Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Chỉ Phong Chuẩn đế nhận ra phía đối diện hắn chính là Khương Thành, sự

kinh sợ của hắn liền đạt đến đỉnh điểm.

Cuối cùng hắn cũng biết được tại sao tên Thiên Tiên trước mặt lại dám nói với

hắn như vậy.

Nếu như cho hắn một cơ hội khác, hắn nhất định sẽ ném Minh Trì Ngọc Chi lại

sau đó chạy được bao xa thì chạy.

Nhưng mà lúc này, tất cả đều đã muộn rồi.

Thời khắc nhận ra Thành Ca, cũng chính là lúc hắn chết.

Dưới sự tấn công hai tay biến dị của Tiên hồn, Tiên hồn của hắn mềm yếu giống

như bọt nước bình thường, rất nhanh đã đổ sụp.

Đám Chuẩn đế bên ngoài vẫn còn đang nịnh hót.

Căn bản đều không để ý đến thần quang trong đôi mắt của Chỉ Phong Chuẩn đế

đang nhanh chóng xám lại.

“Thiên Tiên bé nhỏ, cũng dám lỗ mãng ở trước mặt bọn ta…”

Ầm!

Thân hình cao lớn của Chỉ Phong Chuẩn đế ngã xuống đất.

Âm thanh không lớn nhưng đủ để bóp nghẹt cổ họng của mỗi một người tại đó.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Chỉ Phong Chuẩn đế… tại sao hắn ngã xuống rồi?

“Chuyện này, chuyện này là chuyện gì vậy?”

“Hắn chết rồi?”

“Chuyện này làm sao có thể!”

Đây chính là Chuẩn đế hậu kỳ đó!

Làm sao có thể vô duyên vô cớ chết như vậy được?

Tuy nhiên bọn hắn không hề rời khỏi hiện trường.

Dù sao cũng là Chuẩn đế, cho dù ở dưới hoàn cảnh vô cùng kinh khủng như thế

này, phản ứng của đám người này vẫn là hạng nhất.

Chỉ Phong Chuẩn đế chết rồi, vậy… Minh Trì Ngọc Chi sẽ không có chủ!

Lập tức có bảy tên Chuẩn đế nhào về phía trước.

Lạc ấn của quy tắc của bọn hắn hòa lẫn vào nhau, người còn chưa đến, xác của

Chỉ Phong Chuẩn đế ở trên đất đã bị nổ thành cặn bã.

Mà ở phía sau bốn tên Chuẩn đế khác bao gồm cả Cô Ma Chuẩn đế ở bên trong

cũng không ngừng hối hận.

Bản thân chậm mất một nhịp, không đuổi theo kịp nữa!

Chỉ nhìn thấy Minh Trì Ngọc Chi kia bị chấn động đến mức bay lên không

trung.

Tiếp sau đó, liền nhìn thấy bảy người lao về phía bảo vật lần lượt từng người từ

trên cao rơi xuống đất.

So với cái chết của vài tên Chuẩn đế trước đó không khác nhau một chút nào.

Không có một trường hợp ngoại lệ nào.

Cô Ma Chuẩn đế và bốn người bị chậm một nhịp kia liền dừng lại theo bản

năng.

Giống như vừa có một xô nước đá từ trên đầu đổ xuống, vào lúc này nỗi sợ hãi

lan tỏa khắp cơ thể, khiến thân thể của mỗi người bọn hắn đều lạnh căm.

Thậm chí không thể tự chủ mà run lên.

Đây là bảy vị Chuẩn đế đó, cứ như vậy… mà chết đi?

“Không, đây không phải là sự thật!”

Cô Ma Chuẩn đế vừa lùi về phía sau, vừa lẩm bẩm một mình.

“Đây nhất định là ảo giác!”

“Ảo giác…”

Minh Trì Ngọc Chi ở giữa không trung rơi xuống dưới.

Lúc này, nó thật sự hoàn toàn không có chủ.

Tuy nhiên không có ai dám đến cướp nó nữa, thậm chí còn không dám nhặt lên.

Bọn hắn ngơ ngác nhìn vật quý, lòng tham lam vẫn không có cách nào xóa đi,

nhưng bản năng sinh tồn cuối cùng vẫn vượt qua tất cả.

Bốn người từ từ ngẩng đầu và nhìn nhau.

Ánh mắt của mỗi người bọn hắn đều bất lực như nhau.

Đột nhiên, có người hét lớn.

“Nàng ấy chưa chết!”

“Nàng ấy vẫn còn sống kìa!”

Ở phía xa, bên trong một cái hố to bị Chỉ Phong Chuẩn đế làm nổ tung trước đó,

một tên Thiên Tiên từ từ bay lên.

Thành Ca lại một lần nữa giúp tiểu Tước yêu sống lại.

Nhìn thấy nàng ấy lại xuất hiện lần nữa, hơn nữa lại giơ tiên kiếm lên, bốn tên

Chuẩn đế còn lại chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều đang nhanh chóng mất đi.

Cảm giác này giống như một người bình thường nhìn thấy quỷ.

Bây giờ cuối cùng bọn hắn cũng tin rồi.

Tin rằng mấy tên Chuẩn đế vừa rồi đều là do tên Thiên Tiên này tiêu diệt.

Leng keng!

Tiên kiếm trong tay một tên Chuẩn đế rơi xuống đất.

Phù phù!

Cô Ma Chuẩn đế quỳ xuống dưới.

Bây giờ hắn thật sự rất muốn chạy trốn, nhưng căn bản không có sức lực đó.

Với lại, vốn dĩ hắn không nghĩ rằng bản thân có thể chạy thoát được.

Cùng với việc hắn quỳ xuống, ba tên Chuẩn đế khác cũng quỳ xuống theo.

“Bọn ta sai rồi…”

“Cầu xin ngươi tha cho bọn ta!”

“Minh Trì Ngọc Chi là của ngươi rồi, còn có ngọc phù kia, cũng là của ngươi

luôn…”

Chết tử tế không bằng sống vô ích, huống chi là Chuẩn đế.

Bọn hắn không muốn mình bị giết chết một cách khó hiểu như Chỉ Phong

Chuẩn đế.

Thành Ca vừa nhìn trái lại lại vui vẻ, còn lại bốn người, vừa may chiến khu

Lâm Minh và chiến khu Thiển Di mỗi bên còn hai người.

Cũng không biết là do thực lực của bọn hắn quá yếu, hay do khai chiến sớm

nhất nên bị thương nặng hơn, vì vậy lúc nãy khi đoạt bảo vật mới chậm mất một

bước.

Thải Anh vừa được sống lại còn chưa thở ra hơi.

“Ta lại chết nữa hả?”

Thành Ca cười cười nói: “Chết nhiều một chút giúp cho tinh thần và thể xác

khỏe mạnh, ta đã giúp ngươi báo thù rồi, ngươi giữ sự cảm kích ở trong lòng là

được.”

“Ô, vậy bây giờ bọn hắn…”

“Ngươi nói với bọn hắn, tâm trạng của ngươi đang rất không vui.”

“Ờ ờ!”

Tâm trạng của tiểu Tước yêu thật ra đang rất tốt, mỗi ngày đều ở cùng với thần

tượng, vừa có chiến lợi phẩm vừa được làm màu, khỏi phải nói vui vẻ biết bao

nhiêu.

Nhưng mà nếu như Yêu chủ đã phân phó như vậy, vậy cho dù tâm trạng có

đang tốt cũng phải biến thành không tốt.

“Tâm trạng của ta đang rất không tốt.”

Nàng vừa nói ra câu này, bốn tên Chuẩn đế bị dọa cho toàn thân run rẩy, liên tục

dập đầu.

“Xin tha mạng!”

“Xin tiền bối hãy tha mạng cho ta!”

“Lúc trước đều là lỗi của bọn ta…”

Hiện tại bốn người này đều nghĩ rằng Thiên Tiên kia là do Đế cảnh giả dạng,

thật sự xem nàng ấy như tiền bối cao nhân.

Dưới sự chỉ dẫn của Thành Ca, tiểu Tước yêu tiếp tục làm theo.

“Ơ, đừng nói như vậy mà, trước đó không phải các ngươi vẫn luôn muốn giết ta

hay sao?”

“Trái lại mau đến giết con kiến như ta đi, ta sắp không đợi được nữa rồi.”

Nhìn thấy kiếm của nàng vẫn đang lắc qua lắc lại, Cô Ma Chuẩn đế và đám

người kia run lên cầm cập, gan cũng sắp bị dọa cho vỡ rồi.

Làm gì còn dám ra tay với nàng ấy?

“Không có không có, bọn ta chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy!”

“Trước đó đều là do bọn ta có mắt như mù, là bọn ta có lỗi!”

“Ngươi đâu phải là kiến đâu, bọn ta chưa bao giờ gặp qua người nào cao quý

hơn ngươi…”

“Ngươi giơ cao đánh khẽ, đừng tính toán với đám côn trùng bọn ta, tha cho bọn

ta một mạng đi…”

Sâu thẳm trong lòng, bọn hắn cũng đã vô cùng sụp đổ.

Ngươi nói ngươi lợi hại đến như vậy, sao ngươi không nói sớm một chút?

Nếu nói sớm một chút, bọn ta nhất định sẽ xem ngươi như là bà nội mà cúng

bái, nào dám làm càn trước mặt ngươi?

Nhưng bọn hắn quên rồi, cho dù tiểu Tước yêu có nói ra, bọn hắn cũng sẽ

không tin.

Nhìn thấy bọn hắn khom lưng khuỵu gối như vậy, nhớ lại bộ dạng vênh mặt hất

cầm sai khiến của bọn hắn trước đó, chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.

Một chút oan ức và phẫn nộ trước đó cuối cùng cũng tiêu tan hết.

“Đừng nha, không phải các ngươi vẫn muốn chọn ra 5 người để xử tử hay sao?”

“Ta thấy cách làm này của các ngươi rất có sáng tạo đó, hay là tiếp tục đi?”

“Không không không…”

“Đó là do bọn ta nhất thời hồ đồ thôi!”

Thậm chí Cô Ma Chuẩn đế còn bị dọa đến nỗi tự tát mình.

“Ta có tội, là ta sai!”

“Bọn ta là bị mỡ lợn che tim rồi…”

Mấy người điên cuồng dập đầu.

Thành Ca tiếp tục truyền âm cho tiểu Tước Yêu: “Nói với bọn hắn, như thế này

thật không tốt, trước đó là tự các ngươi muốn chơi đùa, bây giờ muốn dừng

cũng đã muộn rồi.”

“Chúng có năm người, hỏi bọn hắn vừa rồi ai lười biếng nhất, chọn ra ba người

xử tử.”

“Hả?”

Thải Anh có chút không nỡ.

“Ta thấy hay là bỏ đi, nhìn bọn hắn có vẻ rất đáng thương…”

Phụt!

Thành Ca suýt chút nữa là hộc máu.

“Ngươi là muốn khiến ta tức chết hay sao, tiểu thánh mẫu nhà ngươi, quên là

trước đó bọn hắn đối xử với ngươi như thế nào rồi hả?”

Thải Anh vẫn không thể nhẫn tâm, nhỏ giọng thì thầm: “Bây giờ ta đã không

sao rồi…”

“Đó là bởi vì có ta, nếu không thì ngươi đã sớm chết đến cả cặn bã cũng không

còn rồi!”

Thành Ca tức hổn hển ngắt lời nàng: “Yêu giới của ta tại sao lại xuất hiện một

con sâu làm rầu nồi canh có suy nghĩ lạc hậu như ngươi vậy chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK