Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ơ chuyện này?

Khương chưởng môn sững sờ, đây là thao tác quái gì vậy?

Bác sĩ phẫu thuật xong một nửa thì đột nhiên dừng lại đòi thêm phong bì sao?

Tên Tử Minh Đại Đế này cũng biết đùa quá cơ.

Cố ý biểu diễn khả năng trước để mọi người thấy có hy vọng.

Sau khi ai nấy đều phó thác kỳ vọng vào hắn, muốn ngưng cũng không được thì

hắn lại quay lại lừa gạt vơ vét?

“Mâu Vũ đã được bản đế hồi sinh được một nửa rồi!”

“Chỉ cần ta tiếp tục ra tay thì chắc chắn sẽ sống lại, nếu các ngươi không đồng ý

thì có khác nào công tình đổ sông đổ biển!”

Thành Ca suýt nữa thì bị câu nói này của hắn chọc cười.

Thế này mà là hồi sinh được một nửa rồi cơ đấy?

Nếu coi tiến độ hồi sinh của Mâu Vũ là 100 phần trăm thì hiện tại nàng thực ra

còn chưa sống lại được 1 phần trăm nữa kìa.

Tử Minh mới chỉ truyền vào trong cơ thể nàng một chút sức mạnh của quy tắc

sinh mà thôi.

Dọa được người khác chứ còn lâu mới dọa được kẻ tu luyện huyền văn sinh như

hắn.

“Đồ đáng chết!”

Thương Hư Đại Đế tức giận cười: “Ngươi chán sống rồi sao, lại dám lừa gạt

bọn ta?”

Lần này Tử Minh tỏ ra bình tĩnh không hề sợ hãi.

“Các ngươi muốn giết, vậy thì giết đi!”

Giáng Hàn đã sớm sốt ruột.

Đã hồi sinh được “một nửa”, lúc này mà lại từ bỏ thì đúng là quá đáng tiếc.

Tử Minh cũng đã nắm bắt đúng tâm lý này, không sợ kẻ khác không khuất

phục.

“Haiz!”

Thành Ca thở dài một cái, đây đúng là buồn ngủ lại có người đưa gối cho nằm.

Lúc đầu còn tưởng hắn thực muốn hồi sinh Mâu Vũ sống lại liền một mạch,

giống như đánh bi-a, một phát dọn bàn, nào có sân khấu cho mình biểu diễn.

Kết quả, thằng cha này lại muốn tự mình tìm đường chết.

Thế này chẳng phải là dâng cho ta cơ hội làm màu sao!

Hắn chậm rãi phi thân đến bên chiếc giường ngọc nơi mà Mâu Vũ đang nằm.

Tử Minh Đại Đế còn tưởng là hắn đã bị khuất phục rồi.

“Sau khi giao ra núi Cửu Thải Thiên Tinh, ngươi phải lập lời thề bảo đảo sẽ

không ra tay làm hại bản đế cùng để tử của ta, đồng thời dùng tiên khí truyền

ảnh để chiếu cáo với thiên hạ!”

“Bằng không ta vẫn sẽ không đáp ứng!”

Hắn vẫn tương đối dè dặt.

Chỉ sợ lấy được bảo vật rồi cũng không cách nào sống sót mà rời đi, trước tiên

phải cho mình thêm chút bảo đảm.

Thành ca vẻ mặt đồng tình liếc hắn một cái.

Làm màu cũng không biết, suy nghĩ viển vông, còn nghĩ về chuyện được mất,

đúng là ngốc hết chỗ nói.

“Ngươi không cần đáp ứng nữa, vỗn dĩ cũng không cần đến ngươi.”

“Ngươi có ý gì, ngươi không muốn Mâu Vũ hồi sinh nữa?”

“Đương nhiên là ta muốn.” Thành Ca lạnh nhạt nói.

Sắc mặt Tử Minh Đại Đế thả lỏng: “Vậy ngươi còn không…”

“Được rồi được rồi, cũng không phải chỉ mình ngươi có thể hồi sinh nàng, có

mỗi cái món hồi sinh thuật cũ rích lại “gà” mà cũng đem ra khoe khoanh khắp

nơi.”

“Ngươi nói gì cơ?”

Tử Minh Đại Đế sững sờ, liên tục cười khổ.

“Không lẽ ngươi từng luyện quy tắc sinh?”

“Đúng vậy.”

Trong 992 đạo quy tắc chủ của Thành Ca, quả thực bao gồm cả quy tắc sinh.

“Ha ha ha ha, chỉ dựa vào ngươi mà muốn hồi sinh nàng ta?”

Tử Minh Đại Đế cảm thấy đây đúng là quá nực cười.

Hai đệ tử của hắn cũng không nhịn được mà cười nhạo.

“Chúa tể của quy tắc sinh chính là sư tôn ta, trên đời này luận về hồi sinh,

không ai có thể sánh được với người.”

“Trước khi chết, Mâu Vũ đang ở trạng thái Chuẩn Đế, dựa vào trình độ lĩnh ngộ

quy tắc sinh của ngươi, ngay cả lạc ấn của quy tắc có khi còn không có, lấy gì

mà hồi sinh nàng ta?”

“Đúng là ăn nói vớ vẩn, nực cười!”

Đừng nói bọn họ, ngay cả Giáng Hàn và Thương Hư cũng thầm lắc đầu.

Môn “kỹ thuật” hồi sinh này quá mức cao cấp, cũng quá mức nghịch thiên, mặc

dù Khương chưởng môn từng tạo nên vô số kỳ tích, nhưng hắn thực sự không

thể tin rằng Thành Ca có khả năng làm được chuyện này.

“Nếu ta có thể làm được thật thì sao?”

Khóe miệng Thành Ca nhếch lên, cười tủm tỉm nói hỏi: “Ta làm được thật thì

các ngươi đối đãi ta thế nào?”

Luận về chiến đấu, Tử Minh Đại Đế không đủ tự tin, nhưng nói đến lĩnh vực

hồi sinh này, hắn trước nay vẫn tự xưng là người uy tín nhất.

Không cho phép kẻ khác khiêu khích.

Nghe vậy hắn không nghĩ ngợi gì nói ngay: “Nếu ngươi làm được, bản đế để

mặc cho ngươi xử trí!”

Trên thực tế, việc hồi sinh Mâu Vũ hắn cũng không chắc chắn làm được, vì vậy

căn bản không tin người khác có thể làm được.

Tuy nhiên hắn vẫn không quên giữ lại một điều kiện.

“Nếu ngươi không làm được thì sao?”

Thành Ca thuận miệng nói: “Vậy ta cũng mặc cho ngươi xử trí.”

“Ha ha, đây là ngươi nói đấy nhé!”

Tử Minh cùng hai đệ tử kia mừng như nhà có đám.

Thương Hàn Đại Đế sốt ruột, vội vàng tiến lên khuyên ngăn Khương Thành.

“Khương tiền bối, đừng kích động, cho dù ngươi muốn hồi sinh thì cũng không

liên quan tới chúng, cần gì…”

Thành Ca khoát tay, cười nói: “Không sao, thế này là muốn bọn chúng chết mà

không oán hận, trước nay ta phục vụ vẫn luôn chu đáo.”

“Hừ! Nói khoác mà không biết ngượng!”

Cá cược hoàn tất, lưng của Tử Minh Đại Đế cũng cứng hơn trước.

“Bản đế ngược lại muốn xem ngươi định làm xằng làm bậy thế nào!”

Nói xong, hắn thu hồi Pháp Tắc không gian.

Sức sống có được lúc trước cũng nhanh chóng tan biến.

“Xin mời!”

Hắn bĩu môi, đang định lùi về sau.

Kết quả Thành Ca lại lắc đầu: “Không cần đâu, chuyện đơn giản như hồi sinh

này, đối với ta mà nói dễ như ăn cháo.”

“Tội gì phải phiền phức rắc rối như ngươi.”

“Nực cười hết sức!”

Tử Minh Đại Đế càng thêm xem thường.

Nhưng lời hắn vừa dứt, Thành Ca liền phất phất tay trên trán Mâu Vũ.

Một vệt sáng chạy khắp toàn thân Mâu tiên nữ, ngay sau đó nàng liền mở mắt

ra.

“Khương Thành!”

Nàng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, ngồi dậy trên chiếc giường đá.

Có lẽ là do sau khi chết lại được hồi sinh mà quá mức kích động, nàng chẳng

thèm để ý đến những người khác còn đang có mặt ở đó, trực tiếp ôm chầm lấy

Thành Ca.

“Không ngờ, ta còn có thể sống lại để gặp ngươi!”

Thành Ca vui vẻ, yên tâm vuốt ve sau lưng nàng, làn sóng tình cảm tốt đẹp này

xem ra đã dâng lên đủ cao.

Hai người họ còn đang vuốt ve an ủi nhau, những người bên cạnh toàn bộ đều

hóa đá.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Mâu Vũ cứ thế mà sống lại rồi?

Đùa nhau đấy à?

Ý nghĩ này không chỉ vụt nên trong đầu Tử Minh Đại Đế mà còn có Thương Hư

Đại Đế cùng các cao thủ khác của Linh giới.

Nếu không phải xác nhận từ đầu Mâu Vũ đã chết tới mức không thể chết thêm,

hồn phách cũng không còn lại một mảnh, thì lúc này bọn họ đều sẽ nghi ngờ

Mâu Vũ giả chết để dựng lên màn kịch này.

“Tổng Hội Trưởng…”

Nếu không phải Giáng Hàn Tiên Đế mừng rỡ vọt đến trước mặt Mâu Vũ, e là

mọi người vẫn phải hóa đá thêm một lúc lâu nữa.

Sau khi Giáng Hàn và Mâu Vũ mừng mừng tủi tủi ôm lấy nhau, Thành Ca liền

xoay người.

Vẻ mặt lấy làm tiếc nhìn sang Tử Minh Đại Đế, xòe tay nhún vai.

Thật là đáng tiếc, cuối cùng thì kẻ làm màu ở đây vẫn là ta.

Lúc đầu nhường cơ hội cho ngươi, ngươi lại không tận dụng!

“Bây giờ nên đến bước nhận thua thì mới đúng quy trình đúng không?”

Thương Hư Đại Đế tươi cười bay tới ngăn chặn đường lui của Tử Minh.

“Không sai, giờ là lúc thực hiện cá cược rồi!”

Những cao thủ khác của Linh giới mừng đến nỗi không ngậm được miệng.

“Khương tiền bối đúng là lợi hại, không ngờ đến hồi sinh mà ngươi cũng làm

được, tài năng như thần!”

“Đúng đúng, sớm biết ngươi lợi hại như vậy, cần gì mời tên kia tới nữa, đúng là

toàn làm việc dư thừa mà!”

“So với hồi sinh thuật của Khương tiền bối, hồi sinh thuật của Tử Minh đúng là

“gà” …”

Sự thực thì bọn họ cũng không hiểu khi nãy đã xảy ra chuyện gì.

Thậm chí còn không chắc là Khương Thành có đúng là đã dùng hồi sinh thuật

hay không, dù sao thì toàn bộ quá trình cũng diễn ra đơn giản mà thuận lợi quá

sức tưởng tượng.

Căn bản là không giống!

“Không thể như vậy được!

Tử Minh Đại Đế tỉnh táo lại.

“Chắc chắn là có lừa đảo gì ở đây rồi!”

Hiện tại vấn đề đã không còn là nhận thua hay không nữa, mà là lĩnh vực mà

hắn có quyền uy mạnh nhất đã bị trúng một đòn thiệt hại nặng nề.

“Ta biết rồi, ta biết chuyện là như thế nào rồi!” Một đệ tử của hắn đột nhiên chỉ

vào Thành Ca kêu to

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK