Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng vâng, thật sự không gọi được!”

Triều Quang chỉ nói như vậy, có thể cố gắng hết sức bỏ đi sát tâm của cao thủ

siêu cấp này.

Nói không chừng hắn không xem bản thân là chuyện to tát, lại thả đi.

Nào biết được, điều này vừa lúc kích thích sát tâm của Thành Ca.

Giữ lại ngươi chính là trông cậy vào ngươi tiếp tục kêu gọi nhiều người tới giết

ta.

Ngươi ngược lại lay động!

Rốt cuộc ngươi cũng không được?

“Đã không gọi được người, vậy ta giữ ngươi có lợi ích gì?”

A?

Cái gì?

Triều Quang vẻ mặt mông lung, Cung Tình cũng có chút ngạc nhiên.

Tu sĩ ở xa vây xem càng không hiểu ra sao.

Ý gì đây?

Còn không đợi đám người kịp phản ứng, băng kiếm trong tay Thành Ca lóe lên.

Triều Quang ngã xuống, trước khi chết không nhắm được mắt.

Hắn rất muốn lên án, ta cũng nói rồi sẽ không tiếp tục gọi người đến giết ngươi,

chẳng lẽ đây cũng là phạm sai rồi sao?

Chỉ tiếc, không có cơ hội nói ra.

“Tiền bối giết rất tốt!”

Cho dù không hiểu rõ mạch não của Thành Ca, nhưng Cung Tình vẫn lớn tiếng

tán thành hành động này.

Lúc này, những tu sĩ phía dưới cũng nhanh chóng lao qua.

Khương chưởng môn còn cho rằng bọn họ phải báo thù vì Đồ Hưng, nào biết

những người này cúi đầu liền bái.

“Bái kiến Cảnh Chủ!”

“Bái kiến Cảnh Chủ tân nhiệm!”

“Chúc mừng tiền bối trở thành Chủ Nhất cảnh tân nhiệm!”

“Cảnh Chủ tân nhiệm vạn tuế!”

Núi kêu biển gầm, khiến Thành Ca vẻ mặt ngu người.

Hắn cũng không hiểu rõ phong tục Băng giới, vì để tránh cho xấu mặt trước

công chúng, chỉ có thể truyền âm hỏi “Quân sư”Cung Tình của mình.

“Tình huống gì đây? Tại sao ta thành Cảnh Chủ tân nhiệm rồi?”

Cung Tình sửng sốt, hiển nhiên không ngờ tới hắn ngay cả cái thường thức cơ

bản nhất cũng không hiểu.

Lẽ nào hắn thật sự mới từ núi sâu hoang dã ra đây?

“Sau khi tự tay giết Cảnh Chủ tiền nhiệm, ngươi có được ký hiệu Cảnh Chủ của

hắn, tự động trở thành Cảnh Chủ tân nhiệm.”

Thành Ca lúc này mới nhớ tới, sau khi giết chết Đồ Hưng, trên người quả thực

nhiều thêm chút gì đó.

Khá giống hiệu quả sau khi giết chết tên Băng tộc đứng đầu lúc trước.

Cũng giống vậy có đồ vật gì đó mơ hồ kêu gọi bản thân, hơn nữa là ở bên trong

thành trì phía dưới này.

Thì ra vật kia gọi là ký hiệu Cảnh Chủ sao?

“Cho nên làm Cảnh Chủ có ích lợi gì chứ?”

“Mỗi Nhất cảnh đều có một chỗ băng nhãn nồng nặc hơi thở căn nguyên nhất,

chỉ có Cảnh Chủ chiếm được ký hiệu Cảnh Chủ mới có thể tọa trấn.”

Cung Tình kiên nhẫn phổ cập khoa học nói: “Tu luyện ở bên trong Băng Nhãn,

có thể cảm ngộ căn nguyên khoảng cách gần, tốc độ cảm ngộ quy tắc tăng lên

đều nhanh hơn so với những nơi khác.”

“Bởi vì nguyên nhân này, tranh đoạt vị trí Cảnh Chủ từ trước đến nay vô cùng

dữ dội.”

Cung thị tộc nơi nàng ở, Cảnh Chủ đời trước chính là ở đây.

Chỉ là về sau bị Đồ Hưng thay thế mà thôi.

“Còn có chuyện tốt như thế? Vậy ta làm Cảnh Chủ, tại sao bọn hắn xem ra dáng

vẻ rất cao hứng, hoàn toàn không có ý định tới đoạt?”

“Là bởi vì thực lực của ngươi mạnh, bọn hắn biết đoạt không qua ngươi.”

Cung Tình tiếp tục giải thích: “Trừ cái đó ra, Nhất cảnh cũng nhất định phải có

một Cảnh Chủ, chuyện này đối với bọn hắn cũng có chỗ tốt.”

“Hả? Vì sao?”

“Chỉ có lúc Cảnh Chủ trấn thủ Băng Nhãn, mới có thể khiến hơi thở căn nguyên

bên trong Băng Nhãn sinh động, tạo phúc cho toàn bộ sinh linh Nhất cảnh.”

“Hơn nữa, thực lực Cảnh Chủ càng mạnh, hơi thở căn nguyên của Băng Nhãn

càng sống động!”

Chỉ cần ngồi liền có thể tăng lên cảnh giới cảm ngộ quy tắc?

Đây đối với Thành Ca vẫn khá có sức hấp dẫn.

Như vậy lúc mình thăng cấp Huyền Văn Băng, có thể tiết kiệm rất nhiều điểm

Tiên Nguyên.

Nghĩ tới đây, hắn đã có chút không chờ kịp.

Thế là vung tay lên, cao giọng nói: “Những chuyện tạo phúc cho tất cả mọi

người, ta thích nhất, Băng Nhãn ở đâu?”

Đám tu sĩ phía dưới mừng rỡ không thôi, nguyên một đám vội vàng tranh đoạt

dẫn đường cho hắn.

“Cảnh Chủ mời tới bên này!”

“Cảnh Chủ nhìn ta này, ta là gia chủ Cúc gia trong thành…”

“Cảnh Chủ đừng nhìn hắn, ta quen mắt!”

Đám người này lại có thể nịnh hót.

Cung Tình vội vàng ngăn ở phía trước Thành Ca, vẻ mặt lo lắng nói: “Ngươi

không thể tiếp nhận vị trí Cảnh Chủ này, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi

này!”

Thành Ca sững sờ, em gái ngươi lại có ý gì?

“Chẳng lẽ ta không xứng làm Cảnh Chủ sao?”

“Không phải, mà là chúng ta tiếp tục ở lại nơi này sẽ dẫn tới họa sát thân!”

“Ngươi giết chủ Nhất cảnh, không có được sự đồng ý ngầm của Cận Sùng lãnh

chúa Thiên Hồng Lĩnh, thuộc về gây hấn làm loạn.”

Nàng nhanh chóng nói: “Hơn nữa Đồ Hưng vẫn là cánh tay đắc lực của hắn,

tâm phúc dòng chính. Ngươi giết hắn, nhất định sẽ khiến Cận Sùng vô cùng tức

giận!”

“Hắn tất nhiên sẽ tụ tập những Cảnh Chủ khác tới đây báo thù, đến lúc đó muốn

đi cũng muộn!”

Năm đó Cung gia các nàng là dòng chính lãnh chúa tiền nhiệm, bởi vì lãnh chúa

tiền nhiệm bị Cận Sùng giết chết, cho nên mới gặp tai vạ cùng một chỗ.

Quy luật không thành văn phía sau?

Cận Sùng?

Thành Ca cảm thấy hình như từng nghe cái tên này ở đâu, nhưng lại không có

ấn tượng gì.

“Hắn rất trâu bò sao?”

“Hắn là Đế cảnh tứ trọng trung kỳ! Hơn nữa hắn có quyền lực điều động phó

lãnh chúa và mười tám Cảnh Chủ khác, đi mau!”

Cung Tình cũng không coi trọng hắn.

Cho dù một mình Khương Thành xử lý một đám vây cánh của Đồ Hưng và hắn,

sức chiến đấu mạnh hơn tưởng tượng của nàng.

Nhưng Đồ Hưng dù sao chỉ là một lãnh chúa trong đó mà thôi.

Khương Thành xử lý một Cảnh Chủ đã phí sức lớn như vậy, đối mắt liên thủ

của mười tám Cảnh Chủ khác, cộng thêm lãnh chúa càng mạnh hơn, có thể

tưởng tượng được sẽ là kết quả gì.

Nhưng mà, mạch não Thành Ca nhất định không giống.

Nghe nói vẫn sẽ có người tới trả thù mình, hắn vui vẻ cũng không kịp.

Điểm Tiên Nguyên của bản thân chỉ vào những kẻ địch sắp đến.

“Ngươi đang nói cái gì vậy?”

“Ta đường đường chính chính dựa vào thực lực lấy được vị trí Cảnh Chủ, há có

thể bởi vì sợ bị trả thù mà vứt bỏ?”

“Kiểu này ta còn có mặt mũi nào lăn lộn ở bên ngoài? Truyền đi chẳng phải bị

người khinh bỉ chê cười?”

“Nếu như ta đi rồi, những cụ già đồng hương xung quanh không có Cảnh Chủ,

sẽ thất vọng biết bao nhiêu?”

Hắn vừa nói như vậy, những người khác cũng sôi nổi ồn ào lên.

“Cảnh Chủ nói hay lắm!”

“Cảnh Chủ thật khí phách!”

“Không hổ là Cảnh chủ tân nhiệm!”

Ngoài miệng nói như vậy, trên thực tế bọn hắn cũng cảm thấy Cảnh Chủ mới

khá ngốc.

Biết rõ có kẻ địch mạnh sắp đến, thế mà còn ở tại chỗ chờ chết.

Nhưng mà mắc mớ gì đến bọn họ?

Dù sao chính là Cảnh Chủ bọn hắn cần, hơn nữa càng mạnh mẽ càng tốt.

Cho dù Cận Sùng dẫn người đến báo thù, cuối cùng cũng chỉ giết Khương

Thành, không có quan hệ với dân bản xứ bọn họ.

Đến lúc đó bọn hắn chẳng qua chính là lại đổi một Cảnh Chủ mới.

Thành Ca không có nghĩ xa như vậy, lúc này đầy trong đầu hắn đều là kiếm

chút lợi ích từ bên trong Băng Nhãn, những cái khác cũng không quan trọng.

Cung Tình nhìn bóng lưng của hắn bị đám người vây quanh, trong lòng vừa tức

vừa sốt ruột.

Nhiều lần nàng muốn quay người chạy khỏi nơi này, nhưng cuối cùng cũng

không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, vẫn là đi theo.

Đoàn người rất nhanh đi tới trước mặt Băng Nhãn.

Nói là trung tâm Nhất cảnh, kỳ thật cũng chính là một hang băng nhỏ rất tầm

thường mà thôi.

Hầm băng sâu cũng 10 thước, liếc mắt là có thể nhìn tới đáy.

Bên ngoài cũng không có dao động hơi thở căn nguyên gì, có vẻ bình thường

không có gì lạ.

“Cái thứ đồ chơi như vậy thôi à?”

Thành Ca cảm thấy có chút mất mặt, suy nghĩ sau này có cần làm một chiếc

giường rồng ở bên trong trang trí bề ngoài một chút hay không, rồi lại trang trí

xung quanh hầm băng thật tốt một chút.

Ít nhất phải hơi hơi bắt kịp địa vị của bản thân phải không?

Nhưng mà, những người khác lại là hướng mặt về nó.

Ngay cả bên trong đôi mắt đẹp của Cung Tình cũng lộ ra vẻ kích động và hưng

phấn, nơi này dù sao cũng là chỗ Cung thị tộc các nàng đã từng trấn thủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK