cung.
Hắn xông thẳng đến nơi ở của Quốc Sư Tinh U.
Vị cường giả Thiên giai thập nhị trọng này tất phải mượn lửa giận lần này mạnh
mẽ chèn ép tập đoàn nguyên sĩ một lần.
Rất nhiều người nhìn thấy hắn khí thế hung hăng xông vào Tiếp Thiên các nơi
Quốc Sư ở.
Nhưng không hề có ai nghe thấy được hai người bên trong đã nói gì.
Chỉ biết, khi Tinh Diệu Hoàng đi ra lần nữa, vẻ mặt đã trở nên nặng nề rất
nhiều.
Lửa giận biến mất sạch sẽ trong lặng lẽ.
Mà ở Vương triều Nhật Diệu bên kia, tiền tuyến cũng có một đống chủ tướng và
phó tổng quản bị triệu hồi về hoàng cung, nhận lấy một trận chất vấn.
“Ta nghe nói năm xưa Khương Thành định đến cậy nhờ Vương triều Nhật Diệu
chúng ta!”
“Có chuyện này không?”
“Cái này, quả thật có chuyện này.”
Thiện Thành Vương ngày đó từng gặp qua Khương Thành cẩn thận từng li từng
tí nói: “Lúc đó là Chỉ Dư mang đến, chỉ là lúc đó hắn vẫn là Ma thai, cho nên
bọn ta liền…”
“Các ngươi liền đuổi hắn đi!”
Nhật Thực Hoàng gầm lên ngắt lời hắn.
“Có phải là ngươi choáng váng đầu rồi không?”
“Quốc Sư Tinh U tuyên bố hắn là Ma thai, liên quan gì đến chúng ta?”
“Hiếm khi Chỉ Dư dẫn hắn đến, vốn là trời giúp Vương triều Nhật Diệu chúng
ta, kết quả các ngươi vậy mà lại đẩy cơ hội này đi?”
“Một đám khốn nạn!”
“Ta mặc kệ các ngươi dùng cách gì, nhất định phải mời hắn về đây cho ta!”
Thiện Thành Vương bị bão táp cuồng phong tạt vào mặt cảm thấy rất vô tội.
Năm đó ai biết Khương Thành lại mạnh như vậy chứ?
Lúc đó, mọi người chỉ coi hắn là Thiên giai cửu trọng hơi đặc biệt chút mà thôi.
Lúc đó cho dù đổi lại là ngươi, cũng sẽ đưa ra quyết định như vậy thôi nhỉ?
Dù sao ai lại vì một Thiên giai cửu trọng mà đắc tội toàn bộ tập đoàn nguyên sĩ
chứ?
Nhưng những lời này, hắn cũng chỉ dám oán thầm trong lòng, không dám nói ra
trước mặt Nhật Thực Hoàng.
Hiện tại muốn mời hắn trở lại có dễ gì đâu?
Mà ở một bên khác, Chân Anh Vương cũng mang theo một đống thù lao mới
đuổi đến.
Cùng với hắn đi đến tiền tuyến còn có Nguyệt Ảnh Hoàng và một đám Thân
Vương.
Hết cách rồi, chiến tích của Khương Thành có hơi dũng mãnh quá, Nguyệt Ảnh
Hoàng cũng không thể không rời khỏi hoàng thành, tự mình đến gặp mặt một
chút.
“Sự gia nhập của Khương tổng quản thật sự là mang lại ánh sáng cho Vương
triều Nguyệt Hoàn ta…”
Vừa gặp mặt, vị Hoàng giả Thiên giai thập nhị trọng này đã bắt đầu lấy lòng.
Thành ca nhận lấy thù lao, lúc này mới khẽ mỉm cười.
“Người quang minh chính đại không nói lời mờ ám, bệ hạ đến đây là vì vị
Thánh Hoàng của Tiên Tộc bên kia nhỉ?”
Nguyệt Ảnh Hoàng nặng nề gật đầu.
“Khương tổng quản đúng thật là người chân thật nói lời thẳng thắn, đúng vậy, vị
Thành Hoàng kia mang đến uy hiếp cực lớn cho bọn ta.”
Một đám Thân Vương đằng sau hắn cũng đều vẻ mặt ngưng trọng.
“Từ trước đến nay, điều bọn ta lo lắng nhất chính là tứ đại Thánh Địa Tiên Tộc
và lực lượng của tất cả tông môn đỉnh cấp được thống nhất hợp lại.”
“Chỉ là lúc trước bên kia lục đục với nhau, không có ai có thể thuyết phục quần
chúng.”
“Ai từng nghĩ, hiện tại đúng thật là xuất hiện một vị tuyệt thế cường nhân!”
“Không diệt trừ người này, Thiên Tộc bọn ta cách diệt vong sẽ không xa nữa…”
Bọn họ cũng không tính là nói chuyện giật gân.
Nếu như Thánh Hoàng kia thật sự đánh bại ba vị Thánh Chủ, vậy Thiên giai
thập nhị trọng cùng cấp với Thánh Chủ sợ là cũng sẽ không phải là đối thủ của
hắn.
Khương Thành giang tay phải ra, cố ý nói: “Ta với hắn không thù không oán,
tội gì liều chết với hắn, mạo hiểm quá rồi.”
Tay phải của hắn vẫn còn đang buộc Vô Đạo Kiếm đấy.
Kiếm này ở tay, ta có thiên hạ.
Gì mà Thánh Chủ Thánh Hoàng, còn không phải là một kiếm chia thành hai nửa
sao?
Một đám Thân Vương đều đã nôn nóng.
“Nhưng chuyện này liên quan đến vận mệnh của toàn bộ Thiên Tộc đấy!”
“Lẽ nào Khương tổng quản muốn thấy chết không cứu sao…”
Khương Thành hoàn toàn không bị lay động.
Đoạn lịch sử này sớm đã từng xảy ra rồi, hắn có thay đổi hay không, thực ra
không có ý nghĩa gì.
Cho dù thật sự cứu vớt Thiên Tộc, cũng chỉ là thắng một trận game thôi nhỉ?
Điều hắn có thể thay đổi vẫn là vận mệnh của những “người xuyên không” kia.
Mọi người có mặt, người hiểu rõ hắn nhất vẫn là Chân Anh Vương.
“Chỉ cần ngươi bằng lòng ra tay, thù lao dễ nói!”
Nghe thấy hai chữ thù lao này, Khương Thành cuối cùng cũng có chút hứng thú.
Ca này mỉm cười phất tay, liên tục lắc đầu: “Cứu vớt Thiên Tộc vốn chính là
nguyện vọng xưa của ta, gì mà thù lao không thù lao chứ, dung tục quá đi.”
“Đương nhiên, nếu các ngươi thực sự muốn đưa mà ta không nhận lấy cũng
không nêt mặt quá rồi…”
Khoé miệng của tất cả mọi người đều co rút.
Cái tên này thật sự là sự tồn tại ba kiếm tiêu diệt bốn mươi ngàn cao thủ Tiên
Tộc, nhẹ nhàng giết chết Đạo Thần cao giai trong nháy mắt sao?
Sao lại nhìn chẳng giống chút nào?
Nguyệt Ảnh Hoàng cũng không nhịn được mà mỉm cười: “Ha ha, Khương tổng
quản nói đùa rồi, thù lao chắc chắn phải đưa chứ.”
“Thánh Hoàng mạnh đến mức vượt ra khỏi tưởng tượng, đã định trước thân
mang thiên mệnh, khí vận ngút trời.”
“Muốn giải quyết hắn, không phải là chuyện một sớm một chiều.”
“Nhưng bọn ta không hề hiểu rõ chút nào về Tiên Tộc, Thiên Tộc không tu căn
nguyên Thiên Đạo, đi đối mặt như đom đóm giữa đêm tối, rất dễ dàng bị phát
giác.”
Hắn vẻ mặt mong chờ nhìn Khương Thành: “Không biết có thể mời ngươi đi
đến đối diện thăm dò một phen trước không?”
“Nếu như có thể phá vỡ kế hoạch thống nhất liên hợp các đại Thánh Địa của
hắn, vậy thì càng tốt.”
Khương Thành thầm nghĩ ngươi cũng xem thường ta quá đi.
Có nhìn thấy thanh kiếm trong tay ca không hả?
Đây là Vô Đạo Kiếm có thể đơn giản hoá tất cả vấn đề phức tạp đấy!
“Được chứ, không thành vấn đề.”
Cuối cùng, hai bên đã bắt đầu thương lượng về thù lao.
Đi đến đối diện dạo một vòng, thăm dò được tình báo quan trọng, phá hoại kế
hoạch của Thánh Hoàng và giết chết Thánh Hoàng, dựa theo độ hoàn thành
nhiệm vụ thuê mướn, đều thương lượng được một bảng giá khác.
Cũng không biết Thánh Hoàng đối diện biết được những thứ này sẽ có cảm
nhận gì.
Sau khi một đám người Nguyệt Ảnh Hoàng rời khỏi, Khương Thành cũng lại
lần nữa tiến vào địa giới của Tiên Tộc.
Hắn không hề tìm kiếm lung tung giống như ruồi không đầu, mà là gọi Mạch
Phong từng gặp qua lần trước ra.
Lại gặp được hắn lần nữa, Mạch Phong giống như nhìn thấy Thần Nhân.
“Khương trưởng môn, chiến tích của ngươi ta đã nghe nói rồi!”
“Đó đúng là làm chấn kinh trời đất làm quỷ khóc thần la mà!
“Thanh kiếm trong tay ngươi kia lẽ nào là Vô Đạo Kiếm trong truyền thuyết?”
Hắn đến từ kỷ nguyên thứ ba, đối với Vô Đạo Kiếm thì đó là như sấm bên tai.
Trận chiến lần trước của Khương Thành, bất luận kẻ địch phía trước có mạnh cỡ
nào đều là một kiếm cắt đứt, hắn đương nhiên đoán được món chí bảo Thiên
Đạo này.
“Đúng vậy.”
Khương Thành khẽ gật đầu.
Thản nhiên nói: “Chim khôn biết chọn cây mà đậu, Vô Đạo Kiếm chủ động tìm
đến, cứ muốn thề chết cũng đi theo ta, vậy ta cũng không thể không dùng.”
Thành ca đã hồn nhiên quên mất, hệ thống chỉ cho hắn quyền sử dụng một lần.
Vô Đạo Kiếm chỉ là bị hắn lợi dụng sơ hở, cưỡng hành giữ lại mà thôi.
Mạch Phong kích động không chịu nổi, ngay cả lồng ngực cũng nhô lên mấy
phần.
“Ôi, thật sự là thanh kiếm đó à?”
“Vậy ngươi chẳng phải là không ai địch nổi rồi?”
“Ngươi định khi nào dẫn bọn ta đi cướp đoạt Thần vị? Ta cảm thấy thời cơ đã
chín muồi rồi!”
Thành ca thẩm nghĩ thời cơ gì?
Hơn nữa Thần vị rốt cuộc là tiêu chuẩn gì, còn không có ai biết đâu.
Dựa theo cách nói của Vô Thượng Đạo Cực khi xưa trận lịch luyện lần này của
kỷ nguyên thứ nhất, tổng cộng sẽ quyết ra hai mươi bảy Thần vị.
Lẽ nào là muốn tiêu diệt toàn bộ hơn trăm ngàn người xuyên không, chỉ hai
mươi bảy người còn lại cuối cùng chính là kẻ thắng lợi sao?
Không không không, vậy thì hoang đường quá.
Người quen của mình nhiều như thế, cũng không thể làm như thế được.
“Lần này ta đến đây, là muốn ngươi dẫn ta đi tìm Thánh Hoàng đấy.”
“Hiện tại hắn đang ở đâu?”