không chịu được nữa.
Một linh ý thoát khỏi thân thể của Thần.
Nàng chỉ có thể từ bỏ.
Không chỉ phải từ bỏ thân thể của Thần sắp nổ tung kia, từ bỏ Độ Tâm kính và
Cực Vọng hoàn, thậm chí đến cả đạo của bản thân cũng phải từ bỏ.
Bởi vì Nhân quả đạo đó sớm đã bị Thiên Đạo nhấn chìm hoàn toàn, căn bản
không thể thoát ra.
Thứ Thánh Hoàng có thể thoát ra được chỉ có linh ý, đây là trạng thái của Thiên
tộc.
Mà Thiên tộc thì không thể nào tu đạo.
Chuyện này có nghĩa là sau này nàng không thể nào có cơ hội đi tranh đoạt
Thiên Đạo nữa, trừ khi lại hợp thể với Chỉ Dư lần nữa.
Nhưng chuyện như vậy cũng không thể được nữa, Chỉ Dư đã không còn ý thức
bản thân nữa rồi, chỉ còn lại một đoạn chấp niệm, căn bản không thể đáp ứng
thỉnh cầu dung hợp của nàng nữa.
Lần này nàng thua hoàn toàn rồi.
“Ta thua rồi!”
Giọng nói đầy sự nuối tiếc của Thánh Hoàng văng vẳng bên tai mọi người.
Nàng không thể xem như là phế nhân.
Suy cho cùng thì cũng có được ý chí của Thần, rồi lại có linh ý vượt qua Thiên
giai thập nhị trọng, vẫn là một cao thủ siêu cấp đấy.
Nhưng trong giọng điệu lại mang theo sự không cam tâm vô kể.
Đám người Huyền Minh, Mạc Trần, Kỷ Linh Hàm ở đằng sau đều không kiềm
được mà đau lòng thay cho nàng.
Vừa rồi khi chờ đợi, bọn họ cũng nghe qua lai lịch của nàng.
Một thực lực như vậy đặt đâu cũng có thể tung hoành, thế mà cứ chạy lại khiêu
chiếm với một đối thủ như Thiên Đạo.
Cứ thế mà phó mặc cho số phận rồi?
Nếu đổi thành bọn họ nhận phải đả kích này không chừng sẽ điên lên mất.
Ồ yeah!
Thánh Hoàng thoát khỏi thân thể Thần của Chỉ Dư, sau đó Thiên Đạo khiến
thân thể Thần phát nổ, Chỉ Dư chết đi.
Bản thân hồi sinh một phát, đúng là hoàn hảo!
Nhưng đứng trên phương diện của đồng đội, hắn vẫn cố gắng điều chỉnh vẻ mặt
lại thành đồng tình.
“Nén bi thương thuận theo tự nhiên!”
“Ai lại ngờ sẽ có biến cố như vậy xảy ra chứ!”
Lòng Thánh Hoàng coi như đã rất rộng rồi, nhưng lúc này tâm thái vẫn có phần
sụp đổ.
“Hiện giờ đạo nhân quả của ta ngược lại đã bị nó nuốt chửng, nó lại sắp trở
thành một binh khí của Thiên Đạo rồi.”
“Thiên Đạo chí bảo.”
Thành ca đứng hình.
Kỷ nguyên thứ ba sau này có Thiên Đạo chí bảo nắm giữ đạo nhân quả sao?”
Hình như chưa từng nghe nói qua.
Mà vào lúc này, bên Thiên Đạo kia cũng có sự thay đổi lớn.
Biển Thiên Đạo vốn biến mất nhanh chóng đã ngừng lại, không còn rót đạo của
nó vào thân thể Thần của Chỉ Dư nữa.
“Chuyện gì vậy?”
Thành ca chau mày, sao Thiên Đạo lại dừng lại rồi?
Lẽ nào nó không định làm nổ cơ thể Thần sao?
Như vậy đâu được, vậy Chỉ Dư há chẳng phải sẽ chết không được sao?
Chẳng lẽ còn phải để mình đích thân ra tay giết nàng sao?
Nhưng mà người mà bản thân giết thì hệ thống không thể nào hồi sinh được
đúng không?
Chẳng lẽ phải nhờ người khác bỏ công?
“Thiên Đạo đã thắng rồi, không cần tiếp tục rót vào nữa.”
Giọng của Thánh Hoàng vang lên từ bên cạnh hắn.
“Bây giờ đó xem như là chiến lợi phẩm của nó, hoàn toàn do nó xử lí.”
Bản thân nàng đã dựa vào linh ý để điều khiển lực Thiên Đạo, ngưng luyện ra
một thân xác phụ.
Tuy hình dáng hệt như nàng, nhưng cơ thể mới không còn uy năng lớn mạnh
hủy thiên diệt địa như trước nữa.
“Cái gì? Chiến lợi phẩm?”
Từ ngữ quen thuộc này khiến mình hổ của Thành ca kinh hoàng.
Còn chưa đợi hắn kịp phản ứng lại thì cơ thể của Thần ở trước mặt đã nhanh
chóng kết tinh hoá.
Chỉ một giây sau đã hoá thành một bức điêu khắc bằng ngọc óng ánh.
Trên bề mặt bức điêu khắc bằng ngọc đó có một lớp sương mù nhỏ bao lấy,
khiến dung mạo nàng cũng dần mờ đi, khó nhìn thấy rõ được.
Nhưng khí chất cao quý nghiêm nghị đó lại như thật sự Thần hành tẩu trên thế
gian vậy.
Cho người ta có cảm giác, thậm chí còn thần thánh hơn cả thân thể Thiên Thần
trước đó nhiều.
“Đây là tình huống gì thế?”
Khương Thành cảm thấy có gì đó không hay rồi.
Mà lúc này, sau lưng hắn vang lên tiếng kinh hô của Huyền Minh.
“Đây, đây chắc không phải là Bà Sa Ngọc nhân đấy chứ?”
Những người khác cũng theo đó ầm ĩ lên.
“Cái gì? Đây chính là thời khắc Tiên mẫu ra đời đấy chứ?”
“Chắc là không sai đâu.”
“Hoá ra Bà Sa Ngọc nhân xuất hiện như vậy à?”
“Chuyện này đúng là mở mang tầm mắt.”
Ầm ầm ầm!
Khương Thành chỉ thấy trong đầu mình như sét đánh bên tay, không ngừng
vang lên tiếng ù ù.
Bức tượng điêu khắc ngọc trước mặt sau này sẽ là Tiên mẫu sao?
Tiên mẫu lại do Chỉ Dư chuyển hoá thành?
“Không, chuyện này là không thể nào!”
Hắn không thể tin nữ nhân có tính cách dịu dàng lại có chút yếu đuối đó sau này
lại bị xem là sự tồn tại xảo trá nguy hiểm nhất Tiên giới.
Nàng dựa dẫm vào mình như vậy, sao lại trở thành kẻ địch của mình được?
Hơn nữa, chẳng phải Thu Vũ Tuyền đã đến kỷ nguyên đầu tiên rồi sao?
Nếu như Chỉ Dư là Tiên mẫu vậy Thu Vũ Tuyền là ai?
“Nàng ấy bảo vệ Thiên tộc như vậy sao có thể trở thành người phát ngôn cho
Thiên Đạo được, đúng là quá hoang đường!”
Thánh Hoàng không hiểu tại sao hắn lại xem binh khí của Thiên Đạo ở trước
mắt như người phát ngôn của Thiên Đạo nữa.
Nhưng nàng nghe ra được tâm trạng không thể nào chấp nhận được của Khương
Thành
“Nàng đã không còn là Chỉ Dư nữa rồi.”
“Người bây giờ ngươi nhìn thấy chính là một binh khí do ý chí Thiên Đạo tạo
nên.”
“Có được đạo nhân quả, đồng thời còn vượt khỏi Thiên Đạo, lại còn có thân thể
Thiên Thần mạnh nhất nữa.”
“Một dung khí hoàn mỹ như vậy, thời gian vừa lúc, có lẽ Thiên Đạo có thể sinh
ra trí tuệ trên người nàng.”
Tâm thái của Thánh Hoàng đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Nhìn tất cả mọi thứ từng thuộc về mình, nàng không những không đố kị mà
thậm chí còn tán thưởng.
“Đây rất có thể là một binh khí còn mạnh hơn cả Vô Đạo kiếm nữa.”
“Binh khí dung khí chó má gì chứ?”
Keng!
Thành ca trực tiếp rút Kỵ Khuyết kiếm ra.
Thánh Hoàng bất giác ngạc nhiên.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì à?”
Thành ca nhếch môi cười lạnh.
“Đương nhiên là giúp nàng ấy thay đổi số mệnh rồi.”
“Thân là một người bảo hộ Thiên tộc, sao có thể chuyển sang phía Thiên Đạo
chứ?”
“Ta không thể cho phép…”
Chuyện bây giờ hắn có thể làm chính là giết chết “Bà Sa Ngọc nhân” trước mặt
sau đó lại hồi sinh nàng.
À không, là chế trụ nàng, phế nàng rồi bảo đám đệ tử của mình ra tay giết nàng.
Nếu không thì kỹ năng của hệ thống sẽ không hồi sinh được.
“Khương chưởng môn!”
Toàn bộ đám đệ tử Phi Tiên môn và Thương Linh, Mâu Vũ đều kinh hô lên.
“Không được kích động!”
Dù bọn họ có lòng tin vô biên với Khương chưởng môn nhưng chung quy thì
lần này cũng không giống.
Kẻ địch lần này là Thiên Đạo đấy!
Nhưng mà Khương Thành đã hung hăng giết đến Ngọc nhân ở trước mặt.
Vừa ra tay đã là kiếm đạo hoàn mỹ không chút do dự!
Thánh Hoàng nhìn thấy biển Thiên Đạo rộ ra thế giới kiếm đạo cũng ngây ra.
Nàng từng nghe qua lời tiên tri về Thần thai và Ma thai.
Nhưng giờ đây, nàng lại phát hiện ra lời tiên tri xưa cũ kia đúng là thật.
Thần thai có thể khắc chế Ma thai.
Khương Thành quả thực có thể nhẹ nhàng được Vô Đạo kiếm của Thu Vũ
Tuyền.
Thần thai sẽ cứu Thiên tộc.
Mà hiện tại Khương Thành đang thử cứu Chỉ Dư.
Cho dù nàng cảm thấy ý chí Thiên Đạo thật sự có thể tạo nên kì tích, Chỉ Dư
cũng không thể nào khôi phục lại nguyên hình.
Dù sao thì nàng vốn cũng chỉ còn lại mỗi chấp niệm mà thôi.
Bây giờ ý chí Thiên Đạo đã ở đấy, đoạn chấp niệm kia chắc đã sớm bị tiêu tan
rồi nhỉ?
Biển Thiên Đạo lại lần nữa hùng dũng tập kích đến.
Đây là sự va chạm chính diện giữa đạo với đạo, vượt xa lúc trước Thánh Hoàng
đồng hoá dần Thiên Đạo.
Mà kiếm đạo hoàn mỹ kiên cố vững chãi kia, lần đầu tiên đã bị trói buộc lại nơi
mảnh đất eo hẹp.