Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của hắn, rất nhiều “người bản địa” trên đảo
đều lộ ra vẻ khinh thường.
“Ngươi muốn tìm chết sao?”
“Đúng là nghé con không sợ cọp.”
“Người mới tới, ta thấy ngươi vẫn chưa hiểu được sự đáng sợ nguy hiểm của
Lạc Tiên đảo.”
“Có lẽ ở bên ngoài ngươi là một thiên tài xuất sắc, nhưng ở chỗ này tốt nhất vẫn
nên cụp đuôi lại khiêm tốn chút…”
Bọn họ vẫn còn đang dạy dỗ Thành ca.
Thì bỗng nhiên phát hiện đối tượng bị dạy dỗ không thấy đâu nữa.
Khương Thành căn bản không có hứng nghe bọn họ ồn ào đã nhảy trực tiếp vào
trong Lạc Tiên trì.
Hắn vừa nhảy như vậy thì bên ngoài ngay lập tức cũng gà bay chó sủa theo.
“Hắn đi xuống thật à?”
“Ôi trời ơi, không cần mạng nữa à?”
“Người này điên thật rồi, không biết tiếc mạng như thế sao vẫn còn sống được
đến giờ nhỉ?”
“Bị pháp tắc phá hủy thì ngay cả một cơ hội luân hồi cũng không còn đó.”
Cho dù là Tiên Việt, Bạch Kiểu, hay là Khúc Vọng, Hoàn Thần cũng chẳng còn
gì để nói cả.
Theo bọn họ thấy, lúc Khương Thành nhảy xuống thì đã bỏ mình luôn rồi.
Mà trên thực tế, bọn họ đúng là không đoán sai.
Trước khi nhảy xuống, Thành ca cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ.
Pháp tắc thiên địa bên ngoài lợi hại như thế cũng có làm gì được mình đâu,
huống chi cũng đây chỉ là Lạc Tiên đảo?
Cho dù có vấn đề thật thì cùng lắm là thi triển ra pháp tắc nghịch tuần hoàn là
được rồi.
Kết quả là vừa mới nhảy xuống, hắn đã nghe được âm thanh của hệ thống nhắc
nhở.
“Ting! Kí chủ bị giết, đang kiểm tra thực lực của kẻ địch, sắp xếp phương án
hồi sinh.”
Thành ca có phần không hiểu được.
Mình chết như thế nào vậy?
Sao lại đến cả quá trình bị giết cũng không có vậy?
“Tại sao pháp tắc nghịch tuần hoàn của ta cũng không có tác dụng?”
Khương Thành có phần hoài nghi rằng bản thân mình không phải do pháp tắc
của Lạc Tiên trì giết chết.
Bởi vì thế giới trong cơ thể căn bản không hề có dấu hiệu bị pháp tắc khác xâm
phạm, khác hoàn toàn với trải nghiệm bị giết lần trước ở nguồn suối.
Hệ thống cũng không trả lời câu hỏi của hắn, mà cứng ngắc tiếp tục làm tiếp các
trình tự hồi sinh.
“Ting! Kí chủ thành công thích nghi với Vạn Linh trì.”
“Ting! Kí chủ hồi sinh.”
Khương Thành sống lại phát hiện mình vẫn còn ở bên trong hố to, quanh người
vẫn bị pháp tắc của Lạc Tiên đảo vây quanh.
Hắn kiểm tra cẩn thận một chút, phát hiện lần hồi sinh này cũng không đạt được
năng lực đặc thù gì.
Cũng không có hiệu quả nào đặc biệt.
Cảm giác như tự nhiên chết đi, xong lại mơ mơ hồ hồ sống lại vậy.
“Vậy nên là vừa nãy hồi sinh không công à?”
“Vạn Linh trì lại là cái quỷ gì? Nơi này không phải là Lạc Tiên trì sao?”
Hệ thống vẫn không trả lời.
Vì vậy Khương Thành chỉ có thể tiếp tục theo kế hoạch cũ xuống dưới hố.
Không lâu sau hắn đã đến đáy.
Đáy hố cũng nồng nặc lực pháp tắc, điểm duy nhất không giống là không có
hơn vạn cây cột đá kia, ngược lại xuất hiện thêm hơn vạn lỗ thủng.
Hơn vạn lỗ thủng kia đều ở viền đáy hố, xếp thành một vòng tròn cực lớn, cũng
không biết là có tác dụng gì nữa.
Khương Thành quan sát một vòng, sau đó không tự chủ được mà há hốc mồm.
Bởi vì bên trên một lỗ hổng trong đó, hắn gặp được người quen thuộc - Lăng.
Nữ nhân này khép hờ đôi mắt, trôi lơ lửng bên trên lỗ hổng.
Vẻ mặt nghiêm túc mà cũng thánh khiết, mặc dù vẫn là dáng dấp thiếu nữ độc
nhất vô nhị như lúc trước nhưng suýt chút nữa Khương Thành đã không dám
nhận.
Hắn đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh trong đáy hố, cũng đã nghĩ là bên trong có
thể còn có những sinh linh khác, nhưng hắn nằm mơ cũng không thể ngờ rằng
đó sẽ là nàng.
Đến bây giờ hắn vẫn không biết Lăng chính là Chiến Đế, trong cảm nhận của
hắn, đây chính là tiểu nha đầu cần mình dẫn dắt.
