại hiện rõ ra.
Những chấn động thần bí bị chặt đứt, bị ngăn ở bên ngoài.
“Ngươi vội vàng muốn chạy đi đâu thế?”
Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?
“Xem nơi này của ta là chỗ nào, nhà trọ quán rượu sao?”
“Cứ cho là đúng đi, ngươi cũng phải trả tiền mới có thể rời đi được.”
Sát ý chợt lóe lên trong mắt Chung Thác, nếu không trốn thoát được, vậy chỉ có
thể đánh.
Hắn vừa mới ra tay, Thành ca ở phía đối diện cũng trực tiếp đánh ra 15 huyền
văn tốc độ thất trọng và huyền văn kiếm lục trọng.
Trong không gian nhỏ hẹp, hiện lên pháo hoa đẹp mắt.
Trong khe hở mơ hồ, có thể nhìn thấy, có rất nhiều hợp chất đơn giản đang
không ngừng biến đổi thành hợp chất phức tạp trong tiểu thế giới, rồi sau đó lại
không ngừng hủy diệt.
Chấn động này hoàn toàn có thể phá hủy cả thần điện.
Nhưng lúc này, lại bị giới hạn trong phạm vị một trượng quanh thân hai người,
không hề lan ra ngoài.
Thân thể của Chung Thác ở trong đó, bị nổ tới bay ngược ra ngoài.
Nhưng bay được gần một thước, giống như là đụng vào một bức tường vô hình.
Rơi xuống từ giữa không trung.
Không đợi hắn rơi xuống đất, Thành ca đã tóm lấy cổ của hắn.
Tiên lực khổng lồ tiến thẳng một mạch, bắn vào trong cơ thể đối phương.
Giống như một dòng thác tràn vào kinh mạch huyền văn huyền phách, khiến
chúng bị nghiền nát, tan vỡ, với tốc độ cực nhanh.
Ngay sau đó, thần hồn cũng đánh vào Thức Hải của đối phương.
Chặt đứt hoàn toàn liên hệ giữa phân thân và bản thể của Chung Thác trong lúc
đó.
Cuối cùng, lại giam phân hồn của phân thân này lại.
Lúc này mới ném xác không của Chung Thác xuống đất.
“Ngươi!”
“Ngươi thật độc ác!”
Cả quá trình động tác mau lẹ, hệt như cảnh tua nhanh trong phim điện ảnh.
Ngay cả đám người Tân Linh bên ngoài, cũng không kịp thấy, đã xảy ra những
gì.
Khi nhìn rõ được, thì chỉ thấy Đế Tôn, kẻ từng khiến bọn họ run sợ, đang nằm
bò trước mặt, giống như một đống bùn loãng.
Chung Thác không còn bất kỳ lực phản kích nào nữa, phân thân này đã không
còn lực của huyền văn huyền phách, cũng không dùng nổi huyền thuật gì đó
nữa.
Còn lại, hẳn chỉ là một cái xác không của Đế Huyền cảnh.
Dưới trạng thái này, một tên Địa Huyền nhất trọng nào đó cũng có thể đánh bại
hắn.
“Như này mà gọi là độc ác?”
“Đại lão ngươi từ xa chạy tới, chúng ta không nhiệt tình tiếp đãi một chút, sao
có thể được?”
Thành ca nhìn hắn, trong mắt chẳng có chút thông cảm nào.
Ngẫm lại nếu bản thân hắn thật sự chỉ là một Thiên Huyền bát trọng bình
thường, phải triệu hoán mới có thể gọi tà ma dị giới tới giúp, vậy thì vừa rồi bản
thân hắn sẽ gặp phải kết cục gì?
Tính toán của Chung Thác không có vấn đề gì.
Chỉ sai ở phần tin tức, bị Thành ca dắt đi sai đường mà thôi.
Hắn và mọi người có nằm mơ cũng không ngờ rằng, Khương hiền giả và Lý
Tuấn Lãng là cùng một người, hoàn toàn không cần triệu hoán.
