Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúng ta mau vào đi thôi, Mâu Vũ đang ở trong cái đỉnh này.”

Hư bay lên phía trên cái đỉnh.

Nhanh chóng kêu hai người.

“Hàng chục tỷ dặm xung quanh Độ Đình Hải này không có vật gì, ở đây lại xuất

hiện một cái đỉnh khổng lồ như vậy, thật kỳ lạ mà.”

“Thế mà cho đến hiện tại ngươi vẫn không tin tưởng ta sao?”

Hư hơi đau lòng.

“Đây là hạch tâm thánh địa của Hồn tộc của bọn ta, đương nhiên sẽ có chút

khác biệt.”

Em gái Hàm làm chưởng môn nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ không thể

không có chút mưu mô nào.

Nàng lặng lẽ truyền âm cho Khương Thành.

“Ta vẫn luôn cảm thấy người này rất gian xảo, không thể thiếu cảnh giác với

hắn.”

Khương Thành thầm nghĩ ta chỉ mong sao gặp phải một số điều bất trắc và nguy

hiểm.

“Ngươi đợi ở bên ngoài, ta đi vào dò đường trước.”

Nói xong, hắn cũng bay lên phía trên của Tứ Phương Đỉnh.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn cảm nhận được một lực hút không thể chế

ngự.

Trực tiếp kéo chủ hồn của hắn ra khỏi hồn hải, tách ra khỏi tiên thể, cưỡng ép

hút vào trong đỉnh.

Cùng lúc đó, đột nhiên dấu vết thời gian màu nâu xanh trên bề mặt Tứ Phương

Đỉnh biến mất!

Trong cả toà đại đỉnh tỏa ra ánh sáng trắng dữ dội, trông nó vô cùng thần thánh,

làm cho người ta không thể đến gần được.

Từng vòng Thiên Hồn vô hình tỏa ra từ Đại Đỉnh màu trắng!

Kỷ Linh Hàm đứng trên rìa của nó liên kết với thánh hồn và tiên thể, đồng thời

bị đẩy ra xa vài dặm.

“Ngươi đã làm gì?”

Em gái Hàm kêu lên.

Mặc dù đã tế Pháp Tắc không gian ra ngay lập tức, vẻ mặt cũng không quá

luống cuống.

Xét cho cùng, năm đó nàng đã nhiều lần chứng kiến Thành ca rơi vào đường

cùng, sau đó bị giết ngược lại.

Không biết từ khi nào, toàn bộ tộc nhân của Hồn tộc trước kia đều xuất hiện

xung quanh cái đỉnh khổng lồ.

Dẫn đầu là mười hai Hồn Thánh lần lượt lơ lửng ở xung quanh.

Hơn trăm ngàn Hồn tộc ở phía sau cùng nhau phát ra âm thanh ong ong vù vù,

giống như một trận cuồng phong ùn ùn kéo đến.

“Bái kiến Hồn Tổ!”

Rõ ràng không hề bị tấn công, nhưng thần hồn của Kỷ Linh Hàm dâng lên một

cơn sóng lớn ngập trời.

Thậm chí cả chủ hồn cũng giống như bị cuồng phong tàn sát bừa bãi, đến nỗi

bất ổn.

“Ha ha ha ha ha…”

Tiếng cười điên cuồng của Hư vang vọng phía trên cái đỉnh khổng lồ, âm thanh

rung chuyển khắp nơi, mang theo sức ép mạnh mẽ.

Như thần như quỷ, không ai bì nổi!

“Hồn Tổ?”

Kỷ Linh Hàm lại la lên thất thanh một lần nữa.

Mặc dù nàng không biết rốt cuộc danh hiệu này có ý nghĩa cảnh giới ra sao,

nhưng nhìn thái độ của mười hai Hồn Thánh, cũng có thể thấy địa vị của Hồn

Tổ sẽ không thấp hơn Đạo Thần ở bên ngoài.

“Đúng vậy, ta là Tổ Vạn Hồn, cũng là khởi nguyên của Hồn tộc!”

Hư nhìn xuống chủ hồn của Khương Thành bị hút vào trong đỉnh, đó gọi là tự

mãn.

“Khương Tuấn Soái, bất ngờ không?”

Lúc này, Thành ca đang ở trong tình trạng thực sự không tốt lắm.

Sau khi chủ hồn tách ra khỏi cơ thể, hắn bị hút vào trong đỉnh.

Hoàn toàn không có thời gian tạo ra bất kỳ kháng cự nào, thánh hồn của hắn đã

bị một luồng sức mạnh vô hình đến từ đại đỉnh và ngoài đỉnh trấn áp.

Xung quanh thánh hồn, thậm chí có thể nhìn thấy từng xiềng xích bằng bê tông.

Trói buộc hắn hoàn toàn.

Thần hồn là căn bản trong căn bản, tiên thể bị hủy diệt vẫn có cơ hội làm lại,

một khi thần hồn biến mất thì sẽ thân tử đạo tiêu.

Bất kỳ người nào đã đến bước này, có thể nói là vạn kiếp bất phục.

Nhưng Khương Thành không vội.

“Bất ngờ, cmn quá bất ngờ luôn.”

“Thật không ngờ ta đã bước chân vào Hồn tộc, thế mà người đầu tiên đánh bại

và thu phục lại là con cá lớn nhất.”

Hắn thật sự cảm thấy rất kỳ diệu.

Vừa lên đến thì đã tiêu diệt Lão Tổ của Hồn tộc.

Hóa ra lúc đó người nhận chủ, lại là một cường giả hàng đầu có thể sánh ngang

với Đạo Thần?

Thể diện này đã tăng lên vài bậc chỉ trong tích tắc!

“Nếu không phải năm đó bị những Đạo Thần và Nguyên Tổ bao vây tấn công,

đến hiện tại ta vẫn chưa hồi phục lại sức mạnh của mười phần trăm trong thời

kỳ hưng thịnh, ngươi cho rằng chỉ dựa vào một trọc ma không đáng kể như

ngươi thì có thể áp chế được ta sao?”

Hư lơ lửng trên cái đỉnh khổng lồ, thản nhiên hỏi: “Ngươi có biết Độ Đình Hải

này là gì không?”

“Ồ?”

Thành ca rất phối hợp, hỏi: “Là gì?”

Hư tự hào nói: “Đó là hồn hải cũ của ta, hiện nay nó đã trở thành ngôi nhà che

chở cho trăm ngàn tộc nhân!”

Lần này Thành ca thực sự ngạc nhiên.

“Hồn hải lớn như vậy sao?”

“Nếu không thì làm sao có thể làm Hồn Tổ?”

Hư mỉm cười: “Vì vậy vào khoảnh khắc mà các ngươi bước chân vào, thật ra là

đã bước vào hồn hải của ta, toàn bộ nhất cử nhất động đều dưới mí mắt của ta.”

“Về phần cái đỉnh này, đó là hồn đỉnh của ta vào năm đó.”

Từ lời nói của hắn, Khương Thành quả thực có thể nhìn ra được tên này yếu đến

mức nào.

Cả hồn hải và hồn đỉnh đều đã tách khỏi hắn, đến nay vẫn chưa hồi phục, chỉ có

thể xem như thánh địa và bảo vật của tộc quần để sử dụng.

“Thế mà ngươi lại là khởi nguyên của toàn bộ Hồn tộc, thâm niên thật sự đủ dày

dặn.” Hắn chân thành cảm thán.

Trong số những người mà Khương Thành biết, kể cả những Đạo Thần và

Nguyên Tổ sống sót ở Thượng Cổ Nguyên Tiên Giới, ở trước mặt Hồn Tổ này

hẳn cũng chỉ xem như là hậu bối

Nhưng điều làm hắn còn bất ngờ hơn, còn là vì địa vị của tên này, trước đó xin

tha và nịnh nọt lại có thể trơn tru như vậy

Như vậy cũng quá co được dãn được rồi, đúng không?

“Khương Tuấn Soái, bây giờ ta sẽ cho ngươi hai sự lựa chọn.”

“Hoặc là nhận ta làm chủ!”

Hư vẫn rất xem trọng Khương Thành.

Dù sao thì hắn cũng chưa từng nhìn thấy một trọc ma được “nhân tính hoá” như

Thành ca.

Hắn đã lên kế hoạch bắt một trọc ma như vậy làm nô bộc, hẳn là rất có ý nghĩa,

đúng không?

“Có phải cái còn lại là chết không?” Khương Thành chủ động hỏi.

Hư lạnh lùng cười, nói: “Ngươi biết rồi thì tốt!”

Khương Thành thở dài.

“Một tia chủ hồn của ngươi vẫn còn nằm trong tay ta, ngươi không sợ ta đồng

quy vu tận với ngươi sao?”

“Ha ha ha…”

Hư đắc ý cười lớn.

“Đồng quy vu tận? Có phải ngươi đã quên thứ mà ta tu luyện là Thiên Hồn rồi

không?”

Hắn tràn đầy giễu cợt hỏi: “Ngươi nghĩ sao ta sẽ đồng ý kết thành khế ước dễ

dàng như vậy, thực sự cho rằng ta ngốc sao?”

Nói xong, một tia chủ hồn sau khi hắn chia ra bị Khương Thành giữ lại, lơ lửng

trên không trung.

Trong tình huống bình thường, một tia chủ hồn này có thể bị Khương Thành

nghiền nát chỉ bằng một ý nghĩ.

Đây cũng là điểm mạnh của khế ước chủ tớ.

Nhưng lúc này đừng nói là một ý nghĩ, cho dù hắn dùng thánh hồn của bản thân

để phong tỏa trấn áp, cũng không ngăn được tia chủ hồn của Hư.

Vì đó là Thiên Hồn, mà thánh hồn của hắn chỉ là Nhân Hồn.

Hai người có khoảng cách về đẳng cấp.

Phương pháp duy nhất Khương chưởng môn có thể dùng để trấn áp hắn là lực

trọc.

Nhưng trong cái đỉnh này, hồn thể của hắn tách rời và bị cắt đứt liên hệ, hoàn

toàn không thể gọi được tiên thể của bản thân.

Đây cũng là lý do Hư cố ý dẫn dụ hắn đến đây.

Tia chủ hồn đó giống như một con cá đang bơi, dễ dàng quay trở lại vào “trong

cơ thể” của Hư.

Hư lại vô cùng đắc ý cười lớn một lần nữa.

“Ngươi dùng Nhân Hồn để ký kết khế ước với Thiên Hồn của ta, còn muốn điều

khiển ta, ngây thơ biết bao?”

Khương Thành cũng không thất vọng lắm, hắn đang đợi bật hack đây.

“Vậy thì ngươi nhanh lên chút đi, ta đang vội.”

“Ý ngươi là gì?”

Thành ca trực tiếp dùng hành động trả lời hắn.

Mặc dù thần hồn đã bị cái đỉnh khổng lồ trói buộc, những hắn vẫn phát động đột

phá vòng vây “xiềng xích” về phía trói buộc.

“Không tự lượng sức!”

Giọng nói của Hư trở nên lạnh lùng.

“Vậy thì ngươi đi chết đi!”

Vừa dứt lời, đột nhiên Tứ Phương Đỉnh sáng lên, giống như mặt trời gay gắt

chói mắt, thậm chí còn chiếu kim quang lên toàn bộ Độ Đình Hải.

Cùng lúc đó, đột nhiên xiềng xích trên người Khương Thành siết chặt.

Hắn mất đi ý thức ngay lập tức, thánh hồn bị bóp nghẹt tan thành mây khói

ngay tại chỗ.

Thần hồn bị hủy, hắn chết một cách hợp lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK