Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy bọn họ, đám người Thiên tộc bị doạ cho một phát.

Mai phục của Tiên tộc đến rồi?

Bọn họ lập tức chuẩn bị xuất chiến.

Nhưng Mạch Phong và Vu Thận đến nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ, mà lại

chắp tay cười với Thành ca.

“Khương chưởng môn, bọn ta đến báo tin vui cho ngươi.”

“Những tông môn xung quanh đã bị bọn ta nghĩ cách lừa đi rồi, phía trước

không còn gì trở ngại nữa.”

“Ngươi đi đến phía Thiên tộc bên kia sẽ không còn gặp phải kẻ địch nữa rồi.”

Cái gì?

Chân Anh Vương và Nguyệt Khinh hoàn toàn không tin vào tai của mình nữa.

Đạo Thần của Tiên tộc lại giúp đám người Thiên tộc mở đường à?

Thế này cũng khác thường quá rồi nhỉ?

Ngược lại bọn họ không thể không nghi ngờ trong đó có âm mưu.

Thành ca lại không cảm kích.

Ta đã thu phí rồi, đang định đánh mấy trận để khách hàng thấy được giá trị của

Toái Linh phiến đã trả là rất đáng.

Các ngươi lại dẫn dụ kẻ địch đi hết, không phải làm ta không còn chỗ thể hiện

ư?

“Ngươi nói xem các ngươi không có chuyện gì lại làm thêm đống chuyện làm

gì hả?”

Mạch Phong và Vu Thận lại coi hắn như đang nói ngược, còn đắc ý nháy mắt.

“Đây là chuyện bọn ta nên làm mà.”

“Phải đó, đây cũng coi như phần tâm ý của bọn ta.”

“Con đường trước mắt đã suôn sẻ, Khương chưởng môn an tâm đi.”

Bọn họ có lòng hiện thân chỉ là sang đây thỉnh công thôi.

Để giúp Khương chưởng môn biết bản thân đã làm chuyện tốt rồi.

Cũng không thể cứ che giấu thân phận được.

Sau khi báo công lao, hai người rời đi một cách phóng túng, không mang theo

sắc mây nào.

Để lại Thành ca với vẻ mặt mông lung đang đứng trong cơn gió hiu quạnh.

Những tộc nhân Thiên tộc phía sau cũng ngây cả mặt ra.

Chân Anh Vương nhíu chặt mày, sau khi trải qua vô số lần đấu tranh tư tưởng

mới nhìn sang Khương Thành.

“Gì ấy… bọn họ phải chăng có âm mưu gì trong đó?”

Nguyệt Khinh cũng cảm thấy thật bất thường.

“Phải đó, Tiên tộc sao lại tốt bụng thế được, chuyện đi ngược lẽ thường chắc

chắn có vấn đề.”

Khương Thành xua tay: “Yên tâm đi, phía sau thật sự không còn nguy hiểm

nữa, ta tin bọn họ.”

Một lời nói nhẹ nhàng như vậy đương nhiên không thể thuyết phục được đám

tộc nhân Thiên tộc rồi.

“Khương tiền bối, ngươi cũng khinh suất quá rồi, không được dễ dàng tin bọn

họ.”

“Nếu trúng kế thì hậu quả sẽ rất khó lường.”

“Đúng thế, bọn họ suy cho cùng cũng là Tiên tộc, không phải tộc loại ta…”

“Được rồi được rồi.”

Thành ca chẳng cảm xúc gì nhìn bọn họ.

“Gì mà không phải tộc ta, bọn họ cảm kích chuyện vừa rồi ta tha cho một mạng,

đến trả ơn không được sao?”

“Ngưỡng mộ mị lực nhân cách cao thượng của ta không được sao?”

“Tại sao cứ phải cho người khác là có ác ý chứ? Tâm thái không thể sáng hơn

được à?”

Trả ơn?

Ngưỡng mộ tấm lòng của ngươi?

Ngươi xem bọn ta là đứa trẻ ba tuổi à? Chuyện như vậy chỉ có trong đồng thoại

thôi được chứ?

Nhìn bóng dáng ca này đi thẳng về lại hành cung, mọi người cũng hết sức bóc

phốt.

“Tiếp tục thế này chắc chắn không được rồi.”

“Bây giờ ta có hơi hối hận khi tìm hắn bảo vệ để quay về, đúng là không đáng

tin.”

“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Chân Anh Vương suy nghĩ một lúc cũng chẳng nghĩ ra được cách gì hay.

Nếu rời khỏi Khương Thành thì chỉ có càng nguy hiểm hơn.

“Nâng cao cảnh giác đi, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi.”

Mọi người lặng lẽ gật đầu.

Cứ như vậy, bên ngoài bọn họ nâng cao cảnh giác, Khương Thành bên trong

nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Sau một ngày, hành cung cuối cùng đã bay đến biên giới Thiên tộc bên kia.

Nhìn cảnh vật biên giới quen thuộc, mọi người nhịn không được đều hoan hô

lên.

“Đến rồi, cuối cùng đã đến rồi.”

“Ha ha, chúng ta quay về thành công rồi.”

“Sự vây công của hơn trăm tông môn cũng không hề khoá được chúng ta, thử

hỏi coi còn có ai?”

“Nếu đã đến rồi, vậy thì nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành rồi.”

