Khương Thành.
“Khương Tuấn Soái, bọn ta đồng ý với ngươi.”
“Định ước về phần thưởng mà ngươi và Vân Tương đạo hữu đã có, bọn ta có
thể cho ngươi một phần trước.”
“Các ngươi hẹn ước cứ thắng một trận là cho ba mươi ba phần trăm đúng
không?”
“Trận vừa rồi chưa thắng, vậy bọn ta đưa ngươi ba mươi ba phần trăm của trận
đầu tiên nhá.”
“Nếu như trận thứ ba người còn có thể thắng thì bọn ta lại đưa thêm cho ngươi
một phần ba nữa.”
Nói xong, các vị Đạo Thần định gom góp phần thưởng rồi.
Trong lòng Thành ca nói các ngươi đúng là nhân tài mà.
Đã đến bước này rồi còn muốn trả giá, bớt mất một phần ba phần thưởng mà ta
vốn nên có?
“Không cần không cần.”
Hắn cười híp mắt xua tay.
“Hay là bỏ đi, phần thưởng của các ngươi sao mà khó khăn thế, ta cũng không
muốn gây khó dễ cho người khác nữa.”
“Hả?”
Mọi người đều không thể ngờ.
“Ngươi không cần phần thưởng nữa?”
“Đúng thế.”
Thành ca cười khẽ: “Dù sao thì vòng sau ta cũng sẽ làm hết bổn phận mà một
Đạo Thánh như bản thân nên làm thôi.”
Mọi người cũng đâu ngốc, lập tức nghe ra được ý ngoài lời nói của hắn.
Đạo Thánh bình thường đâu có đánh lại được Địa Thần chứ!
Muốn đánh bại Địa Thần thì phải có thực lực vượt lên cả Đạo Thánh.
Khương Thành nói làm hết bổn phận của một Đạo Thánh có nghĩa là vòng ba
này hắn vẫn sẽ không toàn tâm toàn lực.
Chỉ ra sân, không bao thắng.
Chuyện này đúng là khiến mọi người sốt sắng.
“Sao ngươi có thể chỉ là một Đạo Thánh được?”
“Ngươi nên phát huy thực lực mạnh hơn chứ.”
Khương Thanh cười xòa xua tay: “Cảnh giới của ta chính là Đạo Thánh mà, làm
hết bổn phận của Đạo Thánh là đương nhiên mà.”
Mọi người nhếch môi, trong lòng buồn chán vô kể.
Tên này giống như đang từ chối khéo, cứng mềm không ăn, khiến người ta cũng
không thể giận.
“Bọn ta cho ngươi phần thưởng mà, vòng tiếp theo cũng cho ngươi trước luôn,
thế nào?”
“Thôi mà thôi cũng được.”
Thành ca tiếp tục xua tay, nói với lời lẽ đanh thép: “Vì Thường Lục châu mà
chiến, đó là vinh hạnh của ta, nói phần thưởng tầm thường biết bao?”
“Lương tâm của ta không cho phép ta làm như vậy.”
Trong lòng mọi người thầm chửi bới, nếu ngươi thật sự có lương tâm thì đã
không cố ý không dốc toàn lực rồi.
Bọn họ cũng xem như đã nhìn ra được, Khương Thành thế này là đang lợi dụng
điểm yếu của người khác.
Không biết phải làm sao, mọi người chỉ có thể nhượng bộ tiếp.
“Vòng thứ hai cũng xem như ngươi thắng, tất cả phần thưởng bọn ta đều đưa
ngươi hết!”
“Bây giờ đưa luôn!”
“Thế là được chứ gì?”
Theo như bọn họ thấy, chuyện tốt như thế Khương Thành chắc chắn có thể đồng
ý.
Nhưng mặt Khương Thành lại không cảm xúc, chẳng vui nói: “Quy tắc của đấu
pháp trước nay đều không có phần thưởng, ta há có thể phá vỡ quy tắc? Các
ngươi xem ta là ai chứ?”
“Nếu các ngươi còn cho ta phần thưởng nữa thì đó chính là sự sỉ nhục nhân
cách của ra, ta không thể chấp nhận được.”
Nói xong, hắn trực tiếp đẩy mọi người ra, đi thẳng vào bí cảnh của vòng đấu
pháp thứ ba.
Lúc này, tất cả mọi người đều hoang mang.
Đã không lấy phần thưởng, lại không tận lực, thế này là muốn làm loạn thế nào
đây?
Nhìn thấy Khương Thành sắp vào sân, mọi người cũng sốt ruột.
Một đám Đạo Thần liền nhanh chóng bay đến phía trước, cản đường hắn lại.
“Khương Tuấn Soái, rốt cuộc ngươi cần gì?”
Thành ca buông thõng tay tỏ vẻ vô tội: “Ta không cần gì cả, các ngươi vẫn nên
mau nhường đường đi, ta phải nhanh chóng vào sân tỉ thí, vì Thường Lục châu
mà chiến!”
Ngươi cứ vậy mà vào sân sao bọn ta có thể yên tâm được chứ?
Dựa theo phong cách của tiểu tử này, hắn chắc chắn có thể làm ra việc tiếp tục
nhượng bộ đối thủ ở vòng ba nữa.
Suy cho cùng thì hắn cũng đâu thuộc bất kì tông môn nào của Thường Lục châu
đâu.
Đấu pháp mà thua, hắn cũng đâu có áp lực gì.
“Rốt cuộc phải làm sao ngươi mới dốc toàn lực?”
“Ta vốn dốc toàn lực mà.”
Nhìn thấy vẻ mặt cười khổ của Thành ca, mọi người suýt chút tin thật rồi.
“Ngươi cứ nói thẳng đi, ngươi muốn gì bọn ta nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn
yêu cầu của ngươi!”
“Không sai, chỉ cần vòng thứ ba ngươi có thể toàn lực đi tới, đánh thắng trận
đấu pháo thì chuyện gì bọn ta cũng sẽ đồng ý với ngươi.”
Ánh mắt của Thành ca cuối cùng cũng sáng lên: “Cái gì cũng có thể đồng ý?”
Trong lòng mọi người thầm mắng, cuối cùng ngươi cũng bộc lộ ý đồ rồi.
Làm ầm cả nửa ngày, quả nhiên là muốn có nhiều thêm một chút.
Đám Đạo Thần thầm cân nhắc đến hậu quả thất bại trong trận đấu pháp tiếp
theo, cắn chặt răng.
“Phải đó, cái gì cũng có thể đồng ý.”
Đã đến bước này rồi, bọn họ xem như đã giác ngộ ra được việc tổn thất kinh tế.
Muốn ngựa chạy thì phải khiến ngựa ăn no.
Muốn mua được sự phục vụ cho trận đấu pháp thắng thì phải trả giá đủ.
Thành ca cảm thán một hơi: “Vì Thường Lục châu mà chiến tuy không phải là
thiên chức của ta, nhưng trước nay ta vẫn luôn nhiệt tình, vốn vì đạo nghĩa mà
không thể chối từ.”
“Nhưng mà các ngươi cứ muốn cho ta, vậy thì tình cảm nồng nhiệt khó khước
từ, ta không nhận lại thành ra không nể mặt mọi người rồi.
Mọi người suýt chút bị hắn chọc cho tức cười.
Tên này có được món hời mà còn ra vẻ.
Nhưng mà bây giờ, tất cả các tông môn ở Thường Lục châu đều nhờ hắn, bọn
họ chỉ có thể phối hợp.
“Phải phải phải, bọn ta cứ muốn cho ngươi.”
“Mong ngươi nhận lấy đi mà.”
“Không nhận là không nể mặt bọn ta.”
“Mau ra cái giá đi.”
Thành ca giờ này mới ra vẻ trầm ngâm một lát.
“Ở đây nhiều môn phái như vậy, nếu ta lấy ít thì thành ra coi thường thực lực
hùng hậu của các ngươi rồi.”
“Vì để bày tỏ sự tôn trọng cho các ngươi, hay là vầy đi, cứ tăng phần thưởng
vừa rồi lên mười lần.”
“Cái, cái gì?”
“Mười lần?”
Tất cả các cấp cao có mặt ở hiện trường đều nhịn không được nhảy cẫng lên.
“Ngươi điên rồi sao?”
“Biết mười lần phần thưởng đó là bao nhiêu không?”
“Dùng sư tử há mồm to còn không đủ để miêu tả nữa, ngươi đúng là ăn cướp
mà!”
“Sao ngươi có thể không ngại mà đưa ra cái giá này chứ? Lại còn không đỏ mặt
hay thở gấp nữa?”
“Bọn ta không cần tôn trọng, ngươi cho giá ít thôi…”
Mà há chỉ có bọn họ, những tiên nhân bên ngoài nghĩ đến số lượng mười lần
phần thưởng khổng lồ kia cũng sắp bùng nổ luôn.
“Thừa nước đục thả câu!”
“Đúng là thừa nước đục thả câu mà, tên này thật đáng ghê tởm mà!”
“Không phải nói Nguyên Tiên giới trước kia bần cùng lạc hậu lắm sao? Là một
tên cổ hủ bế quan mấy chục tỷ năm mới vừa ra, sao hắn lại dám đưa ra cái giá
cao vậy chứ?”
“Chỉ riêng đế đan bát phẩm đã đến năm trăm ngàn bình rồi, còn có số thiên tài
đại bảo đến không hết nữa, trời ơi…”
“Thế này chi ít cũng phải quét sạch mấy tông môn mới góp đủ nhỉ?”
Đến cả Minh Khánh Giới Thần của Thương Môn cung đối diện cũng bị cái giá
mà Khương Thành đưa ra làm cho đờ đẫn.
Thậm chí còn quên đốc thúc bộn họ sớm bắt đầu trận tỉ thí một chút.
Còn Thanh Tiêu Thánh Chủ lại không thể nào che giấu được gương mặt tức
giận của mình.
Phần thưởng này nếu thật sự muốn có thì cần tất cả tông môn phải gom góp.
Thanh Tiêu thánh địa bọn họ cầm đầu Thường Lục châu, chắc chắn phải làm
gương, không đổ nhiều máu thì không được mà.
Vòng trước từ chối đưa phần thưởng cho Khương Thành là do thấy hắn không
đáng.
Chỉ một Đạo Thánh nhỏ nhoi mà cũng có tư cách ra điều kiện?
Kết quả giờ thì hay rồi…
Ai mà ngờ “Đạo Thánh” này lại khó nhai dữ vậy, căn bản chẳng sợ mấy Đạo
Thần, Thánh Chủ bọn họ, cũng không nể nang bọn họ chút nào luôn.
Thanh Cơ Đạo Thần vừa mới bị mọi người tập hỏa giờ lại nhảy ra lại.
“Các ngươi đều thấy cả rồi chứ?”
“Tên này đến đây để cướp đấy, hắn căn bản không định giúp đỡ Thường Lục
châu chúng ta.”
“Bị một Đạo Thánh chơi xỏ như vậy, các ngươi còn mặt mũi mà sống à?”
“Càng huống hồ gì, ai có thể đảm bảo vòng ba hắn còn có thể thắng được Địa
Thần của bên kia chứ?”
Hắn cho rằng Khương Thành sư tử há lớn mồm, bản thân nhảy ra xúi giục thì
tên này sẽ trở thành mục tiêu của mọi người.
Nhưng kì lạ là sau khi lời này ra hết, mấy trăm Đạo Thần xung quanh chỉ nhìn
hắn một cách ác ý, không một ai lên tiếng phụ họa