phía trước.
Lần nà hắn không lựa chọn rừng sâu núi cao nữa.
Mà tìm một địa giới người người đông đúc.
Ở trên không khẽ dùng thần hồn cảm nhận một chút, hắn phát hiện ra xung
quanh có mấy cái tông môn.
“Nơi này mới đúng là bảo địa phong thủy mà.”
Hắn ấn mây xuống, tìm một hà châu có khí tiên nguyên dồi dào, bắt đầu khởi
công.
Một khắc sau, một toà cung điện lầu các nguy nga lộng lẫy đã được dựng nên.
Bức hoành Phi Tiên môn lại lần nữa xuất hiện ở Nguyên Tiên giới.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên sẽ kinh động đến những tiên nhân xung
quanh.
Phát hiện nơi đây nhiều thêm một tông môn, rất nhiều người kinh ngạc không
thôi.
Mà sau khi phát hiện ra tông môn này chỉ le que mấy người thì lại càng ngạc
nhiên hơn.
“Đây là thần thánh phương nào?”
“Chỉ có chút người này lại dám khai tông lập phái ư?”
“Hơn nữa còn xây dựng tông môn ngay trong tầm mắt của Trảm Nghiệp tông,
đúng là gan to bằng trời mà!”
“Bọn họ không biết quy tắt ở đây sao?”
“Phi Tiên môn? Cái tên này sao lại có vẻ khá quen tai nhỉ?”
“Ta cũng nhớ từng có một tông môn như vậy.”
“Ta nhớ ra rồi, Khiếu Mang vực chục triệu năm trước từng có một Phi Tiên
môn!”
Những tiên nhân sống từ thời đại đó đến giờ ở Thương Lan đại lục vẫn có
không ít!
Được người khác nhắc như vậy, rất nhiều người lập tức có ấn tượng ngay.
Có vài người kinh hoàng thét lên: “Ôi trời ơi, lại là Phi Tiên môn ấy ư?”
“Thế cũng nghiêm trọng quá rồi, năm đó tung hoành Nguyên Tiên giới nổi như
cồn không ai bằng!”
“Có lẽ không phải đâu nhỉ? Đệ tử của Phi Tiên môn nhiều lắm.”
“Phải đấy, tông môn có cùng tên cũng bình thường thôi, vốn không có gì lạ cả.”
“Có lẽ là người mới đến, tưởng rằng nơi này yên bình như ngoài kia.”
“Cái gọi là Phi Tiên môn này hoặc là bị thu nạp, hoặc là bị tiêu diệt, sẽ không
có con đường thứ ba đâu.”
Khi mọi người lũ lượt nghị luận, ở sơn môn hùng vĩ kia, Ngộ Sơn Thánh Chủ
và đám người Trường Dương lũ lượt bay ra.
Bọn họ cũng biết trong tối có rất nhiều người đã quan sát Phi Tiên môn.
Suy cho cùng thì thần niệm quét đến ở xung quanh nhiều không phải hàng triệu
thì cũng phải tám trăm ngàn rồi.
Nhìn hư không phía trước không một bóng người, phất trần của hắn vung lên,
thánh giới cuồn cuộn chống đỡ ra.
Nhất thời bầu trời biến sắc, uy phong vô kể.
“Bổn toạ Ngộ Sơn, là đại trưởng lão của Phi Tiên môn!”
Vị trí này là hắn mới dùng mọi thủ đoạn mới xin được từ phía Khương Thành.
Tương lai nếu đám người Kỷ Linh Hàm, Mạc Trần quay trở lại thì vị trí của hắn
sẽ lùi về sau hơn ngàn bậc rồi.
“Lần đầu đến đây, khai tông lập phái, đặc biệt thông báo đến chư vị một
tiếng…”
Khai tông lập phái vốn không cần phải đăng kí ghi danh với ai cả, nhưng mà
bình thường vẫn phải nói cho những thế lực khác ở xung quanh biết.
Ngộ Sơn vốn không biết thánh giới của bản thân mới mở ra chưa được bao lâu
thì đã gây nên sóng gió.
“Thánh Chủ!”
“Hắn là một Thánh Chủ!”
“Ngộ Sơn Thánh Chủ, trước đây ta có gặp hắn ở Thường Lục châu!”
Vô số thần niệm giao lưu, cũng thầm sôi sục.
“Lão đầu này điên rồi sao, thân là Thánh Chủ, xung quanh lại chỉ mang theo có
mấy người?”
“Thánh Chủ lẻ loi là một con cừu béo tốt đấy!”
“Ngộ Sơn đáng thương, chắc hắn mới đến Thương Lan đại lục chúng ta nhỉ?
Căn bản chẳng hiểu được pháp tắc sinh tồn nơi đây.”
“Trước mắt chư vị đại năng đều đang bận rộn tìm kiếm kẻ địch chung đã phá
hoại Vẫn giới tiên tàng, nếu không thì đã đến đây để vây công rồi.”
“Chờ Côn Hoàng chưởng môn của và Trảm Nghiệp tông và song Thánh của Ma
Diễm tông trở về thì đó chính là ngày chết của hắn!”
Ngộ Sơn vốn không biết bản thân đã trở thành một “người sắp chết”.
Là người đại diện cho Phi Tiên môn phát ngôn với bên ngoài, cảm giác của hắn
rất tốt.
Xem ra địa vị của bản thân trong mắt vị diện chi tử này rất cao.
Sau khi bận rộn xong, hắn lại xách đít về lại trong sơn môn.
“Sư tôn, thế nào?”
Thành ca lười xuất đầu lộ diện gật đầu khen ngợi.
“Làm rất tốt, rất có tiền đồ.”
Bây giờ hắn cũng lười phủ nhận mối quan hệ “sư đồ” này nữa.
Có được sự công nhận của hắn, gương mặt già nua của Ngộ Sơn vui đến nỗi lộ
ra hết những nếp nhăn.
“Hi hi hi, đây là chuyện mà đồ nhi nên làm.”
Hắn vẫn không biết bản thân thật ra bản thân đã bị “sư tôn rẻ tiền này” coi như
là mồi nhử để câu xá.
Khương Thành biết được pháp tắc sinh tồn ở Tiên Võ châu này.
Hắn biết rõ một Thánh Chủ lẻ loi ở Thương Lan đại lục này sẽ gây ra hững
chuyện gì.
Thánh Chủ bị giết sẽ trở thành cơ duyên của những người khác.
Cố ý để một “đệ tử rẻ tiền” như Ngộ Sơn ra ngoài tuyên bố thông tin thành lập
của Phi Tiên môn là để những người có ý đồ khác ngoài kia nhìn thấy Thánh
Chủ lộ diện, nhanh chóng chạy sang đánh mà thôi.
Bản thân lâu quá không há mồm rồi.
Còn về hành vi câu cá không chuyên này?
Không tồn tại.
Chỉ vì một lí do người ta là Thánh Chủ lẻ loi mà chạy đến đánh vốn chẳng cần
giữ lại.
Sau khi tin tức truyền đi, hắn chỉ còn ngồi ở chính điện của Phi Tiên môn để
chờ kẻ địch dâng đến tận cửa mà thôi.
Kết quả chờ mấy chục phút, kẻ địch chưa đến mà Lăng đã đến rồi.
“Ôi, hóa ra ngươi ở đây ư?”
Là Hán Thiên Cổ Thánh, muội tử này thật ra cả quá trình đều chú ý đến
Khương Thành.
Chỉ là lúc trước ở trong rừng sâu núi xa, nàng cũng ngại trực tiếp tìm đến, như
vậy thì đột ngột quá rồi.
“Ồ, sao ngươi lại đến đây rồi?”
Nhìn thấy muội tử thường xuyên được mình che chở, trong lòng Thành ca vẫn
rất vui vẻ.
Lăng cười tít mắt bay đến chính điện, tự nhiên mà ngồi bên cạnh hắn.
“Đúng thế, vừa mới nhìn thấy tông môn mới thành lập là ta biết ngay là ngươi
rồi, vậy nên mới ngưỡng mộ mà đến đây.”
Hành động của nàng khiến Ngộ Sơn ở một bên cau mày, cảm thấy chuyện vốn
không đơn giản như thế.
Bản thâ chỉ có thể là người đầu tiên ngồi ở dưới trướng bên trái sư tôn, nữ tử
này lại có thể ngồi bên cạnh?
Nàng ta rốt cuộc có thân phận thế nào?
Thành ca thì lại không nghĩ nhiều đến thế.
Mà cố ý chế giễu nói: “Cuối cùng cũng phát hiện ra Thiên Cung bên đó không
có tiền đồ nên muốn thầm gia nhập làm bộ hạ của ta rồi à?”
Lăng chẳng tốt lành tí nào nhìn khinh hắn một cái.
Tỷ là chúa tể của cả Tiên Võ châu này, lại còn làm bộ hạ cả ngươi ư?
Ngươi đúng là dám nghĩ nhỉ?
“Phi Tiên môn của ngươi có mấy con cá nhỏ, ta chả thèm gia nhập, ta đến để
cho xôm thôi.”
Chỉ một câu nói đơn giản đã đắc tội tất cả mọi người ở trong điện.
Cái gì gọi là mấy con cá nhỏ chứ?
Ngộ Sơn nhịn không được nữa.
“Dám hỏi sư tôn vị này là ai? Vừa rồi nghe thấy ngươi nhắc đến Thiên Cung,
chẳng lẽ đây là đạo lữ của ngươi?”
Nếu như là đạo lữ thì hắn phải gọi là sư mẫu rồi.
“Ngươi hiểu lầm rồi.”
Khương Thành cười lắc đầu.
“Nữ tử này là Lăng, là một tiểu nhân tài ở Thiên Cung trước đây.”
“Ta nhiều lần tình cờ gặp gỡ nàng, tiện thể có giúp đỡ nàng vài lần, cũng xem
như là có chút duyên phận.”
Hắn vừa giải thích như vậy, mấy người trong điện lập tức thở phào nhẹ nhõng.
Vẫn may, không cần phải thêm một trưởng bối không không nữa.
Ngộ Sơn còn ngang ngược nhìn đánh giá Lăng mấy cái, lúc này mới khinh
thường bĩu môi.
“Hóa ra là một tiểu nhân vật vì cơ duyên là bám lấy chân sư tôn ta, nhìn phong
cách của ngươi, ta còn tưởng ngươi là Thiên Đế đã từng đến đây nữa đó.”
Lăng có hơi bị hắn chọc cười.
Khương Thành bất kính với ta thì cũng thôi đi, đồ đệ của hắn mà cũng dám
ngang ngược vậy à?
Chỉ là ở trước mặt Khương Thành, nàng không muốn lộ thân phận.
Thế là cố ý cười sâu xa.
“Sao thế, hình như ngươi thấy ta không thoải mái lắm?”