“Một triệu năm sau, xem ngươi sẽ chết như thế nào!”
Ngoại trừ việc đứng một bên nhảy cẫng lên tức giận mắng nhiếc, trên dưới
Thiên Kiếm Cung cũng không dám làm gì cả.
Một màn này khiến cho đám Kiếm Tu ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc!
Đại lão, ngươi cũng quá là mãnh liệt đi!
Đều nói Kiếm Tu là loại người điên cuồng nhất, nhưng so với ngươi, vẫn là kém
rất xa.
Mặc dù mọi người cũng hiểu đây là bởi vì thân phận nhạy cảm của Kiếp Tâm.
Nhưng đối diện với sự điên cuồng như vậy của Thiên Kiếm Cung, vẫn không có
chuyện quái gì, việc này quả thật có thể chém gió cả một đời.
Có hắn ở đây chống lưng, đám Kiếm Tu cũng to gan hẳn lên.
“Khương chưởng môn, người thật sự là người dũng mãnh nhất mà từ trước đến
nay ta từng gặp!”
“Vào đi vào đi.”
“Hành động này của Khương chưởng môn tạo phúc cho tất cả Kiếm Tu, sẽ được
ghi vào sử sách!”
“Ha ha ha ha được được…”
“Khương chưởng môn uy vũ!”
“Lão đệ ngươi đây cũng là quá miễn cưỡng rồi?”
Để có thể đi vào Thiên Kiếm Sơn, mọi người đều đã dùng hết những kĩ xảo
mình có.
Nói thật, đến bước này rồi, có một số người cũng thật lòng thật dạ khâm phục
hắn.
Dù sao cái thiên phú kiếm đạo kia của Ca đây quả thật là khỏi phải nói.
Mà hắn mở ra con đường này, cũng thật sự là giúp đỡ những Kiếm Tu khác.
Cùng với việc những người vào bên trong càng ngày càng nhiều, những tên
nịnh hót cũng càng ngày càng nhiều, Thành Ca trả lời lại không kịp.
Hắn mệt rồi, chỉ có thể biến ra một chiếc ghế nằm và một chiếc ô che nắng, nằm
ở lối vào của cầu vồng nghe những lời nịnh hót.
Thương Long nữ đế ở trong bóng tối tỏ vẻ bản thân đúng là xui xẻo mà.
Cả đời này cũng chưa từng gặp người khoa trương như vậy.
“Ngươi không thấy phiền sao?”
“Không phiền tí nào, chuyện kiểu này cả đời cũng không cảm thấy phiền? Hãy
nghe những âm thanh này xem, êm tai biết bao chứ?”
“Ngươi đúng thật là một cực phẩm!”
Câu nói này, Thành Ca cũng tự động chọn lọc thành lời khen ngợi.
Còn sau khi tin tức ở đây được truyền ra ngoài, cả Lục Giới cũng sục sôi.
Được rồi chủ yếu vẫn là hai giới Tiên Ma, Man Giới và Yêu Giới gần như
không tồn tại Kiếm Tu, số lượng Kiếm Tu của Linh Giới và Tử Giới cũng
không nhiều.
Nghe nói cửu môn Kiếm Chủ chính là Khương Thành, tất cả Kiếm Tu đều vô
cùng chấn động.
Mà nghe nói hắn đã mở ra con đường thông đến Thiên Kiếm Sơn, tất cả Kiếm
Tu trực tiếp phát cuồng rồi.
Rất nhiều người lên đường suốt mấy đêm liền, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước
tới nay của mình nhanh chóng đi về hướng Thiên Kiếm Sơn, hoàn toàn chính là
một cuộc di chuyển lớn của Kiếm Tu Giới.
Năm Kiếm Tâm lớn đứng đầu Thiên Kiếm Sơn, đó chính là mong ước của tất cả
Kiếm Tu, cơ bản là không có cách nào để từ chối.
Người chạy đến nhanh nhất cũng chính là người của bọn họ.
Với Kỷ Linh Hàm dẫn đầu, đám đệ tử Phi Tiên Môn đều đến, không thiếu một
ai.
Việc này khiến cho Thành Ca cũng không còn gì để nói.
Đám người Kỷ Linh Hàm, Lâm Vũ, La Viễn thì bỏ đi, quả thật bọn họ đều dùng
kiếm.
Nhưng vẫn có hơn ba trăm đệ tử căn bản không dùng kiếm, cũng chạy đến đây
làm gì?
Mà ngoài bọn họ ra, đám thuộc hạ của Tiêu Côn, Tịch Vân cũng có rất nhiều
hậu bối không dùng kiếm.
“Các ngươi đến xem náo nhiệt sao?”
“Ha ha, đây không phải là muốn theo sát từng bước đi của ngươi sao?”
“Bọn ta không vào được cũng không sao, có thể bầu bạn với người cũng được
rồi!”
Thành Ca liếc mắt: “Nếu đã như vậy, vậy thì giao cho các ngươi một nhiệm vụ
vinh quang được không?”
Sau đó, mấy nghìn người này liền trở thành bảo vệ của cầu cầu vồng.
Cần phải đảm bảo mỗi người đi vào đều nịnh Khương Thành một câu, nếu
không thì không cho qua.
Mọi người đều có vẻ cạn lời đối với cái nhiệm vụ này.
Còn tưởng rằng là trọng trách gian khổ nặng nề lắm, chơi cả một ngày trời cũng
chỉ là cái này sao?
Sau khi đám người Phi Tiên Môn đi vào, cùng với sự chuyển dịch của thời gian,
Kiếm Tu ở khắp mọi nơi cũng sôi nổi chạy đến.
Đám người Bi Ai, Quy Tàng Lăng Tinh của Trảm Tiên Kiếm Phái cũng đến rồi,
sư huynh của Tịch Vân là Thanh Vân Lưu Vân cũng đều đến rồi.
Không chỉ Tiên Giới, những Ma Tu dùng kiếm bên phía Ma Giới cũng đến một
đám rất đông.
Những người này cảnh giới từ Chuẩn Đế cho tới Kim Tiên, ai ai cũng hân hoan
giống như đón Tết.
Cuối cùng thậm chí Tiên Đế, Ma Đế cũng đều đến.
Hết cách, không phải là Tiên Đế của Tiên Minh, thì trước đây cũng không thể
vào được Thiên Kiếm Sơn.
Một tháng sau, Kiếm Tu đi vào Thiên Kiếm Sơn đã không thể đếm xuể.
Mà khi đến ngày này, Thành Ca cuối cùng cũng đứng dậy, đích thân đi vào
Thiên Kiếm Sơn.
Khoảnh khắc hắn đi vào đó, chiếc cầu cầu vồng đó cũng lập tức biến mất trước
sự chứng kiến của mọi người.
Thiên Kiếm Sơn ở bên trong cho thấy lực ép của các núi lớn.
Không chỉ là Kiếp Tâm Khương Thành này, mà còn là vì người đi vào đã quá
nhiều.
Chuẩn Đế cũng chừng hơn nghìn người, còn có số Tiên Đế Ma Đế, tất cả thế
lực đã vượt xa so với bản thân Thiên Kiếm Cung.
Cũng may Thành Ca chỉ đợi một tháng, phần lớn Kiếm Tu không kịp chạy đến,
nếu không thì càng kinh khủng hơn.
Mà Thiên Kiếm Sơn nằm ở vùng trung tâm của Thiên Kiếm Cung, những người
này chẳng khác nào trực tiếp đi vào khu vực trung tâm của tông môn.
Một chút sơ xuất, rất có thể sẽ đem đến tai họa ngập đầu cho Thiên Kiếm Cung.
Vì vậy, trên dưới Thiên Kiếm Cung giống như đối diện với kẻ địch lớn, dùng
cấm chế và pháp quy ngăn cách khắp cả núi.
Mà tất cả những việc này không nằm trong suy nghĩ của Thành Ca.
Hắn lúc ấy, đã đi vào khu vực Kiếm tâm Đại Nhật.
Thí luyện mới lại đến.
Vậy mà Thành Ca mới trải qua một lúc đã không nhịn được phát ra một câu thô
tục.
“Mẹ kiếp!”
Thí luyện của Thiên Kiếm Sơn này không giống với Địa Kiếm Sơn lắm.
Hắn lúc đó đứng ở trong một vùng hư không, phía trước là một cái mặt trời cực
lớn.
Cái mặt trời này không ngừng xảy ra biến đổi, lúc thì mới mọc lên, lúc thì gay
gắt, lúc thì hoàng hôn.
Hàm ý Kiếm Tâm biến hóa thất thường bồng bềnh tại cả một vùng không gian,
vô cùng huyền diệu.
“Nó sao lại không dám tấn công ta?”
Thương Linh có chút ngạc nhiên: “Không dám tấn công ngươi không phải là
chuyện tốt sao, ngươi có thể yên tâm tham gia lĩnh hội Kiếm Tâm ở trong đó.”
Tốt cái mẹ gì!
Thành ca nhủ trong lòng như này thì ta còn chết sao được?
Không chết ta làm sao còn nhận được Kiếm tâm Đại Nhật?
Thiên Kiếm Sơn và Địa Kiếm Sơn quả thật không giống nhau.
Ở đây căn bản không khóa được sức mạnh của các phương diện khác.
Ngồi ở nơi ban đầu đối diện với cái mặt trời kia, hắn đã lĩnh hội một hồi rất lâu,
quả thật có thể lĩnh hội được kiếm ý vô tận đang luẩn quẩn ở xung quanh.
Nhưng vấn đề là hắn đến cả Kiếm tâm Đại Nhật cũng không có.
Cứ với tiếp tục như vậy, gần như là không thể trở thành Đại Nhật Kiếm Chủ.
“Như vậy không được đâu!”
Phải nghĩ ra cách nào đó sớm chết đi.
Nhìn cái mặt trời không ngừng biến đổi kia, ca chậm rãi rút ra Hồng Tuyệt Tiên
Kiếm.
“Ngươi muốn làm gì?” Thương Linh sốt ruột rồi.
“Lão tử nhìn thấy nó không thoải mái!”
“Ngươi điên rồi!”
Lời nói còn chưa dứt, Khương chưởng môn một kiếm xông thẳng lên trên.
Trong nháy mắt, cái mặt trời kia bộc phát ra ánh sáng chói rọi mãnh liệt hơn
không biết bao nhiêu lần so với trước đây.
Một kiếm này dường như giống đâm vào tổ ong vò vẽ.
Cả một không gian thí luyện chấn động dữ dội.
Tiếp theo đó, Kiếm Tâm Ý Cảnh mà trước đây còn là những vật nhỏ không
tiếng động, lúc này giống như sóng thần, gào thét mà đến!
Cuộn trào mãnh liệt, mây đen đè thành từng lớp!
Mà Khương Thành chính là mục tiêu duy nhất đó.
Bùm!
Trong phút chốc hắn bị nuốt vào bên trong.
Đúng lúc này, cả một Thiên Kiếm Sơn cũng đều phát ra những tiếng nổ.
Làm cho một đám cấp cao của Thiên Kiếm Sơn cũng kinh sợ hét lên.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thiên Kiếm Sơn đây là bị làm sao rồi?”
“Mẹ nó, điên rồi sao?”
Bọn họ kinh doanh Thiên Kiếm Sơn nhiều năm như vậy rồi, mặc dù không có
cách nào can dự những người lĩnh hội bên trong, nhưng lại có thể nhìn thấy rất
nhiều chuyện mà người ngoài không nhìn thấy được.
Thời gian này, Khương chưởng môn vốn vẫn luôn nằm trong sự giám sát của
bọn họ.
Thế là, cũng có người đã nhìn thấy hành động của hắn.
“Hắn đây là tự tìm đường chết sao?”
“Ha ha ha, tự tạo nghiệp, việc này cũng không thể trách bọn ta!”
“Hắn chết chắc rồi!”
Dự đoán của bọn họ không hề sai, Khương chưởng môn chết đi một cách rất dứt
khoát.