“Được rồi, các ngươi tự xử lý kẻ này đi.”
Phân thân này hoàn toàn đã bị phế rồi, Thành ca cũng chẳng lo, hắn còn có thể
tạo ra sóng gió gì nữa.
Hơn nữa, cho dù có tạo ra sóng gió, thì cũng có sao nào?
Nghe thấy câu này, đám người Tân Linh đều cảm thấy không chân thật.
Đám người bọn họ… xử trí… Chung Thác Đế Tôn?
Cho dù chỉ là một phân thân bị phế, bọn họ cũng không dám.
Uy danh mấy trăm triệu năm của hắn đã ngấm sâu vào trong xương tủy của bọn
họ từ lâu, chỉ cần nghe đến tên của hắn, bọn họ cũng sẽ sinh ra sợ hãi ở trong
lòng, chứ đừng nói là nhìn mặt nhân vật chính – vị diện chi tử.
Trong lòng có sợ hãi hay không?
Phản ứng của tất cả bọn họ, đều lọt vào trong mắt của Chung Thác.
Cho dù suy bại đến nông nỗi này, nhưng trong mắt vị Đế Tôn này vẫn lộ ra sự
khinh thường.
“Xử trí ta?”
“Chỉ bằng các ngươi?”
“Ai dám xử trí ta, tương lai khi bản thể của ta xuất quan, ta sẽ khiến kẻ đó đời
đời kiếp kiếp đau đớn bi thương, cho đến ngày huyền giới bị hủy diệt.”
Với sự nguyền rủa đe dọa như vậy, kẻ khác không rét mà run.
Với thủ đoạn và phong cách bá đạo trong dĩ vãng của hắn, những lời này chắc
chắn không phải là nói chơi.
Hắn lạnh lùng nhìn bóng dáng của Thành ca nói: “Lý Tuấn Lãng, ngươi hoặc là
thả ta ra, hoặc là cứ giết ta đi.”
Hắn đã sẵn sàng cho điều xấu nhất.
Cùng lắm thì buông bỏ phân thân này, ngày sau lại báo thù, đòi lại tổn thất của
hắn.
Chỉ là hiện tại thần hồn đã bị giam cầm, muốn tự sát cũng không làm được.
“Với thực lực của ngươi, loại chuyện hạ nhục đối thủ, cũng là hạ thấp giá trị con
người của ngươi, khiến kẻ khác khinh thường.”
Thành ca chậm rãi xoay người, nhìn hắn với vẻ mặt không hiểu.
Người này đã bước tới nông nỗi này, thói kiêu ngạo ở đâu ra thế?
Còn muốn thả hắn, hoặc là giết hắn.
“Sao thế, ngươi còn muốn dạy ta làm việc?”
Thành ca bĩu môi, nhìn thoáng qua đám người Tân Linh, Thân Lương còn đang
sợ hãi trong lòng, trong lòng hắn cũng hiểu, bọn họ không thích ứng nổi loại
chuyển biến này.
“Lê Hàn Ngọc, phân thân này của Chung Thác giao cho ngươi.”
Hắn phất tay với Lê Hàn Ngọc: “Thần điện này của chúng ta đang thiếu chó giữ
nhà, hy vọng ngươi có thể thuần hóa hắn sớm một chút.”
Chó, chó giữ nhà?
Đám người Tân Linh suýt ngất.
Nhưng mà đó là phân thân của Chung Thác Đế Tôn, đệ nhất cao thủ của huyền
giới!
Làm như vậy, có điên cuồng quá không?
Vẻ mặt của Chung Thác đại biến, suýt nữa sụp đổ.
“Lý Tuấn Lãng, ngươi dám!”
Cho dù hắn không còn huyền lực, hắn vẫn muốn trốn khỏi nơi này.
Nhưng mà hắn vừa mới đi được hai thước, đã bị Lê Hàn Ngọc tát bay trở về.
“Vâng!”
Nàng cung kính, khom người với Thành ca.
Mặt vô cảm, tóm cổ Chung Thác, lôi hắn rời khỏi nơi này