Muội tử này ngẩn người nhìn bóng dáng mơ hồ trong xe kéo ở phía trên cao,
suýt nữa thì nghi ngờ nhân sinh.
Người ở phía trên là Hám Thiên Cổ Thánh?
Vậy ta là ai?
Tầm mắt của nàng dễ dàng xuyên qua lớp ngăn cách ý thức, nhìn rõ ràng chân
tướng dưới hào quang thấp thoáng.
Sau đó trực tiếp bật thốt giỏi lắm.
Mười sáu kim đồng ngọc nữ kia đều là con rối, chúng đều bị cái người ngồi bên
trong xe kéo dùng phân hồn và ý niệm điều khiển.
Và chính chủ bên trong xe kéo không phải Khương Thành thì còn có thể là ai
được?
Lăng cuối cùng cũng hiểu, vì sao ban nãy hắn lại muốn hỏi Chiến Đế trông như
thế nào rồi.
Lăn lộn hơn nửa ngày, hóa ra là hắn muốn giả dạng Chiến Đế?
Trong nhất thời, nàng vừa thấy tức lại vừa muốn cười.
Vì muốn xem trò vui nên nàng không hề vạch trần hắn ngay tại chỗ mà là lựa
chọn truyền âm chất vấn.
“Rõ ràng ngươi không phải là Chiến Đế, ngươi muốn làm gì hả?
Thành ca không ngờ muội tử này không những không thèm lạy mình mà còn
xuyên qua được tấm chắn ngăn cách đã bị bản thân dùng “Thái Thượng Hóa
Đạo” khóa lại.
Chỉ có thể dùng truyền âm lấp liếm qua loa một câu: “Ca đang bận làm việc lớn,
ngươi đứng sang bên nhìn rồi học hỏi là được.”
Lăng thật sự bị chọc tức đến bật cười.
Ngươi muốn ta học cái gì?
Học ngươi làm thế nào giả dạng ta hả?
“Ha, ngươi to gan thật, lẽ nào ngươi không sợ Hám Thiên Cổ Thánh phát hiện
sao?”
“Phát hiện thì phát hiện thôi.”
Từ khi Thành ca ra đời đến nay, chưa từng sợ qua bất kỳ ai.
“Ca mượn dùng thân phận của hắn đó là nể mặt hắn rồi. Dù cho có biết hắn
cũng sẽ chỉ cảm thấy vinh hạnh mà thôi.”
Ta còn phải cảm thấy vinh hạnh á?
Lăng rất muốn mắng hắn, nhưng lại phát hiện cái tên đáng ghét này dám cắt đứt
truyền âm, còn chặn cả mình nữa.
Mà Ngộ Sơn đứng ở phía dưới cũng bắt đầu diễn theo những gì trong kịch bản
đã bàn.
“Không biết Cổ Thánh tiền bối đến đây là vì chuyện gì?”
Khương Thành không hề trả lời.
Đơn giản chỉ vì Hám Thiên Cổ Thánh là nam hay nữ hắn cũng không rõ, một
khi mở miệng có thể sẽ bị lộ ngay.
Vậy cứ dứt khoát học theo sự phô trương của Tiên Mẫu, tạo ra số lượng con rối
tiên đồng ngọc nữ gấp bốn lần nàng, để cho những con rối này thay bản thân nói
chuyện.
Làm như vậy thì trình độ làm màu còn cao hơn ấy chứ.
Vầng sáng chín màu chỉ là hiệu ứng thôi, nhưng ba nghìn quy tắc thì lại là thật,
đó cũng là do Thái Thượng Hóa Đạo điều khiển căn nguyên trời đất trong khu
vực này tạo ra.
Nhưng phần tinh túy nhất vẫn là lực Hám Thiên.
Hắn vừa khéo cũng có hệ thống kỹ năng Thiên Đạo là lực Hám Thiên, thuộc
cùng một hệ với Hám Thiên phủ của Chiến Đế.
Nếu không phải có được đặc trưng này của Hám Thiên Cổ Thánh thì những
Đạo Thần ở dưới kia cũng sẽ không nghi ngờ gì mà đã trực tiếp quỳ xuống.
“Ta nghe nói Khương Thành trở về rồi?”
Vừa dứt lời, tất cả tiên nhân đang có mặt đều đồng loạt kinh ngạc.
Hám Thiên Cổ Thánh lại đến vì Khương Thành sao?
Sao lại có thể chứ?
Hai người này một người là Cổ Thánhh, một người là Đạo Thần trung giai, cách
biệt nhau một trời một vực kia mà.
Nhóm người của Trường Dương và Trường Bách lại càng lo lắng hơn nữa.
Bọn họ còn nhớ trước đó Ngộ Sơn đã từng hỏi Khương Thành có quen biết với
Hám Thiên Cổ Thánh hay không.
Nhưng lúc đó Khương Thành lại trả lời giao tình thì không có, nhưng cũng có
thể có thù.
Bây giờ Hám Thiên Cổ Thánh đột nhiên giáng lâm, lẽ nào là vì muốn báo thù
sao?
“Đúng vậy!”
Ngộ Sơn biết rõ chân tướng nên tất nhiên cư xử rất đúng mực.
“Khương Thành là sư tôn của ta, không biết ngươi tìm hắn có việc gì?”
Mười sáu con rối bị Thành ca điều khiển cũng tiếp tục đồng loạt lên tiếng.
“Nếu ngươi đã là đệ tử của hắn, vậy có từng nghe hắn nhắc đến ta không?”
Ngộ Sơn lắc đầu.
“Chưa từng.”
“Một lần cũng không có sao?”
“Một lần cũng không có.”
Lúc này, đến cả Lăng cũng không biết rốt cuộc Khương Thành đang muốn làm
gì.
Hắn giả làm nàng không phải là vì muốn mượn uy danh của nàng để làm ra vẻ
à?
Sao giờ lại còn làm như không quen biết thế này?
“Cũng đúng!”
Âm thanh máy móc của mười sáu con rối lại tiếp tục vang vọng khắp trời đất.
“Sư tôn Khương Thành của ngươi thân phận cao quý biết nhường nào, ta cũng
chỉ là một điểm xuyết nhỏ bé không đáng gì trong chuyến lữ trình tráng lệ của
hắn mà thôi.”
“Hoàn toàn không đáng được hắn nhắc đến.”
Phụt!
Lăng suýt nữa sặc nước ngay tại chỗ.
Giây phút này, nàng hận không thể xông lên bóp chết Khương Thành.
Làm trò nãy giờ, vừa nãy bảo không thân cũng chỉ là vì hạ thấp ta để đề cao bản
thân ngươi à?
“Tiền bối nặng lời rồi.”
Ngộ Sơn mỉm cười chắp tay hướng về phía trên.
“Sư tôn của ta chỉ là bề bộn nhiều việc, không biết ngươi và hắn có quan hệ như
thế nào?”
Ở bên dưới dù là môn đồ của Phi Tiên môn hay những Đạo Thần cao giai vừa
đến kiếm chuyện đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng.
Bọn họ cũng rất tò mò.
Mặc dù nói năm đó Khương Thành tung hoành khắp Nguyên Tiên giới, nhưng
họ cũng chưa từng nghe nói hắn và Chiến Đế có qua lại gì với nhau.
Hơn nữa vật đổi sao dời, bây giờ cảnh giới của hai người này cũng cách biệt
quá xa rồi.
Dù cho thật sự có gốc rễ gì đó thì hẳn là cũng cuốn trôi theo gió rồi nhỉ?
“Khương Thành có ơn tái tạo với ta, Hám Thiên phủ cũng là hắn phái người
tặng cho ta.”
“Có thể nói, nếu như không có hắn thì cũng không có ta của hôm nay.”
Nếu không phải mọi người ở phía dưới không dám vô lễ trước mặt Cổ Thánh
thì có lẽ đã sớm kinh ngạc hô toáng lên rồi.
Không ngờ lại còn có bí mật như thế?
Khương Thành có thể phái người tặng Hám Thiên phủ, vậy bản thân hắn sẽ có
lai lịch gì đây?
Mọi người ai cũng không dám tưởng tượng.
Nếu không phải “Hám Thiên Cổ Thánh” tự mình nói ra thì sợ rằng cũng không
một ai dám tin.
Nếu như vậy thì lần này Cổ Thánh giá lâm cũng không phải là vì báo thù mà
ngược lại là đến báo ơn sao?
Nghĩ đến đây, các Thánh chủ của hai đại Thánh địa đều đổ mồ hôi lạnh ròng
ròng, lòng thầm nghĩ không hay rồi.
Mà Lăng cũng tức đến nghiến răng, hận không thể cắn Thành ca.
Sao ngươi khiêm tốn quá vậy hả?
Sao không nói luôn ngươi là cha của ta cho rồi đi!
“Hóa ra là vậy.”
Ngộ Sơn như chợt bừng tỉnh.
Trong lòng lại oán thầm.
Sư tôn, có phải ngươi giả hơi lố quá rồi không, ta phối hợp diễn với ngươi căng
thẳng lắm đó, suýt nữa thì không bắt kịp nhịp của ngươi rồi.
“Sư tôn Khương Thành của ngươi bây giờ ở đâu?”
“Sư tôn vừa mới trở về hậu điện nghỉ ngơi, để ta đi gọi hắn.”
“Không.”
Mười sáu con rối đồng loạt cất tiếng từ chối.
“Đừng làm như vậy.”
“Ta sao mà xứng được Khương tiền bối tự mình ra nghênh đón cơ chứ, phải nên
là ta chủ động đến cầu kiến mới đúng.”
Lăng đã không còn gì muốn nói nữa rồi.
Muốn làm gì thì cứ làm đi, tâm nàng đã lặng rồi.
Dù sao sau này cũng vạch trần thân phận thôi, đến lúc đó để xem cái tên này
còn có gì để nói.
“Vậy ta lập tức đưa tiền bối qua đó.”
Ngộ Sơn đứng dậy, đang muốn dẫn xe kéo vào hậu điện.
Khương Thành không lập tức xuất phát đi gặp “chính mình” mà là làm như vô
tình nhắc đến đám người phía bên dưới.
“Đây đều là môn đồ của Phi Tiên môn sao?”
Ngộ Sơn hiểu ngay tức khắc, biết được hắn đang muốn dạy dỗ đám người kia.
Thế là hắn không hề do dự chỉ vào những vị khách không mời là nhóm hơn ba
mươi Đạo Thần bao gồm Quan Dương Đạo Thần và Hoàng Mông Đạo Thần.
Hắn nói lớn: “Ngoài bọn họ ra thì những người khác đều là môn đồ!”
Quan Dương và Hoàng Mông cứ như bị người ta đá vào đũng quần vậy, suýt
nữa mất khống chế.
Ban nãy bọn họ cũng nghe ra được, Hám Thiên Cổ Thánh này đứng về phía của
Khương Thành.
Nếu như bọn họ bị xem như là kẻ địch của Khương Thành, vậy còn có thể sống
sao?
“Không không không, bọn ta vô tội…”
“Mặc dù bọn ta không phải là người của Phi Tiên môn, nhưng bọn ta không hề
có địch ý.”
Bọn họ thậm chí còn thầm oán trách Khương Thành nữa kìa.
Con mẹ nó, có quan hệ như này sao ngươi không chịu nói sớm hả?
Ngươi mà nói sớm thì bọn ta làm sao dám đối đầu với ngươi, bọn ta chỉ có gõ
trống khua chiêng chúc mừng ngươi thôi có biết không hả.