binh khí của Trục Vân cùng với những chiến lợi phẩm khác.
Làm xong hết thảy mới tiếc nuối ngước về phía bệ đài hình tròn đang chết lặng
như tờ mà lắc đầu.
“Haizz, hồi nãy ta đã bảo là hai ngươi lên cùng một lúc luôn đi rồi, sao cứ
không nghe thế nhở?”
Nghe cái giọng điệu ngoài mặt thì tỏ vẻ tiếc nuối chứ thực chất là đang làm màu
ra vẻ kia của hắn, ai cũng phải cạn lời.
Mới không lâu trước đó, bọn họ còn cảm thấy Khương Thành dám đối đầu với
Cổ Thánh là đang tự tìm đường chết.
Để hai Cổ Thánh cùng lên một lúc, lại càng là việc nói điên nói khùng sau khi
mất lý trí.
Nhưng giờ đây, bọn họ mới phát hiện, người ta không bốc phét thật.
Một Hư Đế như Trục Vân Cổ Thánh đối mặt với tên Thánh Tôn còn chẳng phải
Hư Tướng là Khương Thành, ấy thế mà bị giết ngọt xớt khi chỉ mới chiến đấu
được hai phút ngắn ngủi.
Chưa nói đến những tiên nhân xung quanh kia, ngay cả ba vị Cổ Thánh ở bên
trên còn chẳng nhìn hiểu được quá trình cụ thể nữa kìa.
Pháp tắc tuần hoàn thiên địa quá mức cao cấp.
Thanh Diệu ngồi ở vị trí chúa tể cũng chỉ mới có thể khéo léo dẫn dắt, mượn
dùng một phần lực pháp tắc thôi.
Còn về việc nắm giữ pháp tắc thiên địa, biến nó trở thành vũ khí của mình á?
Ngay cả Thánh Hoàng còn chả có năng lực này thì đừng nhắc chi tới hắn.
“Sao bỗng cái Trục Vân thua rồi?”
“Chẳng phải ban đầu hắn chiếm thế thượng phong đó sao?”
Bọn họ đều không thấy được màn giao tranh về ý thức và pháp tắc của cả hai.
Cảnh tượng mà họ nhìn thấy lúc đó, là thánh giới và nguyên thuật của Khương
Thành đều rơi vào thế yếu, còn Trục Vân Cổ Thánh thì nắm chắc phần thắng
trong tay.
Cuối cùng Trục Vân lại bị giết một cách chớp nhoáng, thực sự là quá mức lạ
đời.
Ba vị Cổ Thánh nhịn không được thầm truyền âm thảo luận với nhau.
“Có khi nào là Trục Vân sơ ý quá hay không?”
“Chắc chắn là vậy rồi!”
“Nhưng rõ ràng hắn đã dùng sức mạnh của pháp tắc thiên địa tuần hoàn kia mà,
theo lý thì ngay thời khắc sử dụng pháp tắc, chẳng phải đã tuyên bố chiến thắng
luôn rồi sao?”
“Bên trong này chắc chắn có xảy ra vấn đề gì đó.”
Kiến Hư lạnh lùng nói: “Xảy ra vấn đề gì cho được, đã dùng pháp tắc thiên địa
rồi thì nên chắc cú mới đúng.”
“Chắc chắn Trục Vân đã không sử dụng hết toàn bộ uy năng của pháp tắc!”
Kiến Hư không tin là thực lực của Khương Thành thật sự trên cả Trục Vân.
Hắn cảm thấy nếu đổi lại là bản thân thì chắc chắn sẽ không thất bại như Trục
Vân lúc nãy.
Nhưng trên thực tế, suy đoán của hắn cũng không sai.
Quả thực thực lực của Khương Thành chưa chắc đã mạnh hơn Trục Vân Cổ
Thánh.
Sở dĩ lúc nãy đột ngột giành chiến thắng, đó còn phải cảm ơn bản thân Trục
Vân đã trợ giúp nữa kìa.
Nếu không phỉa hắn sử dụng pháp tắc tuần hoàn thiên địa, dẫn đến bị pháp tắc
phản phệ, vậy thì kết quả không dám nói chắc thật.
Với cả pháp tắc phản phệ kia, thực ra cũng chỉ là tạm thời thôi.
Dẫu sao Thành ca vừa không phải Hư Đế, lại càng không phải chúa tể.
Hắn chỉ là đẩy ngược công kích pháp tắc của Trục Vân về, chứ cũng không dẫn
dắt lực pháp tắc kia tiếp tục tấn công được.
Tuy nhiên, dù bằng cách nào, thì thắng vẫn là thắng.
Và lúc này, hắn lại tiếp tục giương Nhân Quả kiếm lên.
Mũi kiếm chỉ thẳng vào Kiến Hư Cổ Thánh đang ở trên bệ đài hình tròn!
“Chẳng phải khi nãy ngươi giành giao đấu với ta đó sao, bây giờ cơ hội tới rồi
nè.”
Khương Thành khẽ nhếch mép, lộ ra một tia cười khẩy.
“Nói cho ngươi nghe một bí mật, thực ra ta cũng đã sớm muốn giết ngươi rồi.”
Dựa theo phong cách của hắn, đối với những kẻ địch mà mình muốn tiêu diệt,
thông thường đều sẽ giết ngay tại chỗ.
Nên Kiến Hư Cổ Thánh này là một ngoại lệ thật sự.
Lần ở Khư giới khi đó, hắn điên cuồng giỡn mặt khiêu khích với Khương
Thành trước, sau lại đâm sau lưng Thánh Hoàng, cuối cùng còn để hắn chuồn đi
mất nữa chứ.
Mấy năm này, Thành ca vẫn khá là hối tiếc.
Bây giờ cũng xem như đã tìm được cơ hội rồi.
“Cút ra đây chịu chết đi!”
Hắn đã hoàn toàn không che giấu sát ý của bản thân nữa.
Câu này vừa dứt, toàn sân đấu đều náo động cả lên.
Ở ngay trước mặt của chúa tể, trực tiếp kêu một Hư Đế cấp bậc Cổ Thánh ra
chịu chết.
Lời nói kiểu này, dù có là Chính Thần nói ra cũng sẽ bị chế giễu rằng bốc phét
quá đà.
Nhưng nếu do Khương Thành, cái con người vừa mới chính tay giết chết Trục
Vân nói ra, thì không hề gượng gạo xíu nào.
Mọi người đang có mặt đều phải thừa nhận quả thực hắn có tư cách để nói câu
này.
Bị một Thánh Tôn dùng kiếm chỉa vào mình khiêu chiến, sắc mặt của Kiến Hư
hết sức khó coi.
“Thứ đáng chết!”
Ban nãy còn giành nhau muốn đánh với Khương Thành một trận, nhưng bây giờ
trong lòng hắn cũng chẳng có tự tin gì.
Thế là, hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía chúa tể Thanh Diệu.
Nhưng lại phát hiện vẻ mặt người này vô cảm, cũng không hề có ý muốn nói gì
cả.
Là một trong số ít những đứa con may mắn còn sống sót sau kỷ nguyên thứ
nhất, Thanh Diệu cũng không phải là một tên ngờ nghệt.
Trước khi chưa làm rõ ràng được khi nãy Khương Thành thắng kiểu gì, hắn sẽ
không dễ dàng ra tay.
Chi bằng để người khác tiếp tục thử nước xem sao.
Thế là, Kiến Hư chỉ có thể đạp lên băng tinh sáu cánh của bản thân, chậm rãi
bay đến trước mặt Khương Thành.
“Nếu ngươi đã muốn tìm chết, vậy ta đây sẽ thành toàn cho ngươi, đừng tưởng
là ta giống như Trục Vân…”
Hắn còn chưa nói dứt lời tầm nhìn đã bị kiếm quang lấp đầy.
Thành ca căn bản không rảnh rỗi để lề mề với hắn, trực tiếp ra tay luôn.
Lần này ra tay, vẫn là dùng thánh giới và nguyên thuật làm chiêu mở đầu.
Kiến Hư không phải Nhân tộc, hắn là Huyền tộc.
Tuy hắn sở hữu ý thức và thần hồn, nhưng trong cơ thể hoàn toàn không có mấy
bộ phận như biển ý thức và hồn hải.
Tuy nằm trong hệ thống Thiên Đạo, cũng có đạo nguyên, nhưng lại không có
đạo tâm.
Nên chắc chắn trận chiến với Kiến Hư sẽ không giống như với Trục Vân Cổ
Thánh, màn dạo đầu này cũng chỉ được xem như là thăm dò thôi.
Nhưng ngay sau đó, Khương Thành phát hiện bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
Bởi vì trận đấu vừa mới bắt đầu, thế giới bên trong hắn đã nghênh đón luồng
công kích cuồn cuộn của pháp tắc thiên địa tuần hoàn.
Kiến Hư Cổ Thánh ở đối diện còn tưởng bản thân đã thành công nữa rồi chứ.
“Ngươi tưởng là ta sẽ ngu ngốc giống như Trục Vân đó à, liều đấu cái gì với
ngươi chứ?”
“Ta có pháp tắc thiên địa, mắc gì phải phí phạm sức lực?”
Hắn cảm thấy chắc chắn là do khi nãy Trục Vân không hề dùng hết sức, cứ luôn
muốn dùng mấy thủ đoạn như đạo nguyên và nguyên thuật này để đi chiến đấu,
mà quên mất rằng tuyệt chiêu lớn nhất của Hư Đế đó là lực pháp tắc.
Bản thân hắn thì không ngu như tên kia đâu.
Có tuyệt chiêu thì tại sao không dùng sớm một chút?
Trực tiếp dùng pháp tắc đè bẹp Khương Thành là xong chuyện rồi, không phải
à?
“Ngươi đúng là thông minh tuyệt vời luôn!”
Thành ca sắp phá lên cười rồi đây.
Vốn còn tưởng sẽ phải trải qua một hồi ác chiến, kết quả đối phương lại tự mình
đưa đến tận cửa, vậy hiển nhiên hắn chỉ đành ngậm ngùi đón nhận thôi.
Pháp tắc nghịch tuần hoàn vừa ra trận, chỉ sau vài giây ngắn ngủi, pháp tắc tuần
hoàn tấn công đến đã bị đẩy ngược trở về.
Cả quá trình hệt như bản tái lại của trận đấu trước.
Pháp tắc thiên địa khi bị đẩy trở về đã nhanh chóng phản phệ lên bản thân Kiến
Hư.
Cuối cùng hắn đã biết khi nãy Trục Vân Cổ Thánh phải trải qua những gì trước
khi chết rồi.
Nhưng tất cả cũng đã muộn.
Muốn dùng căn nguyên để hóa giải “sự phá hoại” do lực pháp tắc mang đến
trong cơ thể, ít nhất cần tới mấy giây.
Nhưng khoảng thời gian này cũng đã đủ cho Khương Thành giết hắn cả trăm
lần rồi.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, Nhân Quả kiếm xẹt qua
một đường hàn quang, rồi keng một cái về lại trong vỏ kiếm.
Uỳnh!
Mãi đến lúc này, một tiếng vang lớn mới dội vào trong màng nhĩ của mọi người.
Tiên thể đặc biệt kia của Kiến Hư nứt toạc ra giữa không trung, nổ thành sương
mù nhiều màu sắc.
Sau đó biến mất chẳng còn chút gì dưới vòng xoáy căn nguyên hỗn loạn cuồn
cuộn ngợp trời.
Một đời Cổ Thánh, cứ thế táng mạng.
Ào!
Lần này, những tiên nhân thuộc các phái các tộc ở ngoài sân kia đã không còn
áp chế nổi sự kinh ngạc phát sốc từ trong nội tâm của bản thân được nữa, ai nấy
cũng đều bật thốt lên.
“Trời ạ, Kiến Hư Cổ Thánh cũng bị hắn giết chết rồi á?”
“Lại một Hư Đế nữa táng mạng, trời ơi!”
“Này chỉ mới bắt đầu thôi mà, chỉ trong giây lát ngắn ngủi kia, Cổ Thánh đã
mất rồi ư?”
“Thực lực cỡ nào thế này?”
“Không thể tin được, lẽ nào cảnh giới thực sự của hắn còn cao hơn cả Cổ
Thánh?”