được bên ngoài đã có đại quân đến.
Trong đó có cả người họ kiêng kị là Khương Thành.
Trước mặt bày ra chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc tiếp tục giết, hoặc mau chóng thu
tay để phòng Khương Thành.
Vốn bọn họ còn muốn day dưa thêm một chút.
Nhưng thấy Khương Thành vốn không hề có ý định vào trong nên nhất thời
không do dự nữa.
Cứ giết hết hơn chục ngàn tên còn lại bên trong trước rồi tính sau.
Thế là bên trong Vũ Đường cốc đã xuất hiện một cảnh tượng vô cùng hoang
đường.
Bên trong chiến đấu kịch liệt, ở giữa là một đám bận rộn phá kết giới.
Cồn ở ngoài cùng là Khương chưởng môn đang lấy hiện trường trận chiến để
lên lớp cho các đệ tử.
Sự dạy dỗ của ca này là vô cùng hiếm.
Chúng đệ tử tỏ vẻ như cả đời này đây là lần đầu tiên được nghe hắn chỉ điểm tu
luyện, cảm động đến nước mắt lưng tròng.
Lão đại, cuối cùng ngươi cũng có chứ trách Chưởng môn truyền đạo thủ nghiệp
rồi?
Chỉ là chọn thời cơ có phần không được đúng lắm.
Người ta thì đổ máu bên trong, ngươi dùng hiện trường bọn họ bây giờ để làm
giáo trình có phải không đúng đạo lắm không nhỉ?
Đám người La Viễn, Đan Thái, Tần Sướng lúc đầu còn mang tâm thái chơi chơi
dở khóc dở cười mà nghe.
Nhưng dần dần, biểu cảm của họ đã thay đổi.
Bởi vì, tiết học của Khương chưởng môn… quá hay.
Dường như câu nào cũng đánh đúng trọng yếu.
Tuy nhờ việc hack nhưng mà số trận chiến Thành ca đã trải qua cũng không
đếm được nữa, nói một câu kinh nghiệm chiến đấu phong phú cũng là khiêm
tốn.
Sự am hiểu của hắn về kĩ năng chiến đấu thật sự cao hơn tất cả mọi người ở
hiện trường.
Hơn nữa hắn còn tinh thông tất cả các quy tắc, những người chiến đấu dưới mức
Đạo Thánh cơ bản không thể nhìn thấy sự ảo diệu của hắn.
Có lúc một câu nói của hắn mọi người không thể lập tức hiểu được, nhưng nghĩ
lại sau đó thì càng ngày càng có lí, đơn giản mà nói là cảm giác mở mang tầm
mắt.
Dần dần, đến cả trăm mấy ngàn tiên nhân ở sau cũng có không ít người chìm
đắm vào trong lớp học.
Suy cho cùng thì bọn họ đều có khời điểm là Chí Tôn.
Nhưng mà lớp học này đã định chỉ có ngắn ngủi tạm thời, bởi vì chỉ ba phút
sau, kết giới cuối cùng đã bị đám người Mông Ung Đạo Thánh phá vỡ.
Là một Đạo Thánh còn toàn vẹn duy nhất của Tiên phủ, Mông Ung sao có thể
ngồi im nhìn đám người Mông Đoan bị giết được?
Hắn cứ như phát điên giết vào trong.
Mà theo với hắn còn có hơn mà mươi ngàn cao thủ của phe Tiên phủ.
Còn về Khôi Tàng Đạo Thánh, hắn không hề xông vào đầu, mà từ từ lạc ở sau,
tránh đụng phải sự công kích của Thiên Cung.
Cho dù bên ngoài Thiên Cung có trăm mấy ngàn thiên quân ngăn trở nhưng uy
lực của hơn ba mươi ngàn cao thủ tinh nhuệ này vẫn không kém.
Dưới sự công kích liều mình quên thân của Mông Ung, vòng bao vây rất nhanh
đã bị phá vỡ một chỗ.
Lúc này, hơn tám mươi ngàn người Mông Đoan mang theo ban đầu, giờ chỉ còn
lại mười ngàn.
Còn mười lăm Đạo Thánh cũng chỉ còn lại bốn người.
“Giết ra!”
Nhìn thấy Mông Ung đến tiếp ứng, Mông Đoan cứ như cháy gặp được nước, lại
lần nữa có hi vọng.
“Sư đệ cứu ta!”
Mông Ung Đạo Thánh đương nhiên muốn cứu hắn.
Nhưng còn chưa chờ được hắn xông đến bên Mông Đoan thì đã bị một Thần
Quân và hai tiên tướng chặn lại.
Thế lực Thiên Cung lớn như vậy, căn bản sẽ không bị có thêm ba mươi ngàn
người này nữa mà tình thế nghịch chuyển.
Bọn họ rất nhanh đã hoàn thành vòng vây, vây hết hơn ba mươi ngàn người vừa
nãy lại, sau đó thành thạo chia ra đánh.
Cả quá trình này vô cùng tự nhiên, giống như đã được diễn tập vô số lần vậy.
Khiến người ta không thể không nghi ngờ vừa rồi có phải đám người Mông
Ung phá được một lối hay do bọn họ cố ý thả cho vào.
Nhìn thấy ba mươi ngàn người rất nhanh cũng đã bị toàn quân vây lấy, trăm
mấy ngàn tiên nhân đằng sau Khương Thánh cũng ngồi không yên nữa.
“Bây giờ nên làm sao đây?”
“Nếu bọn họ cũng bị diệt thì Khiếu Mang vực phải làm sao đây?”
“Đã chiến tử gần mười ngàn cao thủ tinh anh rồi…”
“Không thể tiếp tục ngồi nhìn nữa, đây chính là trận chiến cuối cùng của Khiếu
Mang vực chúng ta.”
“Hai nhánh thiên quân kia còn rât chỉnh tề, sao có thể thắng được?”
“Chúng ta xông qua là nạp mạng đấy.”
“Khiếu Mang vực toang rồi, toang thật rồi! Chúng ta cũng không thể chặn lại
được, mọi người giải tán đi…”
“Sau khi bọn họ bị diệt thì sẽ đến chúng ta ngya thôi, ngươi tưởng mình sẽ thoát
thân được à?”
Mọi người rất nhanh đã chia làm hai phe, một phe cho rằng không thể ngồi im
chờ chết, còn phe kia thì bị thực lực của Thiên Cung làm chấn động, muốn bỏ
chạy.
Đám người Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh nhìn sang Khương Thành.
“Làm sao bây giờ?”
“Chúng ta tiếp tục án binh bất động sao?”
Khương Thành nhìn một cái, bên Tiên phủ cũng chết kha khá rồi, nên thu dọn
hiện trường rồi.
“Nên ra tay rồi.:
Hắn chầm chầm nâng Kỵ Khuyết kiếm lên, chiến ý của đám đệ tử Phi Tiên môn
đằng sau lập tức dâng trào.
“Giết!”
“Theo Khương chưởng môn, giết!”
Còn chưa đợi bọn họ triển ra pháp tắc không gian, Khương Thành đã bực bộ
quay đầu.
“Ta bảo các ngươi ra tay bao giờ?”
“Cứ ở yên đằng sau chờ đi, trận này một mình ta đi đánh là đủ rồi.”
“Hả?”
“Lại bảo bọn ta làm khán giả à?”
Chúng đệ tử lũ lượt oán than, nhưng Khương Thành đã một mình giết vào rồi.
Hắn phải cho tất cả mọi người được biết vai chính của Phi Tiên môn rốt cuộc là
ai.
Ngoài chuyện này ra thì hắn cũng rất rõ, trận này dù cho có toàn bộ Phi Tiên
môn vào trong cũng không thắng nỗi.
Thiên Vi quân và Thiên Thí quân tổng cộng có năm trăm ngàn đại quân, tám
Thần Quân và thêm cả hai mươi hai Đạo Thánh.
Một đội hình như vậy, nếu Tịnh Trúc Tiên phủ không chết đi trăm ngàn tinh
anh, không chết đi mấy mươi Đạo Thánh, hơn nữa còn phối hợp với nhau thì
may ra còn có chút hi vọng.
Nhưng bây giờ ta và địch chênh lệch quá lớn, Phi Tiên môn mà vào trong sẽ
thương vong nghiêm trọng.
Đến lúc đó còn phải tốn điểm tiên nguyên để hồi sinh cho các đệ tử, hà tất phải
khổ thế?
Còn không bằng một mình mình đánh đến chết rồi hồi sinh thì bớt chuyện biết
bao.
“Một mình người?”
Hư vẫn luôn ẩn nấp một bên bị hành động này làm hoang mang.
Lúc trước mỗi lần một mình Khương Thành tự mình xuất chiến, hắn còn có thể
hiểu được, suy cho cùng thì chút sức mạnh của các cứ điểm bên kia cũng có
hạn.
Cho dù đánh không lại thì bản thân chạy về cầu cứu cũng còn kịp.
Bây giờ hiện trường năm trăm ngàn người mà vẫn chỉ một mình xông lên?
Cho dù là Đạo Thần đích thân đến thì cũng đâu kích động vậy?
Một Đạo Thánh như ngươi xông vào thì sẽ nhanh chóng bị nghiền cho bã cũng
không còn.
Không chỉ hắn mà Khôi Tàng Đạo Thánh bên trong và cả những tiên nhân các
phải xung quanh cũng có phần trở tay không kịp.
“Thế này là điên hả?”
“Phi Tiên môn mấy Đạo Thánh như vậy cũng không đưa theo, lại cứ một mình
mình giết vào trong?”
“Đây là đi tìm cái chết mà!”
Tuy tám Thần Quân bên kia vẫn đang chiến đấu nhưng vẫn chú ý vào nhất cử
nhất động của Khương Thành.
Thấy hắn cuối cùng cùng xông vào chiến trường, Sát Vương lập tức bỏ rơi
Thanh Tịch Đạo Thánh đang bị giết như ngọn nến trước gió lại, còn Cảnh
Vương cũng bỏ lại “người nắm cán” là Mông Đoan.
“Giết Khương Thành trước.”
“Diệt tên phản tặc đó.”
Cả năm Thần Quân và hai mươi Đạo Thánh trong trường cũng bỏ lại kẻ địch
đang đánh nhau kịch liệt, không màn thân mình xông đến giết về phía Khương
chưởng môn.
Cả chiến cục đã xảy ra sự thay đổi to lớn.
Nhiều người đánh một người như thế?
Nhưng tiên nhân đang chiến đấu cũng nhịn không được mà nhìn sang một cách
kinh ngạc.
Hư cũng bị cảnh tượng này làm cho trở tay không kịp, nhanh chóng trốn ra xa.
“Lão huynh à, có phải người đào phần mộ tổ tiên người ta lên không vậy?”