nhiều năm.
Họ biết điều này không thích hợp chút nào.
“Phía biên giới của yêu giới có không ít trinh thám tiên nhân biến hóa khôn
lường, không hề che giấu bất cứ thủ đoạn nào, tình hình của chúng ta bên kia
nắm rất rõ.”
“Đúng thế, thanh thế quá lớn, chúng ta không thể nào che giấu được.”
Tần Sướng thở dài: “Bỏ qua cơ hội quý giá cho một cuộc tập kích bất ngờ, nếu
không ngay từ đầu chúng ta đã đánh phủ đầu, khiến cho đối phương trở tay
không kịp.”
Cam Tử Nghĩa phàn nàn: “Rốt cuộc vị Thương Long Đại Đế này nghĩ gì vậy?”
Lục Phàm cũng không khỏi nhíu mày: “Hắn có tác chiến không thế?”
“Không được nói như thế về Thương Long Đại Đế!”
Trong ánh mắt đẹp mê hồn của Kỷ Linh Hàm hiện lên một tầng sắc thái nghiêm
khắc.
“Hắn có ân tình vô cùng lớn đối với chúng ta, cho dù làm gì, cũng không được
ở sau lưng hắn mà nói xấu.”
“Dạ!”
Uy danh của nàng cực kì cao, mọi người đều nhanh chóng nhận lỗi.
“Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn…”
“Chúng ta có nên nhắc nhở người một chút không?”
“Ta sợ hắn sẽ không vui.”
Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh cũng gặp chút rắc rối.
Dù sao người cũng là ân nhân, cũng không thể trực tiếp nói thẳng.
Thấy cảnh này, Mạc Trần, Đan Thái, Ngụy Miểu là những người biết thân phận
của Khương Thành chưởng môn, đều có chút không đành lòng ở lại.
Với bầu không khí đấu trí đấu dũng của các người.
“Để ta đi nói với hắn.”
Ấn Tuyết Nhi xung phong đi chiến đấu.
“Ngươi?”
“Đúng vậy, ta nói chuyện với Thương Long rất hợp.”
“Thật á?”
Kỷ Linh Hàm nhớ lại lần trước, Ấn Tuyết Nhi ngồi hẳn lên tay của Thương
Long Đại Đế, nhưng hắn không nói gì cả.
“Vậy ngươi đi đi, nhưng tuyệt đối không được mạo phạm hắn.”
“Yên tâm đi sư tỷ, ta là người biết thân biết phận mà.”
Ấn Tuyết Nhi tự nhủ, đó không đơn giản là mạo phạm.
Đây chính là cơ hội hiếm có để ở cùng với Khương chưởng môn, mối quan hệ
tiến thêm một bước cũng không có gì là không thể.
Nhưng ngay khi nàng đến hành cung của Thành ca, tâm trạng tốt của nàng lập
tức biến mất.
Chính là nhìn thấy trước mặt Thành ca hai bên trái phải mỗi bên một em mỹ nữ
trong trang phục sặc sỡ.
Một người ngọt ngào đáng yêu rúc vào trong người hắn, một người kiều diễm
thướt tha đang đút quả tiên cho hắn.
Ấn Tuyết Nhi nhìn qua thôi cũng biết hai nữ tử này đều là Tước yêu biến thành.
“Chương môn ngươi thật đúng là biết hưởng thụ.”
Nhìn vẻ mặt đầy ẩn ý của nàng, Thành ca đã biến về hình người từ lâu có chút
xấu hổ.
Phất tay cho Tước yêu lui xuống trước.
“Ai da Tuyết Nhi, có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là sư tỷ và Lâm Ninh lo cho người bất cẩn, sẽ bị bại trận.”
Nàng ngồi xuống bên cạnh Thành ca rất tự nhiên.
“Có gì mà lo lắng.”
Thành ca nhịn không nổi bật cười: “Dù sao nàng cũng biết thân phận của ta,
giúp ta trấn an họ.”
“Trấn an kiểu gì?”
“Cái này còn cần ta dạy nữa à?”
“Vậy để ta về nói với họ ngươi là chương môn, như vậy họ sẽ yên tâm.”
Nàng ấy ngoài miệng nói thế thôi, nhưng trong lòng lại nghĩ kiếp này tốt nhất
đừng tiết lộ.
Thành ca đau đầu: “Nàng muốn làm loạn hả? Không phải đã nói giúp ta giữ bí
mật còn gì?”
“Vậy còn phải xem tâm tình của ta.”
Ấn Tuyết Nhi ngồi sát vào người hắn, duỗi ra cánh tay trắng nõn, ôm lên cổ
hắn.
Cơ thể như không xương yếu ớt dựa vào lòng hắn.
Thành ca hít một hơi thật sâu, hương thơm của nàng giúp hắn bình tĩnh lại chút.
“Nàng đang muốn uy hiếp ta sao?”
“He he ta nào dám, không phải chưởng môn dẻo mồm nhất hay sao?”
Trước mặt đệ từ, Thành ca vẫn phải có chút mặt mũi.
Dù trong lòng thích chết đi được, nhưng ngoài mặt vẫn phải nghiêm tục nói:
“Nói bậy, chương môn ta đây trước giờ vô cùng đứng đắn.”
Ấn Tuyết Nhi xích lại gần ghé sát vào tai hắn cười nhẹ: “Hai Tước yêu vừa rồi
còn sát hơn thế này…”
“Đó không phải một trận chiến lớn, thả lỏng thư giãn một chút có sao?”
“Vậy thì lại thư giãn một chút…”
Thành ca cảm thấy có chút mất liêm sỉ.
Giống như bị đệ tử “bắt gian”, rồi bị nàng mặc sức chơi đùa.
Thể diện của chưởng môn ở đâu?
Thể thống của môn phái ở đâu?
Thế mà trong lòng lại rất mong chờ có chuyện gì xảy ra?
“Thật sự là chẳng làm được gì với ngươi.”
Ai kêu Thành ca là một người trung thực đây.
Đu đưa nhau, xem ra mối quan hệ của hai người họ sắp tiến thêm một bước rồi.
Đột nhiên bên ngoài giọng của Thương Tật và Dực Không lên tiếng.
“Đại Đế, ngươi tìm chúng ta?”
“Nghe nói ngươi có chuyện quan trọng muốn nói.”
Má, sao bọn họ lại tới đây?
Thành ca vội vàng ngồi thẳng dậy, chỉnh đốn lại biểu cảm.
Ấn Tuyết Nhi vội vàng đứng lên, cáo lui trong tiếc nuối.
Nhìn bóng lưng mảnh mai của nàng rời đi, Thành ca đau thấu tâm can.
Các vị Long tộc Chuẩn Đế Thương Tật, Thương Khung, Dực Không, Mặc
Ương nối đuôi nhau đi vào, nhìn thấy Ấn Tuyết Nhi rời đi cũng không suy nghĩ
gì.
“Đại Đế, là liên quan tới kế hoạch của đại chiến lần này sao?”
Những ngày gần đây, trong lòng bọn họ cũng thấy bất an.
Đợt ra trận này cũng giống như đi du ngoạn, chả có kế hoạch gì.
Điều khó hiểu nhất là, bọn họ không biết được mục tiêu rõ ràng là gì.
Nếu như danh tiếng của Đại Đế quá lớn, còn nhiều lần tạo ra kỳ tích, bọn họ đã
không nhịn được mà ép hắn thoái vị.
“Kế hoạch?”
Thành ca nghĩ thầm, kế hoạch cái quái gì?
Cho đến tận bây giờ ta mới đi ngang qua Tiêu Yêu sơn một lần, là đi ngang qua
mà thôi.
“Khụ, cái đó, là ta muốn nói cho các ngươi biết, không cần quá gấp gáp.”
“Liên quan tới đại chiến lần này, ta đã có kế sách từ lâu rồi.”
“Nhưng kế sách này nói ra thì mất linh, không hiệu nghiệm, không được truyền
qua tai người khác, các ngươi hiểu không?”
Hắn giỏi nhất là giả vờ giả vịt.
Đám Long tộc Thương Tật, Dực Không nhìn nhau.
Sau đó thở dài nhẹ nhõm.
“Ta đã nói rồi, Đại Đế bình tĩnh như thế là đã sớm có diệu kế trong tay, các
ngươi còn không tin.”
“Ha ha ha ta đã nhìn ra lâu rồi.”
“Có cái con khỉ, ngươi mới là người gấp gáp nhất thì có.”
“Đại Đế đã có kế sách, vậy chúng ta yên tâm rồi.”
Bọn họ vừa đi, Thành ca đã phàn nàn với không khí.
“Đại tỷ, người không biết bầu không khí đang rất tốt sao?”
“Ta vừa mới trao nụ hôn đầu tiên, thì người gọi cả đám Long tộc tới.”
“Có biết là phá chuyện tốt của người khác sẽ bị trời phạt không?”
Hắn lùi trái lùi phải, vừa rồi cũng chỉ có hắn và Ấn Tuyết Nhi.
Hắn cũng không ngu ngốc, đột nhiên các loại Long tộc Thương Tật,Thương
Không chạy đến, còn nói gì mà do mình gọi tới, nhất định là Thương Long Nữ
Đế ở trong bóng tối dở trò.
“Ha ha ha…”
Thương Linh ở trong bóng tối cười trên nỗi đau của người khác.
“Bị chính nữ đệ tử mình uy hiếp, ta thấy người xấu hổ, nên mới giúp ngươi
đấy.”
“Tỷ tỷ hoàn toàn là có ý tốt mà!”
“Ngươi không còn không biết cảm kích, trái tim của ta lạnh lẽo rồi.”
Cảm kích quá cơ, suýt nữa Thành ca bị nàng làm cho tức đến hộc máu.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây chính là văn hóa của tổ chức Phi Tiên
môn.”
“Phàm phu tục tử các ngươi không hiểu được.”
“Lầy sau không có việc gì đừng có làm phiền.”
“À, ra là ngươi rất mong có lần sau!”
Giọng điệu của nữ đế rất cà khịa.
Thành ca chả thèm tranh cãi nữa.
Cứ như thế mấy ngày sau, đại đội đã dưới chân Tiên Yêu sơn.
Đại chiến hết sức căng thẳng