Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy phải làm sao mới được đây?”

Mâu Vũ và Giáng Hàn, Mạch Phong đều trợn tròn mắt.

“Bản thân hắn không thể đi, vậy thì chúng ta phải làm gì thì mới có thể thuyết

phục Ngân Huyền tộc hợp tác đây?”

“Không thể thuyết phục được rồi.”

Vất vả lắm mới tìm được vị “Quy Lai Tiên” Thành Ca này, ban đầu còn tưởng

rằng có thể mở ra một phần thị trường ở Huyền giới, nhưng cuối cùng, đó chỉ là

vui vô ích một lần.

Kết quả này khiến mọi người ở Thiên Khu các vô cùng bức xúc.

“Cái này thì có gì khó đâu?”

Thành Ca còn tưởng là có gì đó khó khăn.

Thì ra là cái này?

“Bản thân ta không có mặt chẳng sao, các ngươi đi qua bên kia, chỉ cần báo tên

ta ra và nói là người của ta.”

Phụt!

Mâu Vũ cảm thấy buồn cười trước những lời “nói khoác không biết ngượng”

của hắn.

Chỉ cần âáo cáo tên của hắn là được?

Ngươi nghĩ mấy vị Đế Huyền thất trọng cửu trọng của Huyền tộc kia là gì, đó

đều là những sự tồn tại có thế sánh ngang với Tiên Đế đó.

“Báo tên của ngươi, sau đó thì sao?” Nàng hỏi với vẻ thích thú.

Hắn vẫy vẫy tay, làm động tác hấc nước.

“Sau đó thì các ngươi không phải lo lắng về bất cứ điều gì nữa, chỉ cần tận

hưởng chế độ đãi ngộ dành cho khách quý thôi.”

“Nể tình ta, không chỉ Ngân Huyền tộc, mà cả Tam đại Huyền tộc khác cũng sẽ

hợp tác với các ngươi.”

“Ha ha ha ha…”

Mâu Vũ bị hắn chọc cười đến mức run người.

“Ngươi mau tỉnh lại đi, cái gì mà mặt mũi của ngươi, thật sự nghĩ là chỉ cần cho

ngươi một cái thang thì ngươi có thể leo lên trời sao?”

Những người khác cũng cười ha ha, Yêu chủ cái gì cũng tốt, chí là quá thích

đùa, lúc nào cũng không nói chuyện một cách đứng đắn.

“Thật đấy!”

Thành Ca không cho phép bất kỳ ai nghi ngờ về mặt mũi của chính mình.

“Ca đây lúc đó lên như diều gặp gió ở Huyền giới, cả Tứ đại Huyền tộc đều

phải cúi đầu nghe lệnh…”

“Vâng, vâng, vâng!”

Mâu Vũ cười trêu chọc: “Cúi đầu nghe lệnh, ngay cả đại điện chủ của Tam đại

Huyền tộc khác ngươi cũng không biết, đúng thật là như diều gặp gió mà.”

“Ha ha ha!”

Lão Thanh Long và Bạch Hổ, Côn Bằng, Đại Đế đều không thể kìm được mà

bật cười.

Đối với khả băng chiến đấu của Khương chưởng môn, bọn họ chắc chắn chịu

thua một trăm hai mươi lần.

Nhưng về phần mặt mũi của hắn là bao nhiêu, đây lại là một chuyện còn rất

nhiều nghi vấn.

Nếu như ở hai giới Tiên Ma, nếu ngươi báo tên hắn ra thì sẽ không có đãi ngộ

dành cho khách quý, mà sẽ được thưởng thức một cuộc bao vây của Tiên Ma.

Mâu Vũ cũng nghĩ đến đoạn này, nhanh chóng dập tắt nụ cười, có chút lo lắng

hỏi: “Ngươi không xúc phạm nhiều người trong Huyền giới đúng không?”

Nếu chạy đến Huyền giới báo tên hắn rồi sau đó bị một đám người của Huyền

giới truy đuổi đến tận cùng thế giới thì thật là xấu hổ.

Đến lúc đó, Thiên Khu các không chỉ không ký được hợp đồng hợp tác, mà lại

tăng thêm một đám kẻ thù.

Thành Ca dở khóc dở cười, chuyện này là gì vậy?

“Thật sự không phải, ta có lừa ai thì cũng sẽ không lừa ngươi!”

Hắn bất lực, chuyện này thật sự không thể chứng minh.

Nếu sớm biết trước thì ta đã mang một tín vật của cao thủ Huyền giới theo rồi.

Ví dụ như đồ lưu niệm của Thần Điện, ấn tín của đại điện chủ gì đó…

Thương Linh vẫn đứng bên cạnh cười trên nổi đau của người khác liên tục,

cũng không làm chứng cho hắn.

“Như vầy đi, ngươi cầm tín vật của ta đi đến Huyền giới, bọn họ nhìn là sẽ nhận

ra liền.”

Sau khi nói điều này, Thành Ca đột nhiên nhận ra mình cũng không có bất kỳ

tín vật nào đại diện cho bản thân.

Cũng không thể mang Hồng Tuyệt Kiếm ra, phải không?

Hơn nữa, thanh kiếm đó luôn được sử dụng bởi thân phận “Lý Tuấn Lãng”.

Hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng tiêu hao một chút công đức, cuối cũng làm ra

một khẩu súng nước nhỏ tinh xảo.

“Khụ, ngươi cầm cái này đi, nếu như Ngân Trí không biết, vậy thì ngươi kêu

hắn tìm Bạch Vô Khải và Ninh Chi Lâm, bọn họ chắc chắn sẽ nhận ra.”

Mâu Vũ cầm lấy khẩu súng nước, cũng không biết đây là “bảo vật” gì.

Các cao thủ khác trong điện cảm nhận được điều đó, trong nhất thời không biết

nên khóc hay nên cười.

“Cái này, cái này là đồ chơi gì vậy?”

“Nó nhìn như không có bất kỳ sức mạnh nào.”

“Đây không phải là bảo vật, có vẻ như chỉ là một đồ vật bình thường.”

“Thật không hợp lý, thứ này không có giá trị gì sao?”

“Huyền tộc có thể nhận ra cái này không?”

“Đúng vậy, Huyền tộc đất rộng người đông, bảo vật cũng rất nhiều, cái thứ nhỏ

bé này thật sự không bắt mắt, chỉ có thứ này mà muốn đánh động đến bọn họ,

thật sự không có khả năng…”

Mọi người ở Thiên Khu các không còn hy vọng nữa.

“Được rồi được rồi, đừng đùa nữa.”

Mâu Tiên nữ có chút đau đầu trả cây súng nước lại cho hắn.

“Chúng ta sẽ tự tìm cách cho việc kinh doanh ở bên Huyền giới.”

Thương Long nữ đế ở bên cạnh rốt cuộc không thể không mở miệng.

“Ta khuyên ngươi nên giữ nó lại, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận.”

Đôi mắt xinh đẹp của Mâu Vũ khẽ nheo lại, lời nói của Thương Linh dường

như có ý gì đó.

“Ý ngươi là gì?”

“Không có ý gì.”

Thương Linh cười ha ha nói, sau đó thản nhiên rời khỏi đây.

Mâu Vũ không khỏi nghi ngờ.

Không lẽ khẩu súng bắn nước này có thực sự có chức năng đặc biệt nào đó?

Suy nghĩ một chút, nàng quyết định vẫn mang nó theo thử một chút.

Thành Ca cảm thấy mặt mũi của mình đã bị tổn thương nghiêm trọng, thật sự

không lấy lại thì không được.

Nghĩ một chút, súng nước có thể vẫn chưa đủ để đảm bảo.

Lỡ đâu nhóm Bạch Vô Khải đang bế quan không thể đi ra ngoài được, không ai

khác biết súng nước.

“Ngươi chờ ta một chút!”

Sau khi nói, hắn bước vào điện, lấy ra một cái lưu cảnh Tiên Khí, chỉ nó vào

mình và quay một đoạn hình ảnh.

Sau đó giao nó cho Mâu Vũ.

“Được rồi, sau khi báo báo tên ta, nếu họ vẫn không tin thân phận của ngươi thì

ngươi có thể lấy ra cái Tiên Khí lưu ảnh này ra.”

Bây giờ chắc là không thể có sai sót gì rồi phải không?

Hắn cảm thấy mình hơi giống Tể tướng Gia Cát giao cẩm na diệu kế cho người

của mình, đúng là đau lòng.

Mâu Vũ cầm Tiên khí Lưu ảnh muốn mở ngay tại chỗ, nhưng nghĩ đến lời nhắc

nhở của Khương Thành, vẫn là nên tôn trọng một chút vậy

Ngày hôm sau, một đoàn người của Thiên Khu lên đường.

Lung Lâm Tiên Đế bị thương vẫn ở lại Yêu giới để tĩnh dưỡng.

Còn Mâu Vũ, Giáng Hàn cùng với những Chuẩn đế lãnh đạo thì cùng nhau xuất

phát, hành trang gọn gàng.

Phải mất thêm một ngày nữa, cuối cùng cũng đi tới bên trong Huyền giới.

Ngay khi vào bên trong, bọn họ đã bị chặn lại.

“Người đến dừng lại, có lệnh bài cho vào cửa không?”

Năm đấy, chỉ với một chút “Tà ma dị giới” cũng đã mang lại rất nhiều náo động

cho Huyền giới, tuy là bây giờ Huyền giới có rất nhiều Đế Huyền cảnh tọa trấn,

nhưng Huyền giới vẫn cực kỳ cảnh giác đối với người của Tiên giới.

Bây giờ lối vào này rất nhỏ, Tứ đại Huyền tộc đều thiết lập rất nhiều cửa khẩu.

Chỉ một số lượng rất nhỏ Tiên nhân được phép vào mới có thể thuận lợi đi vào.

Mặc dù những người cản đường chỉ là Địa Huyền cảnh, nhưng tất cả mọi người

đều không dám thất lễ.

Dù sao thì nếu giết đi một tên, sẽ ngay lập tức thu hút một đám Đế Huyền có thể

sánh được với Chuẩn đế và Tiên Đế đến truy sát.

“Có có!”

Mạch Phong Chuẩn đế nhanh chóng lấy một cái lệnh bài ra.

Với tư cách là một thương hội trung lập, Thiên Khu các những năm nay vẫn

không ngừng cố gắng, vậy nên được Huyền giới cho phép đi vào.

Cho dù là vậy, lệnh bài này cũng giới hạn số lượng người có thể đi vào mỗi lần

không quá mười người.

Người có Địa Huyền cảnh đứng đầu kiểm tra, xác nhận là chính xác, sau đó gật

đầu cho qua.

Nhưng điều này không có nghĩa là họ có thể đi qua Huyền giới mà không bị cản

trở.

“Các ngươi muốn đi đâu? Làm việc gì?”

Mạch Phong Chuẩn đế cười nói: “Chúng ta muốn đến Ngân Huyền Tộc, gặp đại

điện chủ Ngân Trí, thảo luận việc kinh doanh với hắn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK