Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn đếm đi đếm lại, ba Thiên Đế mất tích ở Đạo Tuyệt Chi Địa, bốn Thiên Đế

mất tích ở không gian Thiên Đạo, Chiến Đế bế quan thần ẩn.

Thêm vào Tâm Đế ở trên nữa chẳng phải chỉ có chín hay sao?

Nghe hắn nhắc đến Thiên Đế cuối cùng kia, vẻ mặt Tâm Đế trở nên cổ quái rất

nhiều.

“Thiên Đạo chí bảo của Tiêu Đế có phần đặc biệt.”

“Bốn mươi tỷ năm trước đã không thấy hắn rồi.”

“Hả?”

Không chỉ Khương Thành mà ngay cả đám người Mạc Trần, La Viễn cũng

không nhịn được mà thốt lên.

Tình huống gì thế này?

“Mấy Thiên Đế các ngươi bị dính lời nguyền à?”

Thành ca lại lần nữa suy đoán ác ý.

“Lẽ nào lần đại kiếp này chính là cưỡng chế các ngươi phải rút khỏi?”

Tâm Đế nheo mày.

Nếu như không xem Hư là người của một “tổ chức” khác thì hắn đã giáo huấn

tên tiểu tử này một trận rồi.

Để cho hắn biết được thế nào gọi là họa chui từ miệng mà ra.

Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.

Trên thực tế thì một người tìm đến Khương Thành như hắn có nguyên nhân

quan trọng nhất đó chính là thăm dò.

Xem thử đằng sau sự việc có bóng dáng của Khương Thành hay không, có phải

do người của “tổ chức” đó làm hay không.

Bây giờ xem ra Khương Thành chẳng biết gì cả.

“Có một lực lượng trong bóng tối vẫn luôn nhắm vào kẻ ngoài sáng như bọn

ta.”

Hắn chậm rãi nói: “Lần này bọn họ mất tích có lẽ liên quan đến đám người đó.”

Thành ca ngớ ra.

“Lẽ nào Nguyên Tiên giới còn có vị diện cao cấp hơn sao?”

Tâm Đế lắc đầu.

“Ta không có ý đó, nhưng thời Cổ Tiên giới vẫn còn sót lại những đại năng ấy.”

La Viễn ở một bên suy đoán không chút nghĩ ngợi: “Những đại năng ấy chẳng

phải đã xuất hiện cả rồi sao, Tịnh Trúc Đạo Thần, Vân Bái Đạo Thần, còn có

Nguyên Tổ gì đó nữa…”

“Bọn họ chẳng đáng phải bận tâm.” Tâm Đế cười khẩy.

“Người mà Thiên Cung bọn ta kiêng kị nhất chưa bao giờ là bọn họ cả.”

Lần này đến cả Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh đều mở to mắt.

“Nguyên Tiên giới còn có cường giả khác nữa sao?”

“Đương nhiên, thời kì Cổ Nguyên Tiên giới hưng thịnh có không dưới trăm Đạo

Thần, không dưới mười Nguyên Tổ. Bọn người Tịnh Trúc, Vân Báo lúc đó vốn

chẳng thể xem là đỉnh cao nhất.”

Tâm Đế trầm ngâm nói: “Nếu bọn họ có thể sống tiếp được thì người mạnh hơn

không có lí do để không sống được tiếp, nhưng những người này lại chưa bao

giờ hiện thân.”

Khương Thành vốn cứ nghĩ hắn nói về Hồn tộc, Vu tộc hay Hoang tộc, bây giờ

xem ra không phải.

“Vậy nên những người đó đang ở đâu?”

“Có mười mấy người ở ngoài Nguyên Tiên giới.”

Tâm Đế nhìn thăm dò một cái: “Cô Thần Yến Khai trước đó ngươi có gặp chính

là một trong số những người đó.”

“Vậy những người còn lại thì sao?”

“Phần còn lại ta không biết.”

Tâm Đế chậm rãi nói: “Từ khi Nguyên Tiên giới tổ chức lại cho đến nay bọn họ

chưa từng xuất hiện lại.”

“Khi ấy điều bọn ta lo lắng nhất lúc xây dựng Thiên Cung chính là bọn họ phản

công, đó chính là thử thách trước nay chưa từng có.

Thời hắn nói chính là thời Thập Thiên Đế hưng thịnh nhất.

Nhưng giờ đây chín Thiên Đế đã mất tích, đám người kia cuối cùng cùng có

dấu hiệu ra tay.

Đây đúng là thời khắc nguy hiểm của Thiên Cung.

“Nếu như ta đoán không sai thì mấy năm nay bọn họ đã thầm tính toán, không

ngừng làm Thiên Cung suy yếu.”

“Bây giờ đã yếu kha khá rồi thì sẽ đánh một đòn công kích cuối cùng…”

“Ừm ừm.”

Thành ca liên tục gật đầu đồng ý.

Sau đó mỉm cười xua tay.

“Cảm ơn ngươi đã cung cấp tình báo, nhưng mà bọn ta cũng sẽ không mời

người ăn cơm đâu. Nếu như ngươi nôn nóng quay về thì bọn ta cũng không giữ

lại nữa.”

Đám người Kỷ Linh Hàm, Mạc Trần và La Viễn bên cạnh đều lấy tay che mặt.

Lão đại à, có ai tiễn khách như ngươi không?

Ngươi có thể thẳng thắn thêm nữa được không?

Vẻ mặt của Tâm Đế lại càng khó chịu hơn.

Hắn ngơ ra mấy giây rồi mới chau mày nói: “Lẽ nào ngươi không lo lắng, lẽ

nào ngươi nghĩ đám người đó khi đối phó với Thiên Cung trong tương lai thì sẽ

bỏ qua cho mỗi một mình Phi Tiên môn ngươi à?”

Trong lòng Thành ca nói ta còn mong cho có kẻ địch mạnh đến đối phó ta nữa

đây.

“Đâu có, ta thế này không phải đang rất lo lắng sao?”

Tâm Đế nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra vẻ mặt lo lắng của hắn.

Chuyện này càng khiến hắn chắc chắn hơn về suy đoán ấy - Có kẻ chống lưng

cho Khương Thành.

Bởi vì đám điên cuồng vọng ở thời Cổ Nguyên Tiên giới đó đứng đằng sau hắn

nên hắn mới có thể không lo nghĩ không sợ hãi khi đối mặt với cường địch.

“Ta biết nguồn gốc sức mạnh của ngươi, nhưng ngươi đừng có xem thường bọn

họ.”

“Đại kiếp lần này là nhắm vào chính họ.”

“Những người đã trải qua giấc ngủ đông ngàn tỷ năm đó rất có khả năng sẽ trở

nên mạnh mẽ hơn, các ngươi cũng chưa chắc thắng được.”

“Kế bây giờ là ngươi với ta cả hai liên thủ lại mới là sự lựa chọn thông minh.”

Nếu như có sự lựa chọn khác thì hắn tuyệt đối sẽ không đến tìm Khương Thành.

Tên này giết nhiều Thần Quân của Thiên Cung đến thế thì đáng ghét nhường

nào.

Nhưng mà cũng hết cách, nhưng Thiên Đế khác bây giờ không có.

Vị Tâm Đế như hắn nhìn quanh cũng chỉ có thể mong chờ vào “minh hữu mạnh

mẽ” Khương Thành này.

Cho dù là Kỷ Linh Hàm hay là Lâm Ninh đều đổ dồn ánh mắt long lanh lên

người Khương chưởng môn.

Chờ hắn đưa ra quyết định.

Đối với bọn họ mà nói, tin tức hôm nay Tâm Đế tiết lộ quá sức lớn, quả thực

khiến bọn họ bất an.

Thành ca thì lại đang nghĩ về lời nói ấy của Tâm Đế, hắn biết được nguồn gốc

sức mạnh của mình ư?

Lẽ nào hắn biết mình có hệ thống?

Không phải chứ?

Ca này làm sao biết được Tâm Đế thực tế đã hiểu lầm lai lịch của hắn.

“Liên thủ thì không cần, ca trước nay không cần có đồng đội.” Hắn cười xua

tay.

Nếu không phải mong chờ vào sức mạnh của hắ, có lẽ Tâm Đế đã bị chọc cười

rồi.

Tên này đúng là ngông cuồng tự đại.

Cho dù sau hắn có đám người đó thì cũng không thể đến mức không có gì

không sợ được đúng không?

“Cho dù các ngươi có mạnh đến đâu thì kế hoạch bây giờ của các ngươi vẫn

chưa thành công không phải sao?”

Kế hoạch mà hắn nói chính là đám điên đó sẽ tạo ra một Chân thần.

“Lẽ nào các ngươi bằng lòng để có thêm phiền phức?”

“Càng huống hồ gì ngươi không lo cho bản thân thì cũng phải lo cho hơn năm

trăm ngàn môn đồ của bản thân Phi Tiên môn của ngươi chứ nhỉ?”

“Ngươi có thể đảm bảo cho hết tất cả đám người này sao?”

Để thuyết phục Khương Thành mà hắn cũng coi như đã hết lòng hết dạ rồi.

“Ngươi cho rằng người mất tích một cách li kì chỉ có Thiên Đế bọn ta chăng?”

“Xa thì không nói, những Long tộc, Phượng tộc và Man tộc trước kia đã mất

tích một cách bí ẩn, bọn họ đi đâu rồi?”

“Theo như ta thấy, có lẽ cũng đã rơi vào tay đám người đó rồi.”

“Ngươi có thể đảm bảo một ngày nào đó trong tương lai Phi Tiên môn sẽ không

rơi vào cảnh địa đó chăng?”

Lần này, vẻ mặt Thành ca đã nghiêm túc trở lại.

Long tộc?

Hắn vẫn còn thân phận là Thương Long Đại Đế nữa.

Nghĩ kĩ lại thì Thương Linh từng có quan hệ thân thiết, còn có nhưng Long tộc

như Thương Tật, Thương Khung đối với hắn hết lòng hết dạ, Ngao Dương của

Kim Long tộc, Huyền Minh của Thanh Long tộc…

Mấy năm nay quả thật chưa từng xuất hiện.

Mà thực tế há chỉ có bọn họ?

Vị Đại hiền giả như hắn mấy năm nay cũng chẳng hề gặp lại những Huyền tộc

nhân kia nữa.

Lẽ nào thật sự như lời Tâm Đế nói, bọn người trong bóng tối kia đã mưu hại

bọn họ?

“Ngươi muốn hợp tác thế nào?”

Tâm Đế vốn định tiếp tục thao thao bất tuyệt.

Nghe thấy lời của hắn suýt chút không phản ứng kịp.

“Ngươi đồng ý rồi?” Hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

“Không sai.”

Khương Thành cười khẩy một cách lạnh nhạt.

“Ngươi nói thẳng cho ta biết, làm sao mới có thể tìm được đám chuột đang ẩn

nấp kia là được rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK