Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kế hoạch của Đoan Phong và Thiên Hợp rất đơn giản.

Bọn họ sẽ giả vờ bản thân là kẻ địch của Khương Thành, người một nơi lòng dạ

ở một nẻo.

Làm như vậy không những sẽ không bị Ngự La thánh địa giết để trút giận mà

ngược lại còn được xem là người của bọn họ.

Mọi người đều có cùng chung mối thù.

Quả nhiên, sau khi nghe lời hai người này nói, sắc mặt của nhóm người Vô

Đường Thánh chủ dịu đi không ít.

Vì để đối phó với Phi Tiên môn, bọn họ đã từng điều tra tình hình của Thương

Lan đại lục.

Cũng đã sớm có nghe về Kim Hàn tông và Bạch Tiên tông.

“Các ngươi đến đây có việc gì không?”

“Không phải tên Khương Thành kia đã tiếp nhận sắc phong của bọn ta rồi sao,

vì sao hắn vẫn chưa đến hả?”

“Bọn ta đến đây cũng là vì việc này.”

Thiên Hợp Thánh chủ vô cùng căm tức nói: “Tên Khương Thành kia không biết

điều gì cả, lại dám xem thường chức vị hộ pháp do quý phái đây ban cho.”

“Không những hắn từ chối sắc phong mà thậm chí còn ngang nhiên chém chết

năm Thánh chủ của quý phái nữa!”

Đoan Phong tiếp lời hắn, đau khổ tái tê nói: “Thủ đoạn như thế thật khiến người

khác giận đến sôi máu, bọn ta quả thực không thể chấp nhận được!”

“Vì để chiêu cáo đến thiên hạ hành vi này của hắn, bọn ta đã chạy trốn khỏi Phi

Tiên môn ngay trong đêm.”

“Bọn ta vội vàng đi suốt đêm đến đây là vì không muốn quý phái bị hắn lừa gạt

mà chẳng hay biết gì…”

Khi hắn nói đến đây, trong lòng cũng âm thầm thở phào một hơi.

Ngon lành, hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Tin tức bọn ta đã đưa tới nơi, bây giờ người của Ngự La thánh địa đều biết

chuyện ngươi giết năm Thánh chủ kia, còn về sau đó bọn họ có hành động gì thì

không liên quan đến bọn ta.

Vô Đường Thánh chủ cũng không rảnh mà quan sát sự thay đổi trong mắt của

hai người này.

Bởi vì giờ đây đại điện đã suýt nữa bị các trưởng lão lật tung lên vì phẫn nộ.

Thậm chí ngay cả Nguyên Ly Thánh Tôn trốn ở sau màn cũng phải xông ra

ngoài.

“Các ngươi nói gì hả?”

“Đồ nhi của ta, Khánh Việt, đã bị tên Khương Thành kia giết rồi sao?”

“Sao hắn dám? Sao hắn dám chứ hả!”

Các Thánh chủ ở bên trong điện đã hoàn toàn bị tin tức này làm cho bùng nổ.

“Đáng chết! Tên này thật đáng hận!”

“Lại dám giết người của Ngự La thánh địa ta, tội đáng muôn chết!”

“Dù có chết mười nghìn lần cũng không hết tội, Phi Tiên môn bắt buộc phải

chết hết, một tên cũng không thể bỏ qua!”

“Giết! Giết! Giết!”

“Chỉ giết bọn chúng thôi thì quá lời cho chúng rồi, bắt buộc phải giữ lại hồn

phách của chúng, vĩnh viễn dày vò!”

“Đúng vậy, uy nghiêm của Ngự La thánh địa ta không được phép bị xúc phạm,

trận chiến này cũng là để đám người bên ngoài hiểu rõ hậu quả của việc đắc tội

với chúng ta!”

“Lập tức giết qua đó, tiêu diệt bọn chúng!”

Dưới cơn thịnh nộ, đã có mấy chục Thánh chủ xông ra khỏi đại điện.

Nhưng rất nhanh bọn họ đã bị Nguyên Ly Thánh Tôn và Vô Đường Thánh chủ

ngăn lại.

“Khương Thành có “Vạn Tượng Luân Chuyển” có thể một mình giết sạch mười

sáu Thánh chủ.”

“Nếu không phải là Thánh chủ đỉnh phong thì chắc chắn không thể áp chế nổi

hắn.”

Trong lòng mọi người không phục nhưng cũng không dám cãi lại Thánh Tôn.

“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”

“Thánh chủ đỉnh phong không thể đến những đại lục khác, nếu không sẽ bị Cổ

Thánh trừng phạt.”

“Nhưng hắn giết chết năm Thánh chủ của chúng ta, phạm tội ác tày trời, lẽ nào

chúng ta lại phải trơ mắt đứng nhìn hắn nhởn nhơ bên ngoài sao?”

“Chuyện này mà truyền ra ngoài thì uy nghiêm của Ngự La thánh địa chúng ta

chẳng phải sẽ mất hết à!”

Nguyên Ly Thánh Tôn cũng rất tức giận.

Nếu không phải có lệnh cấm của Hám Thiên Cổ Thánh, bây giờ hắn chính là

người đầu tiên giết đến Phi Tiên môn.

“Dù như thế nào cũng bắt buộc phải lừa hắn ra khỏi Thương Lan đại lục!”

“Nếu cái danh hộ pháp không lừa được hắn, vậy thì dùng lợi ích để dụ.”

Rất nhanh bọn họ đã nghĩ ra được cách mới.

Đó là dùng “Hỗn Độn Kim Ngọc Tủy” để làm mồi nhử.

“Ta không tin Khương Thành sẽ không rung động trước món bảo vật này?”

Thành ca ở Thương Lan đại lục xa xôi có rung động hay không thì rất khó nói,

nhưng Đoan Phong và Thiên Hợp đứng ở một bên thì đã rung động rồi, rung

động đến mức suýt nữa nghẹt thở.

Hiện giờ ở Nguyên Tiên giới, đạo khí bát giai trên cơ bản đã vô cùng phổ biến.

Trên cấp Đạo Thánh, mỗi người một món.

Dù có là Thánh chủ đỉnh phong cũng đều dùng đạo khí bát giai.

Nhưng nó cũng chỉ cao cấp hơn của Đạo Thánh một chút thôi.

Đến cái cấp bậc của bọn họ, đạo khí bát giai có gia tăng một hai căn nguyên hay

nâng cao nguyên tắc gì đó thì cũng đã không còn ảnh hưởng gì nhiều trong khi

chiến đấu nữa rồi.

Nếu muốn chất lượng tăng vọt thì phải cần đến đạo khí cửu giai.

Đạo khí cửu giai ngoài việc giúp cho biên độ tăng trưởng của quy tắc bình

thường và tiên lực càng lớn ra thì còn có thêm một hiệu quả vô cùng ngược đời,

đó là tự mang theo một loại đạo.

Dù là Lăng hay Khương Thành, hoặc những Thánh Chủ, Thánh Tôn khác, bọn

họ đều chỉ có một loại đạo tự thân.

Nếu trong lúc chiến đấu xuất hiện thêm một loại đạo khác phụ trợ, vậy đó

không chỉ như hổ thêm cánh mà là trực tiếp phá vỡ thế cân bằng.

Thần hồn, tiên lực và nguyên thuật của bản thân đều sẽ có được sự phụ trợ của

cả hai đạo, uy lực càng thêm mạnh mẽ, và kẻ địch cũng sẽ phải chống đỡ cùng

lúc áp lực của hai loại đạo.

Đây rõ ràng là có thêm một phụ tá đắc lực mạnh mẽ.

Trước đây cũng chỉ có Thiên Đạo Chí Bảo mới có loại hiệu quả tự mang theo

đạo này.

Chỉ là uy năng của đạo trong Thiên Đạo Chí Bảo sẽ gia tăng theo sự tăng cấp

thực lực của ký chủ.

Bản thân ký chủ càng mạnh thì uy lực của Thiên Đạo Chí Bảo cũng sẽ càng

mạnh.

Còn đạo khí cửu giai thì lại không có được hiệu quả này, đạo của nó mạnh bao

nhiêu thì từ đầu đến cuối đều sẽ cố định như thế.

Có lẽ chỉ tương đương với Thánh Tôn, nhưng cũng có thể cao ngang với Đạo

Thần cao giai.

Và cũng vì lý do này, đạo khí cửu giai còn được xưng là Đế khí.

Hơn nữa căn cứ theo độ mạnh yếu của đạo, nó được chia ra làm vài đẳng cấp.

Từ phổ thông cho đến siêu phàm, lăng tiên, thông thiên…

Đẳng cấp Đế khí khác nhau đều phụ thuộc vào cảnh giới đạo hạnh của bản thân

người chế tạo và còn có cả phẩm chất của vật liệu mấu chốt là Hỗn Độn Ngọc

Tủy.

Nếu như muốn trên binh khí được tăng cường một đạo huyền diệu thì bắt buộc

phải có được nguyên liệu đặc biệt phù hợp tương thích với đạo này.

Mà trước mắt ở Nguyên Tiên giới, thứ duy nhất được phát hiện có cái hiệu quả

này cũng chỉ có Hỗn Độn Ngọc Tủy.

Vật này không phải trời sinh không phải đất mọc, hoàn toàn không thuộc về

thiên tài địa bảo.

Nó chỉ là một sợi khí cơ không trong không đục ở trong Hỗn Độn, trong quá

trình va chạm với Thiên Đạo thì may mắn còn lại.

Sợi khí cơ trong Hỗn Độn này dính phải đạo vận, trải qua hàng nghìn năm tháng

thay đổi mới chậm rãi thành hình.

Nghĩ thôi cũng biết vật này quý giá đến cỡ nào.

Hỗn Độn Ngọc Tủy chia làm loại phẩm chất là tím, vàng, bạc.

Hỗn Độn Ngân Ngọc Tủy cùng lắm chỉ có thể chế tạo được Đế khí siêu phàm,

đạo ẩn chứa bên trong tương đương với cấp bậc Thánh chủ.

Nếu muốn chế tạo ra Đế khí lăng tiên ngang bằng với cấp bậc Thánh Tôn thì

cần có Hỗn Độn Kim Ngọc Tủy.

Cộng thêm cả việc trở thành đạo khí cửu phẩm sư cũng không phải dễ.

Đạo khí cửu phẩm sư có đạo hạnh cao thâm thì lại càng vô cùng hiếm có.

Chính vì vậy mới dẫn đến hiện trạng đạo khí cửu phẩm trở nên quý hiếm.

“Cứ nói là Hỗn Độn Kim Ngọc Tủy xuất hiện ở Tiên Cực đại lục rồi!”

“Không một ai có thể kháng lại sự dụ dỗ của bảo vật quý giá thế này, Khương

Thành chắc chắn sẽ chạy đến thôi!”

Đoan Phong không thể phủ nhận, mồi nhử này thật sự vô cùng mê hoặc.

Một Thánh Chủ bình thường cầm trong tay một Đế khí lăng tiên sánh bằng với

đạo của Thánh Tôn thì hắn sẽ có thể làm được hành động oai hùng một chọi

mười mấy Thánh chủ giống như Khương Thành, vô cùng bá đạo ngang ngược.

Sau khi bàn bạc kế hoạch ổn thỏa, Vô Đường chưởng môn lập tức phái người

đến Thương Lan đại lục tung tin.

Bắt buộc phải để tin tức này truyền đến tai Khương Thành.

Đoan Phong và Thiên Hợp thấy bản thân đã hoàn thành sứ mệnh nên đã chắp

tay xin cáo lui.

“Bọn ta vẫn phải quay trở về để tiếp tục do thám tin tức của Khương Thành.”

“Xin cáo biệt tại đây!”

“Chờ đã!”

Còn chưa đợi bọn họ xoaay người, mười mấy vị trưởng lão của thánh địa đã

chắn trước cửa điện.

Trong lòng hai người đánh cái bịch: “Các vị có ý gì?”

Chỉ nghe Vô Đường Thánh chủ ở phía sau điềm tĩnh cất tiếng: “Hai người các

ngươi bôn ba đường xá xa xôi đến tận đây, dù có muốn cáo từ thì việc do thám

tin tức của Khương Thành cũng đâu thể làm phiền các ngươi chứ?”

“Khoảng thời gian này các ngươi cứ ở lại Ngự La thánh địa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK