không hề nhẹ.
“Vậy mà hắn lại là Kiếp Tâm ư?”
“Sao có thể như vậy được?”
Lần này, hai vị Đại Đế Kỳ Lân tộc thật sự lo lắng.
Lúc trước Khương Thành giết chết Thuần Hoa Tiên Đế, bọn họ chỉ có hơi chút
kiêng kỵ.
Dù sao chuyện như này, bọn họ cũng có thể làm được.
Khương Thành đi tới chiến trường Tiên Ma, bọn họ coi đó là hắn đang tự đâm
đầu vào chỗ chết.
Mà bây giờ, Khương Thành lại giết chết ba vị Đế cảnh, đồng thời còn để lộ ra
thân phận Kiếp Tâm.
“Như này thì khó xử lý rồi đây!”
“Không thể giết, cũng không thể trêu chọc vào Kiếp Tâm được…”
“Nếu không, Kỳ Lân tộc cũng sẽ bị cuốn vào trong đại kiếp.”
“Chết tiệt, hắn có tài đức gì cơ chứ!”
Chuyện như này không thể mang ra nói đùa được đâu.
Nghĩ tới quan hệ giữa bọn họ và Khương Thành, cuối cùng hai vị Kỳ Lân Đại
Đế chỉ có đành miễn cưỡng đưa ra quyết định.
Đóng kín Núi Huyền Lân, triệu hồi tất cả Kỳ Lân tộc, tránh sự ảnh hưởng của
đại kiếp!
Cùng trong lúc đó, các tộc quần Khổng tước, Hồ tộc, Hạc tộc, Lộc tộc cũng rối
rít đóng kín sơn môn động phủ, tính toán tiến vào bên trong trạng thái ngăn
cách với đời.
Mà các tộc quần Côn bằng, Phượng tộc, Hổ tộc, cũng không dám chậm trễ.
Cho dù vẫn không hoàn toàn phong bế sơn môn, nhưng đều triệu hồi tất cả tộc
nhân rải rác ở bên ngoài trở về, nghiêm lệnh bọn họ sau này phải hành sự khiêm
tốn.
Ngẫm lại trước đây không lâu, bọn họ cũng đều nhất trí rằng, việc Khương
Thành tới chiến trường Tiên Ma là một hành vi ngu xuẩn, chắc chắn hắn sẽ bị
bao vây tấn công đến chết.
Bây giờ hắn không chỉ còn sống trở về.
Về sau còn giết chết mấy vị Đế cảnh, rồi nghênh ngang trở về.
Thậm chí hai giới Tiên Ma cũng không dám tới nói thêm lời nào.
Mà Khương trưởng môn trở lại núi Tiên Yêu, chẳng có gì bất ngờ xảy ra hết,
đương nhiên là được chào đón nhiệt liệt.
Bên phía Thương Long cốc, đám Long tộc Thương Tật, Thương Khung, Dực
Không vui mừng hớn hở.
“Chúc mừng Đại Đế lại giết thêm bốn Đế cảnh!”
“Đại Đế uy vũ!”
“Trước đó ai nói Đại Đế lần này đi dữ nhiều lành ít nhỉ?”
Bên Phi Tiên Môn, mấy người Đam Thái và Ngụy Miểu cũng không ngừng
nịnh nọt.
“Chiến tích của chưởng môn vang dội thiên cổ, cứ phải gọi là thiên hạ đệ nhất!”
“Không ngờ lần này chưởng môn lại trở thành Kiếp Tâm, lần này không có bất
kỳ ai sáu giới dám trêu chọc nữa rồi…”
Hai người này vừa mở miệng thì lập tức phát hiện Ngôn Pháp Chú thuật trước
đó đã bị giải trừ.
Lúc trước Thành ca phòng ngừa bại lộ thân phận, nên đã hạ chú tất cả môn
nhân.
Bất kể xưng hô Khương chưởng môn hay là Khương Thành, cũng sẽ tự động
thay đổi thành Đại Đế, Thương Long Đại Đế.
Cho đến khi chính hắn chủ động công khai thân phận mới thôi.
Lần này hắn đã công khai bản thân là Khương Thành ở Giới Hà, cho nên chú
thuật này cũng mất hiểu quả.
“Chưởng môn cái gì?”
Lâm Ninh cố ý trừng Đan Thái, Ngụy Miểu một chút: “Rõ ràng vị này là
Thương Long Đại Đế, đừng có mà gọi linh tinh.”
Trong lòng hai người tự nhủ, đến bây giờ mà ngươi còn vẫn còn chưa nhận ra
sao?
“Thương Long Đại Đế chính là Khương chưởng môn, thế mà ngươi vẫn còn lơ
mơ vậy?
“Ha ha ha…”
Hơn tám trăm đệ tử Phi Tiên môn lúc trước được Thành ca hồi sinh cũng đã biết
chân tướng này từ lâu rồi.
Thế là tất cả đều cười hết sức vui vẻ.
“Khoảng thời gian này, đúng là khó chịu chết ta.”
“Đúng vậy đúng vậy, Khương chưởng môn đang ở trước mắt, vậy mà lại không
thể nhận.”
“Bây giờ tốt rồi, không cần che giấu nữa.”
“Hơn nữa cũng chỉ có mấy người Kỷ sư tỷ, La sư huynh, Lâm Ninh còn lơ mơ
thôi nhỉ?”
La Viễn đứng bên cạnh lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ thật ra ta cũng đã nhìn ra từ
lâu rồi.
“Khương chưởng môn, ngươi cực khổ giấu bọn ta thật đấy nhỉ!”
“Ha ha ha, ta cũng bất đắc dĩ mà…”
Bản thân Thành ca cũng cảm thấy không cần thiết phải giấu diếm nữa, cười ha
ha một tiếng, đang định đỡ hắn lên.
Thì nghe Kỷ Linh Hàm đứng ở bên cạnh thản nhiên nói: “Các ngươi đang ăn
nói linh tinh cái gì thế hả, trúng tà à?”
“Vị này rõ ràng chính là Thương Long Đại Đế, không phải Khương chưởng
môn gì hết.”
Lâm Ninh đứng cạnh cũng nói giúp: “Đúng vậy, hắn là Khương chưởng môn do
Thương Long Đại Đế biến thành, hy vọng các ngươi đừng có mà gọi linh tinh.”
Nàng ước gì Thành ca vẫn luôn lấy thân phận Thương Long Đại Đế thân thiết
với nàng.
Đan Thái nói với vẻ mặt khó tin: “Không phải đến bây giờ hai vẫn chưa phản
ứng kịp đấy chứ? Hắn chính là Khương chưởng môn, vẫn luôn là…”
“Là bản thân ngươi không phản ứng kịp thì có!”
Ký Linh Hàm nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu: “Hắn chính là Thương
Long Đại Đế!”
“Về phần Khương chưởng môn, đến nay hắn vẫn còn đang mất tích.”
“Hy vọng các ngươi đều có thể hiểu rõ điểm này, đừng thân thiết quá mức, tránh
tạo thành bối rối cho hắn!”
“Đúng không, Thương Long Đại Đế?”
Đón lấy ánh mắt mong đợi của nàng và Lâm Ninh, Thành ca không biết nên
khóc hay cười.
“Hai ngươi làm cái gì vậy, ta thật sự là Khương Thành - Khương chưởng môn
mà, không phải các ngươi đang giả ngu đấy chứ…”
“Khương chưởng môn?”
Kỷ Linh Hàm nhíu mày, trong ánh mắt sâu thẳm lóe lên một tia không vui: “Ý
của ngươi là, trước đây ngươi vẫn luôn cố ý lừa gạt ta? Ngươi không xem ta là
người một nhà ư?”
Đây là lần đầu tiên Thành ca thấy nàng lộ ra vẻ áp bức đến như vậy, hiếm lắm
mới nhận được chút áp lực.
“Lừa gạt gì đâu…”
“Nếu không lừa gạt, vậy ngươi chính là Thương Long Đại Đế!”
Cái logic này của ngươi vô lý quá rồi đấy nhá.
“À…”
Kỷ Linh Hàm cũng không chờ hắn nói xong, trực tiếp tuyên bố kết luận ngay tại
chỗ.
“Được rồi, hắn đã thừa nhận, bản thân là Thương Thành Đại Đế, không phải
Khương chưởng môn!”
Hả?
Thành ca ngớ người.
Em gái Hàm à, ngươi đang vẽ hươu vẽ vượn gì vậy trời!
Ngươi muốn làm gì đây?
Những đệ tử khác câm như hến, ngay cả Mạc tiên nhân - Mạc Trần cũng mắt
nhìn mũi mũi nhìn tim, coi như không nghe thấy gì hết.
“Được rồi, Thương Thành Đại Đế, đúng lúc ta có chút việc muốn thỉnh giáo
ngươi, có thể đi sang bên cạnh rồi nói không?”
Kỷ Linh Hàm rất tự nhiên kéo cánh tay của hắn.
Làm sao Thành ca có thể từ chối nàng được cơ chứ, hắn chỉ đành khẽ gật đầu,
cũng không biết rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì nữa
Sau khi hai ngươi tiến vào bên trong hành cung, lúc này Kỷ Linh Hàm mới đột
nhiên xoay ngươi ôm chặt lấy hắn.
“Khương chưởng môn, đã lâu không gặp…”
Thành ca rất muốn nói, hóa ra ngươi nhận ra sao, vậy vừa rồi ngươi còn nói như
vậy làm gì?
Nhưng cảm nhận được thân thể run rẩy, cùng với trên vai dần dần bị nước mắt
của nàng thấm ướt, cuối cùng hắn lại không hỏi.
Chỉ có thể đưa tay nhè nhẹ vỗ về phía sau lưng mềm mại của nàng.
Hắn hiếm có mà nói lời xin lỗi: “Cũng tại ta xuất hiện quá muộn!”
Kỷ Linh Hàm núp ở trong ngực hắn khẽ lắc đầu: “Không muộn, chỉ cần vẫn có
thể nhìn thấy ngươi, bất kể như thế nào đều được hết!”
“À mà, tại sao vừa nãy ngươi…”
“Tại sao phải cố ý che giấu thân phân của ngươi ư?”
“Đúng vậy.”
“Trước đó ngươi che giấu thân phận, nhất định là có kế hoạch lớn quan trọng, ta
không muốn phá hỏng kế hoạch của ngươi.”
Thành ca tỏ vẻ buồn cười: “Ta không có kế hoạch gì cả.”
“Vậy tại sao lúc trước ngươi phải cố ý che giấu thân phận, chẳng lẽ ngươi
không muốn gặp ta sao?”
“Đương nhiên không phải…”
Vấn đề này hỏi khó Thành ca rồi.
Chẳng lẽ ta phải nói là do thể diện sao?
Cuối cùng hắn chỉ có thể nói dối theo Kỷ Linh Hàm: “Khụ, ngươi nói đúng lắm,
quả thật ta có kế hoạch.”
“Ừm!”
Kỷ Linh Hàm cọ cọ trong lòng của hắn vừa lòng thỏa ý, sợi tóc chạm đến cằm
của Thành ca, khiến hắn ngứa ngáy hết cả lên.
“Sau này ta sẽ trông coi các nàng cẩn thận, không được để các nàng quá thân
thiết với ngươi.”
“Nhất là ́n Tuyết Nhi và Lâm Ninh, ta sẽ không để cho các nàng làm hỏng kế
hoạch của ngươi.”
Thành ca giật giật khóe miệng.
Hắn tính nói không cần, căn bản ta chẳng có kế hoạch gì hết, hơn nữa ta rất
hoan nghênh các nàng tới.
Nhưng ở trước mặt Kỷ Linh Hàm, sao hắn dám nói lời này ra được cơ chứ?