“Là Khương Thành của Khiếu Mang vực năm đó sao?”
Sau khi Thành ca quang minh chính đại báo ra thân phận, hơn một trăm cao thủ
đang có mặt ít nhất có tám mươi người nhảy lên.
Là Thánh Chủ, tuổi đời của bọn họ đều khá là già.
Phần lớn đều là người đã từng trải qua thời đại mấy trăm tỷ năm về trước, tất
nhiên họ vẫn còn nhớ rõ về Đạo Thánh đã từng khiến trời đất rung chuyển kia.
“Lại là ngươi sao?”
“Hay lắm, ngươi lại còn sống à?”
Phản ứng như bị sốc của bọn họ khiến Thành ca vô cùng hài lòng.
“Bây giờ các ngươi cũng đã gặp được thần tượng rồi, được như ý nguyện rồi thì
có thể tự mình ra ngoài chứ nhỉ?”
“Lẽ nào lại muốn ta mời từng người một ra à?”
Đối với đề nghị năm người cùng nhau phân chia đạo hạch, Khương Thành
không hề có hứng thú chút nào.
Lần trước khi hắn chưa triển lộ ra linh ý của bản thân, đám người này ngay cả
cơ hội hấp thu cũng không hề cho hắn.
Nói trắng ra là, ai mạnh thì người đó được hưởng cơ duyên.
“Ngươi đừng có hiếp người quá đáng!”
“Chia cho ngươi một phần đã là nể mặt ngươi lắm rồi, bây giờ ngươi lại còn
muốn độc chiếm?”
Nhóm người Tàng Ách Thánh Chủ trực tiếp nhảy ra uy hiếp.
“Khương Thành, bây giời ngươi đã bại lộ thân phận của mình rồi, ta khuyên
ngươi vẫn nên nghĩ cho những ngày tháng sau khi ra ngoài thì hơn.”
“Ngươi có bản lĩnh thì cứ ở cả đời trong Vẫn giới tiên tàng này đi.”
“Còn nếu không thì thức thời một chút!”
Đối với sự uy hiếp của bọn họ, câu trả lời của Thành ca là quyền sắt vô tình.
Bịch bịch bịch…
Bên trong lại một lần nữa vang lên âm thanh ý niệm tan vỡ liên miên không dứt.
“Đáng ghét, ngươi đợi đó cho ta!”
“Khương Thành, có gì từ từ rồi nói…”
“Ta chỉ ở bên ngoài cảm ngộ thôi, ngươi nể mặt xíu đi!”
Dù cho bọn họ có nói gì cũng đều không có tác dụng.
Thành ca đã quyết tâm phải quét sạch nơi này rồi.
Mãi cho đến khi tất cả Thánh Chủ đều bị quét hết ra bên ngoài, ca này lại điều
khiển linh ý, thoát ra khỏi Vẫn giới tiên tàng, bay về lại Phi Tiên Môn.
Hắn không cần ý chí của Cổ Thánh dẫn dắt cũng có thể tiến vào bên trong, vậy
nên có ra ngoài cũng không sao cả.
Nhìn thấy hắn trở về, đám người Ngộ Sơn và Trường Dương kích động vô
cùng.
“Sư tôn, thế nào rồi?”
“Đám thiên ma ngoại vực đã bị sư tổ tiêu diệt hết rồi sao?”
Thành ca trang nghiêm gật đầu.
“Thiên ma ngoại vực vọng tưởng muốn đoạt lấy Thánh giới còn sót lại, sao ta
có thể tha cho bọn chúng được chứ? Tất nhiên đã tiếp tục đánh bại âm mưu của
bọn chúng rồi.”
Đám người Ngộ Sơn tràn đầy sự sùng bái nhìn về phía hắn.
“Sư tôn lại cứu mọi người một lần nữa rồi!”
“Đây mới là cường giả thật sự xem Nguyên Tiên Giới như trách nhiệm của
riêng mình.”
Lăng đứng ở một bên nghe mà khóe mắt giật giật.
Nàng cuối cùng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.
Dù sao lần trước nàng cũng từng tận mắt nhìn thấy Khương Thành tiêu diệt ý
niệm của những Thánh Chủ kia.
Vậy đó là “Thiên ma ngoại vực” mà các ngươi nói đó hả, như thế này đã xem
như giải cứu Nguyên Tiên giới rồi à?
“Được rồi, bây giờ ta đưa các ngươi đi vào Vẫn giới tiên tàng.”
“Mỗi một người chỉ cần cách không thả ý niệm là được rồi.”
Ý niệm của Ngộ Sơn, Trường Dương và Trường Linh rất yếu.
Loại ý niệm này cần phải có vật gì đó bám vào thì mới có thể tồn tại lâu được.
Ví dụ như tiên lực hay thần hồn, hoặc ví dụ như binh khí và bí bảo.
Năm đó ý niệm của Thương Linh lúc mới bắt đầu là nhờ dựa vào tổ địa Long
tộc của Thương Long cốc mới có thể kéo dài được, sau đó thì lại bám vào trên
người của Khương Thành.
Một khi nó rời khỏi những vật chứa mạnh mẽ này thì ý niệm sẽ rất nhanh tiêu
biến trong trời đất.
Nhưng nếu muốn tiến vào Vẫn giới tiên tàng thì chỉ có thể là ý niệm thuần túy,
không thể mang theo bất cứ vật chứa nào cùng vào.
Đối với việc này, Khương Thành tất nhiên đã có cách giải quyết.
Hắn lại phóng ra linh ý của bản thân.
Thi triển pháp môn của Thái thượng hóa đạo phần trước, để ý niệm của năm sư
đồ này đều gói hết vào trong đó.
Dưới sự bao bọc của linh ý của hắn, ý niệm của cả năm người lập tức không còn
bị thiên địa ngoại giới tấn công nữa.
Lăng đứng ở một bên nhìn phát ngốc.
Ban nãy khi nghe Khương Thành nói bản thân sẽ mang bọn họ qua đó, nàng còn
tưởng rằng cái tên vô tri này đang bốc phét nữa.
Kết quả hắn lại làm được thật.
“Đây cũnh là thủ đoạn của Thiên tộc mà ngươi nói?”
“Đúng vậy, linh ý của Thiên tộc cũng không khác gì mấy so với thần hồn và
tiên lực, những việc mà chúng có thể làm thì linh ý cũng đều có thể.”
“Thần kỳ như vậy sao?”
Lăng cũng bắt đầu ngưỡng mộ rồi.
Khương Thành lại bận giục nàng: “Mau lên, ngươi còn đứng đơ ra đó làm gì?”
Lăng cũng chẳng cần nâng cấp đạo của bản thân thế nên bèn lắc đầu.
“Ta không đến Vẫn giới tiên tàng đâu…”
Lời còn chưa dứt đã bị Thành ca đang muốn mang theo muội tử để ra vẻ cắt
ngang.
“Có phải không tin ca hay không? Kêu ngươi đi thì ngươi cứ đi đi, lề mề cái gì
chứ?”
Lăng mệt mỏi vô cùng, cũng không thể nói bản thân xem thường cái cơ duyên
này được.
Xem ra lần này lại phải làm không công cho cái tên này rồi.
“Thôi cứ để ta tự đến đó được rồi.”
Nàng không muốn bị linh ý của Khương Thành bọc lấy đâu.
Dù sao nếu một Cổ Thánh như nàng phóng ra ý thức thì sẽ ngay lập tức bị
Khương Thành phát hiện được sức mạnh vượt hơn bình thường kia.
Rất nhanh, một hàng người đã tiến vào Vẫn giới tiên tàng.
Xuyên qua lớp kết giới ngăn cách kia, Thành ca trực tiếp mang tất cả bọn họ
đến trước mặt đạo hạch.
Sau đó mới phóng ra ý niệm của năm người này.
Ngộ Sơn vẫn còn đỡ, nhưng nhóm người Trường Dương và Trường Linh lại chỉ
là Đạo Thần cao giai.
Vừa tiếp xúc gần với đạo hạch này thì ý niệm đã lập tức chịu đựng không nổi,
giống như một ngọn nến lay lắt trong gió vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi
tắt.
Nhưng có “Khương sư tổ” ở đây, mọi chuyện đều không còn là vấn đề nữa.
Hắn tùy tiện phân ra bốn đạo Linh ý hơi yếu dùng làm một tấm lá chắn bảo vệ
đặc biệt cho cả bốn người kia, lập tức đã giúp cho ý niệm của bọn họ được ổn
định hơn.
“Đến cái này mà ngươi cũng làm được á?”
Lăng đã sắp tê dại luôn rồi.
Chỉ có Thánh Chủ mới có thể tiếp cận đạo hạch ở khoảng cách gần.
Đây cũng là quy tắc của Tiên Võ châu mà ban đầu nàng và Vô Định Cổ Thánh
cùng nhau đặt ra.
Kết quả Khương Thành lại dễ dàng phá bỏ cái hạn chế này ở trước mặt của
nàng.
“Ôi trời ạ, đây là vật gì thế?”
Nhóm sư đồ Ngộ Sơn vây xung quanh đạo hạch kia hô to gọi nhỏ.
“Khí tức của đạo mạnh như vậy…”
“Ta còn chưa chạm vào mà đã cảm thấy được đạo của bản thân đang không
ngừng tăng vọt rồi!”
“Cái cái cái, cái này là cơ duyên cỡ nào đây chứ?”
Năm người họ đã sắp kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Có nằm mơ họ cũng không nghĩ đến, hóa ra ngộ đạo cũng có thể đi đường tắt.
Quá hưng phấn kích động, cả năm người không hẹn mà cùng cúi người với
Khương Thành.
“Sư tôn, ngươi đối với bọn thật tốt mà.”
“Tiêu diệt Thiên ma ngoại vực, lại còn mang bọn ta theo ké cơ duyên tuyệt vời
này.”
“Đây rõ ràng là ơn tái tạo, bọn ta biết phải báo đáp kiểu nào đây?”
Đám người Ngộ Sơn và Trường Dương cảm động rưng rưng nước mắt.
Sao bọn họ lại có thể không nhìn ra, dù ngoài miệng Khương Thành bảo không
nhận đồ đệ và đồ tôn là bọn họ, nhưng lại chăm sóc họ còn hơn bất cứ ai.
Thành ca phất tay.
“Được rồi, mỗi người các ngươi tự chọn một vị trí bắt đầu hấp thu đi.”
Hấp thu đạo hạch hoàn toàn không phức tạp.
Sau khi bảy người tự chọn một vị trí thì lần lượt vươn tay ra trực tiếp chạm vào
nó là được.
Lăng không thể tiếp tục tu đạo cũng bắt đầu giống như lần trước, không ngừng
thúc đẩy đạo của Thánh Chủ ở bên trong đạo hạch dồn về phía của Khương
Thành.
Khiến cho Thành ca vừa mới bắt đầu đã đạt được hiệu quả hấp thu cuồn cuộn
mãnh liệt gấp cả trăm lần người khác.
Cũng không phải là Lăng không muốn đẩy cho năm người còn lại.
Chỉ là vì ý niệm của năm người kia quá yếu, nếu trút vào quá dữ dội sẽ không
thể nào chịu nổi.
Thời gian chậm rãi trôi đi từng chút một.
Bởi vì lần này là đạo hạch của cả ba Thánh Chủ hợp làm một thể nên thời gian
hấp thu cũng dài hơn lần trước một chút.
Khi cả khối đạo hạch hoàn toàn biến mất, Khương Thành phát hiện đạo hải của
bản thân đã đạt đến cấp bậc Đạo Thần cao giai.