Chuyện mà Thu Vũ Tuyền đã quyết định thì không ai lay chuyển được.
Nói xong, nàng liền muốn vào tháp.
“Đứng lại!”
Lịch Đường lắc mình, ngăn ở trước mặt nàng.
“Ngươi thật to gan!”
Mặt nàng giận tái, Khương Thành ỷ vào thân phận Đại hiền giả kia lên mặt với
bọn họ, đến hậu bối mới vào này cũng dám cãi lời bọn họ?
“Ngươi có thân phận gì mà cũng đòi so tài?”
Ôn Trì lạnh giọng uy hiếp: “Ngươi có biết cái giá phải trả cho cuộc tỷ thí này ra
soa không? Ngươi chịu đựng nổi không?”
Thu Vũ Tuyền là muốn so một lần với Khương Thành.
Đối với hai người này thì nàng chẳng hề quan tâm.
Nếu đã không có địch ý gì, nàng sẽ không coi bọn họ là bạn chỉ vì bọn họ đối
địch với Khương Thành.
Nàng chỉ coi bọn họ là NPC mà thôi.
Nhưng nếu hai người này đã nói tới mức này thì nàng cũng chẳng cần nhún
nhường làm gì.
“Ta chịu đựng được, nếu như ta thua, vậy thì mặc cho các ngươi xử trí.”
“Thu Vũ Tuyền!”
“Đừng manh động!”
Đám người Bạch La Chân và Kim Bột ở phía sau nóng nảy.
Bọn họ không lo lắng Khương hiền giả, nhưng lại không có tí lòng tin gì với
một người mới mới nhập môn này.
Hai vị này thần tử đều là Huyền Thánh cửu trọng rồi, ngươi vừa mới từ Nguyên
Tiên giới tới đây không bao lâu, hệ thống tu luyện của Huyền tộc còn chưa biết
làu làu mà đúng chứ?
Tùy tiện tới so tài với bọn họ thì có khác gì lên tặng đầu đâu?
Lịch Đường cảm nhận được sự khiêu khích khôn thôi, ngươi cũng dám không
coi bọn ta ra gì?
“Mặc bọn ta xử trí thì sao chứ, chỉ ngươi mà cũng xứng…”
Ôn Trì đang nhìn chằm chằm vao Thu Vũ Tuyền lại bỗng nhiên giơ tay lên.
“Vậy được, đây là ngươi tự tìm đấy nhé!”
“Nếu như ngươi thua, vậy thì sau này sẽ bị bọn ta khống chế.”
Lịch Đường vốn định hỏi ‘Khống chế một người mới là có có ý gì’?
Nhưng suy nghĩ một lúc, Thu Vũ Tuyền lại có thiên phú cấp Thôi Xán Kim
Mang.
Người như thế tương lai trưởng thành, có khi sẽ tranh nổi bật với nàng.
Biến một đối thủ cạnh tranh tương lai thành của thuộc hạ của bản thân, trông oai
nhường nào.
Huống hồ nàng còn là ‘biểu muội’ của Khương Thành nữa.
Khống chế nàng thì chẳng khác nào đang đè lên Khương Thành kiểu biến
tướng.
Cho nên nàng cũng gật đầu: “Được, vậy chúng ta sẽ phá lệ cho ngươi gia nhập.”
Mắt thấy hai người bọn họ đồng ý, Thu Vũ Tuyền trực tiếp bay vào bên trong
tháp.
“Ngươi chạy đi đầu thai đấy à, gấp vậy luôn!”
Nhìn nàng đã mất bóng, Thành ca tiếc nuối được đấm ngực dậm chân.
“Vẫn chưa bàn điều kiện chiến thắng nữa, đây có khác nào làm để người ta
chiếm lợi trắng trợn luôn sao?”
Làm một chuyên gia đánh cuộc thâm niên, loại chuyện không chuyên nghiệp
này đã khiến hắn thấy khó chịu vô cùng.
Nghe được lời này của hắn, Lịch Đường và Ôn Trì giận quá hóa cười.
Chiếm lợi thế?
Bọn ta chiếm hời của nàng á?
Hóa ra là người nghĩ bọn ta sẽ thua dưới tay một người mới?
“Hừ, chúng ta thua, cùng lắm thì sau này nhìn thấy nàng sẽ gọi bà là được chứ
gì!”
Lúc này Thành ca mới cảm thấy mỹ mãn.
“Thế thì còn được.”
Mặc dù hắn chẳng thu được lợi ích gì, nhưng ít ra cũng giữ được tính công bằng
công chính trong so tài.
Sau đó, ba người không hẹn mà cùng tung mình vào trong tầng thứ nhất của
Luyện Văn tháp.
Vừa vào bên trong tháp, Khương Thành đã bị công kích.
Công kích kia cũng không phải do sinh linh làm ra, thậm chí hắn cũng không
cảm thụ ra được.
Ngoài cơ thể hắn không có vết thương nào.
Thần hồn và ý thức v.v… đều, hoàn hảo không bị thương tổn gì.
Bởi vì mục tiêu của công kích vô hình vô chất kia đương nhiên là huyền văn
của hắn.
Điều này làm Khương Thành cảm thấy khó tin khôn cùng.
Huyền văn tương đương với cảm ngộ quy tắc của bản thân, đã là cảm ngộ thì
sao lại bị công kích được?
“Ca đấy đánh nhiều trận chiến như vậy rồi mà cũng chưa thấy ai sử dụng loại
thủ đoạn nào thế này, đúng là mở mang tầm mắt.”
Ba ngàn huyền văn đồng thời bị công kích, làm cho quả cầu trắng đen chỗ bộ rễ
của ngộ đạo Tiên Thụ cũng rung lên theo.
Giờ khắc này, Khương Thành cảm thấy cảm ngộ quy tắc của mình đang bị rung
chuyển.
Cùng lúc đó, đạo tâm của hắn cũng trở nên không ổn định lắm.
Bởi vì huyền văn và đạo tâm của hắn đã sớm hòa làm một thể rồi, có phúc cùng
hưởng, có họa cùng chịu.
Hắn cũng chẳng biết, cuộc tỷ thí này hắn sẽ phải chịu thiệt vô cùng.
Thử thách của Luyện Văn tháp là không ngừng rèn luyện huyền văn của người
tham gia thí luyện trong quá trình công kích.
Hệ thống tu luyện của Huyền tộc vẫn luôn chỉ chú trọng vào việc phát triển tiểu
thế giới ở bên trong.
Mặc dù Huyền văn có thể ly thể mà ra, nhưng độc lập với tiểu thế giới của bản
thân, hai bên không can thiệp chuyện của nhau.
Căn nguyên của Nguyên Tiên Giới sẽ trở nên mạnh mẽ theo sự mạnh mẽ của
Nguyên Tiên Giới.
Nhưng huyền văn sẽ không trở nên mạnh theo sự tăng lên trong thực lực của kí
chủ.
Bởi vì, huyền văn không phải là căn nguyên, chỉ là cảm ngộ quy tắc.
Huyền văn muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ có thể dựa vào cảm ngộ.
Mà thử thách của Luyện Văn tháp chính là thúc đẩy quá trình giao hòa lẫn nhau
của huyền văn và thế giới của bản thân.
Ở trong thử thách này, người tham gia thí luyện có thể nâng cao nhận thức hơn
về huyền văn.
Mà chỉ cần thông qua được hết tất cả thử thách thì huyền văn sẽ được lột xác
một lần.
Tương lai cho dù Khương Thành không thắp sáng kỹ năng của huyền văn thì
huyền văn của hắn vẫn trở nên mạnh hơn theo thực lực của bản thân, ví dụ như
sự lớn mạnh của huyền lực, hồn lực, linh ý và đạo chẳng hạn, chúng cũng sẽ trở
nên mạnh mẽ theo từng chút một.
Đây mới là điểm tinh túy trong hệ thống tu luyện của Huyền tộc.
Nhưng mà, hiện nay cả Huyền tộc vẫn chưa có ai vượt qua được một bước này.
Người đi được xa nhất là bốn vị lão tổ của Huyền tộc, ví dụ như đám người
Bạch Vô Khải và Ninh Chi Lâm, trước mắt tất cả đều dừng bước ở hơn nhị thập
kiếp.
Mà cả Luyện Văn tháp thì có chừng ba mươi ba kiếp.
Dù là thế, hiểu biết về huyền văn của bọn họ cũng đã đạt tới trình độ trước nay
chưa có, thậm chí đã tiến vào một cảnh giới mà đám người Bạch La Chân
không sánh được.
Còn Ôn Trì và Lịch Đường, lịch sử cao nhất của hai người bọn họ dừng ở thập
lục kiếp.
Đây cũng không phải là do thiên phú của bọn họ không cao.
Mà là bởi vì nắm giữ huyền văn quá nhiều.
Một người nắm giữ mười hai môn, một người nắm giữ mười ba môn.
Cũng có nghĩa mỗi lần bọn họ tham gia thử thách, thì mười mấy huyền văn của
bản thân đều sẽ tôi luyện cùng lúc.
Áp lực phải thừa nhận cũng gấp những người khác mười mấy lần.
Trước khi Thành ca vào sân thì cũng chẳng hỏi thăm trước.
Hắn nào biết, áp lực mà bây giờ hắn gặp phải chính là áp lực cao hơn người
bình thường gấp ba ngàn lần.
Hơn nữa bởi vì huyền văn và đạo tâm của hắn đã hòa vào làm một rồi, mỗi lần
bị công kích, đạo tâm cũng bị ảnh hưởng theo rồi trở nên không ổn định.
Nó cũng đã kéo thấp trạng thái của hắn xuống.
Công kích của tầng thứ nhất cũng không mạnh, chỉ có tương đương với cường
độ của huyền văn cửu trọng thôi.
Thường nhân đụng phải loại công kích này, nhắm mắt lại cũng thông qua được
một cách dễ dàng.
Nhưng hắn vẫn thấy áp lực lớn vô cùng.
Đùa chứ, ba ngàn huyền văn và đạo tâm đồng thời bị chấn động, đổi lại là
những người khác thì đã ngất từ đời nào rồi.
Bây giờ Thành ca không choáng đầu hoa mắt là vì ý thức của hắn quá mạnh mẽ.
Dù cho ở trong tình huống làm dao động căn cơ nghiêm trọng thế này thì vẫn
chưa làm hắn đánh mất tỉnh táo.
“Tầng thứ nhất liền thượng cường độ rồi?”
“Thử thách này cũng lố quá.”
“Trước đó hình như ca ở bên ngoài nhìn tòa tháp này, hình như có tới mười mấy
tầng lận, những tầng sau ứng phó kiểu gì giờ?”
“Không ổn tí nào.”
“Đến ta còn như vậy, thế thì chẳng phải những người khác sẽ thảm hại hơn?”
Hắn còn cảm giác thiên phú Huyền tộc của bản thân bạo lều, chắc chắn sẽ là
người nhẹ nhàng nhất.
Mà lúc này, hơn một trăm nghìn cao thủ Huyền tộc đứng ở bên ngoài bàng quan
thì đang bàn tán xôn xao.
“Sao Khương hiền giả vẫn còn ở tầng thứ nhất thế?”