Thành ca từ tẩm điện bước ra, vươn vai một cái rồi bắt đầu không nói tiếng

người nữa.

“Trên đường đi gian nan nguy hiểm, cửa ải trùng trùng, phải nói là chín chín

tám mốt nạn.”

“Cũng may có người có trí tuệ cao siêu như ta hoá giải trong vô hình, không tổn

hại đến cọng lông cọng tóc nào của các ngươi là thành công mỹ mãn.”

“Thế nào, phục vụ hộ tống này chu đáo chứ?”

Hắn không nói thì còn được.

Vừa nói ra, mọi người lập tức buồn bực muốn thổ huyết.

Nguyệt Khinh vốn coi Khương Thành như thần tượng cuối cùng cũng nhịn

không được trở về làm anti fan.

“Trên đường đi căn bản không có kẻ địch được chứ?”

“Ngươi ngoại trừ ngủ ra còn làm được gì?”

“Còn không ngại lấy nhiều Toái Linh phiến của bọn ta như vậy, đúng là không

biết xấu hổ!”

Khương Thành lại không cảm thấy vậy.

“Sao có thể nói vậy chứ?”

“Nếu không phải có ta toạ trấn, ngươi nghĩ bọn họ sẽ lừa những tông môn khác

đi để các ngươi có đường à?”

“Phía sau đều là công lao của ta, chỉ là ta vốn không muốn nói thôi…”

Hắn vừa nói vậy, những người đang bất mãn cũng không thể không nhớ lại.

Nghĩ cho kĩ thì hai Đạo Thần kia đúng là không nói dối.

Bọn họ thật sự đã trả ơn rồi.

Nếu như không có Khương Thành, vậy cả chặng đường đã là huyết tanh mưa

máu đao sơn biển lửa rồi.

Chuyện này khiến bọn họ không tưởng nỗi.

Thật sự có Đạo Thần Tiên tộc vừa cao thượng vừa thành thật vậy chăng?

Anti fan Nguyệt Khinh vẫn cứng mồm: “Hừ, chắc chắn là trùng hợp.”

Chân Anh Vương lại rơi vào trong sự nghi hoặc nặng nề.

Hắn cũng không tin vào chuyện hoang đường như vậy.

Nếu tính ra thì Khương Thành đã giết đồng đội Dị Gia Đạo Thần của hai Đạo

Thần đó, người ta không báo thù là may rồi, lại còn báo ân?

Nhưng sự thật bày ra trước mắt, không chút giả dối.

Hắn đột nhiên tinh ý nghĩ đến một tình tiết.

Hai người đó gọi hắn là “Khương chưởng môn”.

Thiên tộc không hề có chưởng môn, Tiên tộc mới có.

Lẽ nào… trong vòng tám mươi ngàn năm, Khương Thành đã xây dựng một

tông môn ở Tiên tộc rồi làm chưởng môn?

Hắn càng phát giác lại càng thấy đây mới là chân tướng.

Nghĩ kĩ lại, Dị Gia Đạo Thần và Đoan Triều Đạo Thần lúc trước bị giết nhìn

thấy Khương Thành cứ như thấy kẻ thù giết cha, rõ ràng có quen biết.

Hắn có thù địch với Tiên tộc bên kia, tự nhiên cũng sẽ có bạn bè.

Tú Thông Đạo Thần và Huệ Thạch Đạo Thần sau đó chắc là bạn của hắn.

Sau khi Chân Anh Vương ý thức được điểm này, nội tâm đã hoàn toàn bị kinh

động.

Tên này thần thông quảng đại quá rồi nhỉ?

Lại có thể ăn nên làm ra ở bên Tiên tộc kia.

Phải biết rằng những tộc nhân Thiên tộc bọn họ trước đây thám thính tình báo

phải nói là khó như lên trời.

Đừng nói gì đến đánh vào nội bộ kẻ địch.

Lỡ không cẩn thận một chút là sẽ bị lộ.

Còn người ta lại có thể đường đường chính chính làm chưởng môn bên đó, trở

thành đầu rắn.

Hắn không biết nên đối đãi với Khương Thành thế nào.

Hắn làm chưởng môn bên đó gần như đúng thật là Ma thai.

Nhưng Ma thai này lần này toàn giết Tiên tộc, ngược lại đã cứu Tiên tộc.

Nhất thời tâm trạng hắn hỗn loạn vô kể.

Lúc thu hành cung lại, hai bên chuẩn bị chia ra, hắn cuối cùng đã có quyết định.

“Khương Thành, lần này may mà có ngươi, nếu không bọn ta chắc không về

được rồi.”

“n tình này ta sẽ ghi nhớ!”

Thành ca xua tay cười, nói: “Có gì đâu, các ngươi mua vé thì đâu cần nói gì đến

ân tình chứ.”

Chân Anh Vương hiểu ý của câu này.

Đừng tiếp cận ta, chúng ta không phải người mình.

Thế là hắn chỉ có thể yêu cầu cái sau.

“Ngươi có thể ở lại đây vài ngày không, ta định bẩm báo lên Ngô Hoàng

chuyện này, có lẽ tương lai chúng ta vẫn có cơ hội hợp tác.”

Thành ca suy nghĩ vài giây rồi cười một cách phóng khoáng: “Được, chỉ cần có

thù lao thì gì cũng thương luợng được cả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK