rời buông tay hắn.
Hai người chia ra, Khương Thành nhanh chóng quay trở lại chiến khu tiền tuyến
của Vương triều Nguyện Hoàn.
Nhưng điều làm cho hắn bất ngờ chính là, ở đây không có chiến tranh gì cả.
Dọc đường đi không thấy bất cứ một người Tiên tộc hay Thiên Tộc nào cả.
“Chẳng lẽ uy danh của ca hiệu nghiệm như vậy sao?”
“Bị dọa cho sợ đến mức kẻ địch không dám lại gần, từ nay về sau tiền tuyến
không cần đóng giữ nữa rồi?”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Khương Thành rất rõ ràng,
điều này quá khác thường.
Cho dù như thế nào thì bây giờ cũng là thời kỳ chiến đấu.
Hơn nữa còn là thời đại khai chiến toàn diện với Tiên tộc, tiền tuyến cũng
không phái người, có hơi quá tự tin chút rồi.
Bay thẳng một đường đến nội địa của Vương triều Nguyện Hoàn, hắn phát hiện
thêm nhiều chỗ kỳ lạ hơn.
Dọc đường gần như không bất cứ người Thiên tộc nào cả.
Tiến vào hoàng thành Nguyệt Hoàn, nhìn lướt qua những người đi đường ở trên
đường phố đều có khí tức an nhàn thong dong.
Hoàn toàn không nhìn ra được bất cứ dấu hiệu đánh giặc nào ở gần đây.
“Tình hình như thế nào?”
Ôm nỗi buồn bực, hắn đi tới phía trước cổng hoàng cung.
“Đứng lại!”
Cho dù như thế nào, nơi quan trọng như hoàng cung vẫn có người canh gác.
Tám tên cấm vệ xếp thành một hàng chặn đường Khương Thành, vẻ mặt của
đám người không chút thay đổi, tràn đầy uy nghiêm.
“Không được tự ý xông vào cấm địa, quay về đi!”
Khương Thành không tức giận, trình tự quan trọng bước vào hoàng cung hắn
cũng có thể hiểu được.
“Vậy các ngươi đi thông báo với Nguyệt Ảnh Hoàng, hãy nói là Khương Thành
ta đã trở lại…”
Không đợi hắn nói rõ mục đích đến đây, tên đội trưởng cấm vệ đứng đầu lập tức
lớn tiếng cắt ngang.
“Cút!”
Hả?
Hai hàng lông mày của Thành ca giật giật.
Cho dù Diêm vương dễ nhìn tiểu quỷ khó dây dưa, các ngươi cũng quá vô lý
rồi.
“Các ngươi là cái gì? Dù thế nào cũng phải chờ ta nói xong mục đích đến đây
chứ?”
Vừa dứt lời, bốn người ở giữa đã lập tức thúc giục linh ý.
Nhất thời khí tức xung quanh bao vây thiên địa, sát khí cuồn cuộn bao quanh
Khương Thành.
Một số tọc nhân Thiên tộc ở phía xa cũng xôn xao kinh ngạc nhìn qua.
“Còn không biến, giết không luận tội!”
“Vậy mà lại chạy tới gặp Nguyệt Ảnh Hoàng, ta thấy rất có thể hắn là một gian
tế!”
“Bắt lại!”
Tên đội trưởng cấm vệ ở giữa ra lệnh một tiếng, tám tên cấm vệ bay thẳng đến
ra tay với Khương Thành.
Điều này làm cho Thành ca tức cười.
Hắn trực tiếp thúc giục linh ý, cho mấy người này một bộ nghiền áp tấn công ý
thức ở trong hư không.
Tám tên cấm vệ này cũng chỉ là thiên giai ngũ lục trọng mà thôi, làm sao có thể
chống đỡ được ý chí thiên giai thập trọng này của hắn chứ.
Bọn họ ban đầu còn hét đánh tiếng kêu giết lúc này sắc mặt đã đồng loạt tái
mét.
Sáu người lập tức ngất ngay tại chỗ.
Mà hai người còn lại cũng mất đi lực chiến đấu.
Đám người vây xem ở phía ngoài vốn dĩ chỉ là đến xem náo nhiệt, khi nhìn thấy
tám tên cấm vệ cung đình bị làm cho ngã lăn trên mặt đất thì lập tức nổ tung.
“Không ổn rồi!”
“Có người xông vào Hoàng cung!”
“Cái gì mà xông vào cung, đây rõ ràng là kẻ địch đánh úp!”
Tiếng thét chói tay thảm thiết và tiếng kêu la huyên náo loạn xạ cả lên, mà
Khương Thành đã bất chấp bước vào cổng cung.
Những cấm vệ khác ở xung quanh lao vọt lên.
Khương Thành không thèm nhìn mà đuổi ra một đạo linh ý qua.
Trong nháy mắt hơn ngàn tên cấm vệ bị đông cứng lại trong hư không, không
thể nào nhúc nhích được.
Cho dù là thống lĩnh cấm vệ thiên giai cửu trọng cũng không ngoại lệ.
Thực lực như vậy làm cho những người Thiên tộc khác ở bên ngoài càng nhốn
nháo hơn.
Có vài người lao đến muốn bảo vệ hoàng cung.
Còn những người khác thì lại chạy tan tác khắp nơi trong vô thức.
Mà lúc này, cuối cùng người ở bên trong cũng nghe thấy tin tức chạy ra.
“Là ai?”
“Thật to gan!”
Đập ngay vào mắt là một thanh niên đầu đội bảo quan bay tới, phía sau hắn còn
có một đám hoàng tử và cao thủ của cung đình.
“Ngươi là ai?”
Thành ca cũng tức giận, giọng điệu có chút không hay.
“Nguyệt Ảnh Hoàng đâu rồi? Bảo hắn ra ngoài.”
Mọi người đều giận dữ.
“Tên giặc to gan lớn mật, ngay cả đại hoàng tử cũng không nhận ra, con mắt
chó đui mù của ngươi!”
“Tự ý xông vào Hoàng cung còn dám bất kính với Ngô hoàng bệ hạ, tội đáng
chết vạn lần…”
Trong nháy mắt, Thành ca đã bị vây lại.
Hắn cũng không thèm tạo ra bất cứ hiểu lầm gì cả, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Được rồi, lão tử là Khương Thành, Thiên Cơ tướng quân do Nguyệt Ảnh
Hoàng sắc phong.”
“Bệ hạ của các ngươi thiếu nợ ta, bảo hắn mau chạy ra đây trả nợ.”
“Cái gì mà Khương Thành với không Khương Thành?”
Đại hoàng tử thuận miệng đáp ngược lại.
“Lại còn Thiên Cơ tướng quân, Vương triều Nguyện Hoàn bọn ta vốn không
tồn tại cái phong hào này.”
“Người này bất kính với phụ hoàng, bắt hắn lại…”
“Xem ra các ngươi muốn trở mặt không nhận nợ rồi sao?”
Keng!
Thành Ca lập tức rút Kỵ Khuyết kiếm ra.
“Dừng tay!”
Bốn gã cao thủ của cung đình ở phía sau vội vàng bay về bốn phía, ngăn cản
những người đang muốn ra tay.
“Khương Thành?”
Ban đầu, xoay quanh vấn đề có muốn thuê Thành ca hay không, Nguyệt Ảnh
Hoàng và một đám cấp cao đã trao đổi rất nhiều lần, bốn người bọn họ cũng
tham gia thảo luận.
Mặc dù chưa từng nhìn thấy tận mắt, nhưng ký ức về tên của hắn vẫn còn mới.
Hơn nữa liên tưởng đến những chuyện mà hắn đã làm lúc đầu thì lại càng không
dám chậm trễ chút nào.
“Vậy mà lại là ngươi!”
“Trời ơi, bọn ta còn tưởng ngươi đã chết…”
Thái độ thù địch của Khương Thành cũng đã tan biến, hắn bất mãn nhíu mày.
“Các ngươi nói cái gì vậy?”
“Cái gì mà bảo ta không còn nữa, ta vừa mới rời đi chưa được mấy ngày.”
“Ha…”
Bốn người hơi sững sờ, chợt thấy buồn cười.
“Ngươi đúng là thích nói đùa, cũng đã qua hơn bốn triệu năm rồi, làm sao lại
chưa được bao nhiêu ngày chứ?”
Lần này đến lượt Khương Thành ngây ngẩn cả người.
“Các ngươi nói gì?”
“Bốn triệu năm?”
Nhìn dáng vẻ há mồm trợn mắt kia, bốn người bọn họ cảm thấy cũng không
giống đang giả ngu.
“Chẳng lẽ ngươi không biết sao?”
“Từ lúc ngươi rời khỏi tiền tuyến và đến chỗ Tiên tộc năm đó đã trôi qua bốn
triệu một trăm tám mươi hai ngàn năm rồi.”
“Vậy nên đám người đại hoàng tử nghe thấy Thiên Cơ tướng quân nhất thời
không nhớ ra, mọi chuyện cũng đều có nguyên do mà thôi.”
Không còn cách nào, Khương Thành lên làm Thiên Cơ tướng quân chưa được
mấy ngày thì đã phải đi tới Thông Hư thánh địa rồi.
Sau đó cũng không trở lại nữa.
Bốn triệu năm xảy ra quá nhiều chuyện, cộng thêm việc hắn bị phán định là đã
chết, đương nhiên phong hào Thiên Cơ tướng quân cũng đã chìm ngập trong
năm tháng.
“Tại sao lại trôi qua lâu như vậy rồi?”
Khương Thành cảm thấy con mẹ nó cái này cực kỳ hoang đường.
Không phải mình chỉ rời đi một tháng hay sao?
Lần này tới Thiên giới, hệ thống khởi động lại cũng không lãng phí thời gian gì
cả, hắn còn tưởng sẽ không còn trải qua kiểu như thế này nữa chứ.
Suy nghĩ lại một chút, hắn đã ý thức được vấn đề xảy ra ở đâu.
“Thánh Hoàng chết tiệt này, chậc, nhất định là nàng giở trò quỷ!”
Hang sâu mà mình và đám người Chỉ Dư đi vào chính là do Thánh Hoàng đã
sắp xếp từ trước.
Mà thôi, với thực lực của nàng, thực sự có khả năng thay đổi tốc độ dòng chảy
của thời gian mà thần không biết quỷ không hay.
“Nàng muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ cảm thấy sự tồn tại của ta sẽ đe dọa đến Tiên tộc, làm cho hai bên
không dám khai chiến sao?”
“Thế nên cố ý để cho ta vắng mặt mấy triệu năm?”
Thành ca nghĩ như thế nào thì cũng chỉ có khả năng này thôi.
Dù sao thứ mà Tiên mẫu muốn đúng là khai chiến toàn diện, mà năm đó chính
mình cũng dọa cho sợ đến mức môn phái đối diện phải rút lui.
“Vậy đại chiến của các ngươi và Tiên tộc đã kết thúc rồi sao? Đám người
Nguyệt Ảnh Hoàng đâu rồi?”
Bốn gã cao thủ cung đình còn chưa kịp trả lời, cuối cùng đại hoàng tử và những
hoàng tử hoàng tôn khác cũng nhớ ra Khương Thành là ai.
“Ngươi là tên Ma thai năm đó?”
“Ta đang bảo là ai cuồng vọng như vậy chứ, thì ra là ngươi!”
Đại hoàng tử quan sát trên dưới Khương Thành một vòng, hắn khinh thường bĩu
môi.
“Ngươi tới chỗ bọn ta làm gì?”