Mà ngay sau đó, tâm trạng của hắn lại hơi bất ổn.
Mình đến nơi này còn phải chết một lần.
Sao Lăng có thể tiếp tục sống được vậy?
Lẽ nào nàng còn mạnh hơn mình?
Không thể nào!
Là nhân vật chính, lòng tự tôn của Thành ca không cho phép mình thừa nhận
chuyện này.
Thế nhưng sau khi quan sát, hắn phát hiện ra có gì đó không đúng lắm.
Trước kia khi hắn gặp nhau với Lăng, nàng đều cố ý thu liễm lại khí tức cường
đại, mà lần này lại không.
“Nàng lại là Cổ Thánh ư?”
Con ngươi của Khương Thành cũng trợn to lên.
Hắn lại chịu kích động một lần nữa.
Mặc dù mình đã từng chém chết hai Cổ Thánh, nhưng mình cũng chưa phải là
Cổ Thánh đâu.
“Sao nha đầu này lại thăng cấp nhanh như vậy?”
Nếu đổi thành người khác thì có thể đã suy đoán thân phận của Lăng không
bình thường rồi.
Nhưng ấn tượng cố định của ca này lại quá sâu sắc.
Cho dù ai cũng không thể nào tin tưởng được tiểu cô nương tinh quái bên cạnh
mình lại là Chiến Đế uy danh lừng lẫy.
Trong tưởng tượng của hắn, Chiến Đế vẫn luôn là người uy nghiêm khí thế cao
ngạo.
Hắn không thể nào đoán theo hướng đó được.
Chỉ coi như nha đầu này lấy được cơ duyên cực lớn trong pháp tắc thiên địa,
gần đây mới từ Thánh Chủ đỉnh phong ngồi hỏa tiễn phỏng thẳng lên Cổ Thánh.
Cũng giống như lúc trước hắn dẫn theo đám người Kỷ Linh Hàm tự nhiên được
tăng quy tắc và tiên lực.
“Thoáng cái đã lên đến Cổ Thánh, vận khí này cũng nghịch thiên quá rồi chứ?”
Hắn cũng hơi ghen tị rồi đó.
“Ô!”
Khương Thành đi thẳng lên, vỗ vai Lăng một cái.
“Thì ra nữ ma mà bọn họ nói chính là ngươi à.”
Lăng bỗng nhiên tỉnh lại.
Sau khi nhìn thấy nụ cười quen thuộc kia, sát ý trong mắt thu lại ngay lập tức,
có chút không tin được.
Nàng kết thúc tĩnh tọa, đứng dậy.
“Sao ngươi lại đến được đây?”
Khương Thành tức giận liếc nàng một cái: “Ta còn chưa hỏi sao ngươi lại đến
đây đó?”
Lăng còn tưởng là hắn đã nhìn thấu thân phận Chiến Đế của mình, nên cũng
không giấu giếm nữa.
“Ban đầu là ta đi đến nguồn suối thứ hai, kết quả lại xảy ra xung đột với Thanh
Diệu, không cẩn thận bị rơi xuống phía dưới nguồn suối. Vốn là suýt nữa đã
chết trong gió lốc của phép tắc, nhưng cơ duyên trùng hợp lại gặp phải Lạc Tiên
đảo.”
“Ngươi cũng bị Thanh Diệu gài bẫy à?”
Nếu như Khương Thành ngẫm nghĩ một chút thì sẽ phát hiện những lời này ẩn
chứa tin tức cực kỳ quan trọng.
Người bình thường sao có tư cách đánh nhau với chúa tể chứ?
Có thể đánh nhau không chết với chúa tể, mà chỉ bị đánh rơi vào Lí Thế giới,
điều này cũng đủ để chứng minh thực lực của Lăng trước khi vào đây đã vượt
qua các Cổ Thánh khác.
Nhưng mà hắn lại không suy nghĩ nhiều như vậy.
“Chiến Đế cũng lợi hại mà. Sao rồi, ngươi với nàng tách nhau ra rồi à?”
Theo hắn thấy, người đánh nhau với Thanh Diệu lúc đó chắc là “Chiến Đế”.
Mà Lăng cũng chỉ là một tiểu bối đi đằng sau Chiến Đế, là pháo hôi cùng bị ảnh
hưởng mà thôi.
Dù sao thì trước đây Tiêu Đế đã từng nói Chiến Đế đi tới nguồn suối thứ hai
mà.
Nghe câu hỏi này của hắn, Lăng há hốc mồm, chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa
buồn cười.
Nàng cũng không tính giấu giếm thân phận nữa rồi mà kết quả cái tên này lại
vẫn không nhìn ra.
Vậy nên nàng lại tươi cười như hoa, trong mắt có phần mang theo ác ý.
“Đúng vậy, ta với nàng đã tách ra rồi, bây giờ tình hình tràn ngập nguy cơ hết
sức, ngươi còn có thể dẫn dắt ta sao?”
Khóe miệng Thành ca cong lên.
Muội tử xin viện trợ làm cho lòng ham làm màu của hắn có được sự thỏa mãn
nhất định.
“Cái câu hỏi này của ngươi cũng chả có kỹ thuật hàm lượng gì cả.”
“Nghiệp vụ dẫn dắt này không phải là vấn đề được hay không, mà là có muốn
hay không thôi.”
“Gọi một tiếng Khương đại ca đã xem nào.”