nghìn trước đó đột phá đến bảy nghìn năm trăm mười sáu.
Đây đã là chuyện vô cùng khó rồi.
Đặt ở trước kia, đây là trọn vẹn là cả bảy nghìn tỉ điểm tiên nguyên, không biết
phải đánh bao nhiêu trận.
Mà hắn căn bản không xuất chút lực nào, chỉ là Nguyệt Ảnh Hoàng phong một
đại tổng quản, Phạm Lôi qua đây giúp đỡ nhận chứng một chút.
“Cái này có cũng đơn giản quá rồi.”
Lần đầu tiên Khương Thành cảm thấy giá trị thống trị cũng là dáng vẻ rất tốt.
Những nguyên sĩ ở một bên còn muốn tiếp tục phản đối.
Nhưng Phạm Lôi đã nói đến nước này, cũng không thể sửa lời.
Lão già này sau khi kéo quan hệ với ca này đã phủi áo ra đi, trực tiếp trốn mất.
Trước khi sắp đi, còn lặng lẽ truyền âm.
“Đừng quên lời hứa của ngươi, sau này thời khắc mấu chốt phải giúp huynh đệ
một tay!”
Sau khi bọn họ vội vàng rời đi, Đoan Tịnh Vương Chân Anh Vương cùng với
một đám chủ tướng vẫn là vẻ mặt sững sờ.
Cho nên Quốc Sư đột nhiên đuổi đến chính là bởi vì để tuyên bố tin tức này, cố
ý cổ vũ Khương Thành?
“Không ngờ tới đúng không, trong nháy mắt ta lại là Thần thai rồi.”
Thành ca cố ý đến trước mặt Nguyệt Khinh thể hiện một chút.
“Ngươi xem kìa, mọi người dưới đài này ủng hộ ta cỡ nào chứ?”
“Đây đều là sự khẳng định của mọi người đối với nhân phẩm của ta đấy!”
“Chậc chậc, mắt của mọi người sáng như tuyết đấy, những người nào đó phải
thay đổi định kiến thôi.”
Vốn dĩ thấy hắn không còn mang cái danh Ma thai nữa, Nguyệt Khinh còn rất
vui mừng đó.
Nàng cũng không biết đại cục, cao thủ giống như Khương Thành đây có thể
được mọi người tiếp nhận, điều đó là chuyện tốt đối với Vương triều Nguyệt
Hoàn.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt đắc ý này của Khương Thành, lại bắt đầu trở nên
tức giận.
“Hừ, cho dù ngươi không phải là Ma thai, cũng không đại biểu nhân phẩm của
ngươi cao thượng!”
“Quốc Sư nhất định là nhìn nhầm rồi…” Chân Anh Vương vội vàng một tay bịt
miệng nàng lại.
Có vài lời không thể nói bừa được đâu.
“Khương Thành… Khà khà khà, nếu như ngươi đã không phải là Ma thai rồi,
vậy ngươi chính là người của mình rồi.”
Đoan Tịnh Vương xoa tay, cười khan hai tiếng.
“Vậy hiện tại ngươi cũng chính là con dân chân chính của Vương triều Nguyệt
Hoàn, xuất chiến vì đất nước là chuyện mỗi con dân đều nên làm, thù lao kia có
phải là có hơi không đúng lúc…”
Khương Thành lập tức ngắt lời hắn, như đinh đóng cột biểu đạt thái độ của
mình: “Không được thiếu một phần thù lao nào hết!”
Hai vị Thân Vương còn muốn cố gắng ra sức tiếp nhưng Nguyệt Khinh đã nhảy
lên.
“Cái gì?”
“Ngươi đánh trận còn muốn thù lao? Lần trước không phải mọi người đều đang
phản đối hợp tác sao?”
Chân Anh Vương cạn lời giang tay ra.
“Sự tồn tại của Khương Thành có ý nghĩa cực lớn với chúng ta, cho nên sau đó
phụ hoàng ngươi và các vị Thân Vương nhất trí đồng ý hợp tác, hắn giết địch,
chúng ta phải đưa cho hắn Toái Linh phiến.”
Nguyệt Khinh trừng lớn hai mắt: “Nhưng hiện tại không phải đã trở thành Thiên
Cơ tướng quân, đại tổng quản tiền tuyến rồi sao, đều đã trở thành cấp trên của
chúng ta, như vậy giết địch còn có thù lao?”
Hai vị Thân Vương đồng loạt cười khổ gật đầu.
Lần này, toàn bộ mấy chục vị tiên tướng xung quanh kia đều đã sôi trào.
“Cái gì?”
“Còn có chuyện như vậy?”
“Dựa vào đâu chứ?”
“Thân là đại tổng quản tiền tuyến, giết địch vốn chính là chuyện bất di bất dịch,
là sứ mệnh tự nhiên, vậy mà còn cần thù lao?”
“Hoang đường quá đi!”
“Cho dù hắn thật sự là Thần thai, chúng ta cũng không thể tiếp nhận một người
như vậy trở thành đại tổng quản!”
Không chỉ bọn họ, cảnh tượng nhiệt liệt nghiêng về một phía hoan nghênh
Thành ca vừa rồi ở dưới đài cũng đột nhiên chợt dừng.
Sự sùng bái và ủng hộ yêu mến của mọi người đối với Thần thai vô cớ không
còn cao như thế nữa.
Thành ca không để tâm chuyện này, dù sao giá trị thống trị đã lấy được rồi.
Cho dù những người này quy thuận một lần nữa, hắn cũng không thể có được
thêm giá trị thống trị một lần nữa.
“Dựa vào ta là cao thủ, làm nhiều hưởng nhiều là chuyện đương nhiên.”
“Tại sao các ngươi lại kinh ngạc như vậy?”
Nguyệt Khinh đúng thật là không thể phản bác.
Bởi vì nàng biết Khương Thành đúng thật là cao thủ, cao như tận mấy tầng lầu.
Nhưng mười mấy vị chủ tướng khác xung quanh lại không cho là như vậy.
“Ngươi tính gì mà cao thủ chứ?”
“Mặc dù Quốc Sư nói ngươi là Thần thai, nhưng cho dù như vậy cũng cần từng
bước từng bước phát triển chứ nhỉ?”
“Ngươi cũng chưa triển lộ ra thực lực khiến bọn ta công nhận!”
“Càng huống hồ, ngay cả các vị nguyên sĩ, Thân Vương và Quốc Sư, bệ hạ xuất
chiến đều không có thù lao, ngươi dựa vào đâu mà đòi thù lao?”
Thảnh ca nhún vai: “Bởi vì ta có thể phát huy ra tác dụng lớn hơn bọn họ.”
Lời này hoàn toàn dẫn nổ toàn trường.
“Cuồng vọng quá!”
“Vậy mà nói tác dụng của mình còn lớn hơn Quốc Sư và bệ hạ, sao ngươi
không lên trời luôn đi?”
“Tự mình nói khoác cũng phải có giới hạn chứ?”
“Ta chưa từng nhìn thấy người nói khoác không biết ngượng như vậy!”
“Có thể cần mặt mũi chút không?”
Vừa rồi Phạm Lôi giúp đỡ ra mặt, hảo cảm thật không dễ dàng kéo lên cho
Khương Thành đã hoàn toàn bị bản thân hắn làm biến mất sạch sẽ.
Hai vị Thân Vương lo lắng không thôi, chỉ có thể dùng ánh mắt u oán nhìn
Khương Thành.
Bọn ta có thể cho ngươi đãi ngộ đặc biệt này, nhưng ngươi đừng nói ra chứ!
Nói ra, trong lòng mọi người không cân bằng cỡ nào chứ?
Nhất là ngươi còn nói ra lời cuồng vọng như thế, đây không phải là cố ý kích
thích tâm trạng của mọi người à?
Mà cũng ngay vào lúc này, hư không nơi xa đột nhiên có hai tên Tộc nhân
Thiên tộc vô cùng lo lắng đuổi đến.
“Không, không hay rồi!”
“Tiên Tộc tiến hành tổng tiến công với chiến khu thứ mười rồi!”
“Có chừng năm mươi ngàn đại quân, thanh thế cực kì to lớn!”
“Cái gì?”
Lần này, đám người toàn trướng lại sôi trào lần nữa.
“Chiến khu thứ mười đã bị tiến công?”
“Toàn bộ chúng ta đều không ở đó, vậy không phải là xong rồi sao?”
“Năm mươi ngàn đại quân? Ta nhớ kẻ địch đối diện không nhiều như thế mà?”
“Nhất định là thừa dịp chúng ta trống không, tập trung lực lượng chuyên môn
tiến công chiến khu thứ mười!”
“Toi rồi toi rồi, chuyện này nên làm sao?”
Mấy vị chủ tướng của chiến khu thứ mười sốt ruột đến độ giống như con kiến
bò trên chảo nóng.
“Mau mau mau, mau trở về ngăn cản!”
“Một khi kẻ địch đột phá phòng tuyến, sẽ có thể đánh thẳng một mạch đánh vào
nội địa của chúng ta, đến lúc đó sinh linh lầm than…”
Nguyệt Khinh cũng không quan tâm nổi những thứ khác nữa, vội vàng xin chỉ
thị của hai vị Thân Vương.
“Cũng điều luôn cả mười một chiến khu đến bên kia của bọn ta đi!”
“Chắc chắn là kẻ địch đã tập trung lực lượng, chỉ có chiến khu thứ mười bọn ta
sợ là không cản nổi.”
Các chủ tướng của chiến khu thứ mười một và mười ba cũng nhao nhao xin
chiến.
“Phái bọn ta cùng đi đi!”
“Trận chiến này, kẻ địch chính là đã nhắm chuẩn thời cơ, chúng ta nhất định
phải hợp binh ở một nơi.”
“Chỉ sợ sau khi chúng ta điều đi, kẻ địch sẽ tiến công chiến khu khác…”
“Không lo được nhiều như thế nữa đâu, cứ ngăn chặn lỗ hổng của chiến khu thứ
mười trước đã!”
So với sự hăng hái xin chiến của bọn họ, bốn vị chủ tướng của chiến khu thứ
mười hai ngược lại bình thản hơn nhiều.
Ánh mắt của tất cả bọn họ đều rơi ở trên người Thành ca.
Vừa rồi khi Thánh ca nói muốn thu thù lao, bọn họ cũng đều không nói một lời
nào.
Bởi vì bọn họ biết, người này thật sự khác biệt.
“Khụ!”
Chân Anh Vương và Đoan Tịnh Vương cũng đều không có dáng vẻ lo lắng gì
cả.
Hai người đều nhìn Khương Thành bắng ánh mắt mong chờ.
“Ngươi vừa rồi đã nói rồi đấy, xảy ra chuyện gì còn có ngươi.”
“Bây giờ ngươi còn có thể giải quyết được không?”
Thành ca cười tươi như hoa nắm lấy kiếm trong tay.
“Đương nhiên là được rồi.”
“Ở phía sau làm đội cổ vũ thật tốt cho ta là được rồi!”
Nói xong, hắn nhấc kiếm biến mất khỏi chỗ cũ.
Để lại một đống người ở đó mắt to trừng mắt nhỏ.
“Hắn chạy đi đâu rồi?”
“Không phải là lâm trận bỏ trốn rồi chứ?”