Vậy nên toàn trường cũng im lặng một lúc lâu như vậy.
Coi là cho Ám Húc có đủ thời gian để “hiểu ra”.
Mãi cho đến hắn hiểu ra gần xong, Thành ca mới thất vọng lắc đầu.
“Xem ra ngươi vẫn chưa được rồi.”
“Nếu không được thì vừa rồi còn nói mạnh miệng gì chứ? Uổng công ta còn vui
mừng một chút, tưởng là thật sự tìm được bạn làm ăn đủ tư cách rồi.”
Ngụ ý là Tịnh Tiên Bảo điện không đủ tư cách.
“Thôi, xem ra Tịnh Tiên Bảo điện này là ta tìm lầm rồi.”
“Những thứ đạo khí này muốn bán đi thì vẫn phải đi tìm người khác vậy.”
Nói xong, hắn thu hồi tất cả đạo khí lại, kéo tay Thương Linh xoay người định
rời đi.
Rất nhiều Tiên nhân thấy cảnh tượng như vậy cũng đã hạ quyết tâm rồi.
Kế tiếp hãy đi theo Khương Thành.
Cũng không phải để giết người cướp đoạt bảo vật, có vị Đạo Thánh Thương
Linh này ở đây, bọn họ cũng phải tự lượng sức mình.
Mà là để có thể mua được một món trong số đó.
Ở trước mặt Ám Húc, bọn họ không dám tranh giành mối làm ăn, nhưng thoát
khỏi tầm mắt của Tịnh Trúc Tiên Phủ thì làm gì còn ai quản được chứ?
Nhìn thấy Khương Thành sắp rời khỏi Tiên thành, Ám Húc muốn xông lên
động thủ không biết bao nhiêu lần.
Mà cuối cùng người xông lên lại là Văn Sở Đạo Thánh.
“Các vị khoan đã.”
Đối mặt với Thương Linh, hắn cũng không dám ra tay, chẳng qua là ngăn cản
Khương Thành lại một lần nữa.
Thành ca cố ý trừng mắt: “Sao vậy? Các ngươi mua cũng không mua nổi rồi,
còn muốn cưỡng ép người sao?”
Văn Sở vội vã xua tay: “Các vị hiểu lầm rồi, Tịnh Tiên Bảo điện bọn ta là kinh
doanh, hòa khí sinh tài, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được chứ?”
“Quy mô và cấp bậc của thương hội các ngươi còn chưa đủ để trở thành đối
tượng hợp tác của ta, ta và các ngươi không có gì để nói về chuyện làm ăn.”
Người ngay cả một gian hàng cũng chưa từng mở như Khương Thành đã hành
động như thể bản thân mình từng mở ra một đại thương hội xuyên khu vực vậy.
Văn Sở Đạo Thánh cũng chỉ có thể cam chịu bộ dạng này của hắn hết lần này
tới khác.
Bởi vì chín món đạo khí bát giai đó, hắn không thể để Khương Thành cứ thế mà
đi được.
Một khi Khương Thành rời khỏi Khiếu Mang vực, vậy thì không còn chuyện gì
của bọn họ rồi.
Hắn cố gắng nặn ra nụ cười, khổ sở bắt đầu thuyết phục.
“Các vị thật sự coi thường bọn ta rồi.”
“Thực lực của Tịnh Tiên Bảo điện bọn ta tuyệt đối không dừng lại ở những thứ
mà ngươi nhìn thấy trước mắt.”
Lúc này Khương Thành miễn cưỡng để lộ ra vẻ mặt cảm thấy có chút hứng thú:
“Các ngươi vẫn còn có nhiều nguyên liệu hơn sao?”
“Có, đương nhiên là có!”
“Ở đâu?”
“Ở hậu phương!”
Văn Sở Đạo Thánh nhanh chóng giải thích.
“Bọn ta không thể nào đặt tất cả nguyên liệu ở tổng bộ, phía sau vẫn còn có
thêm nhà kho bảo vật, ở chỗ đó càng có nhiều nguyên liệu hơn.”
“Đừng nói là chín món đạo khí bát giai, cho dù là mười chín món bọn ta cũng
có thể lấy được.”
“Mười chín món cũng lấy được sao?”
Sự vui mừng chợt lóe lên trong mắt Khương Thành.
Nhìn thấy phản ứng này của hắn, Văn Sở và những Tiên nhân khác ở đằng xa
suýt chút nữa đã sợ hãi kêu lên một lần nữa.
Không thể nào?
Chẳng lẽ ngươi thật sự có mười chín món đạo khí bát giai sao?
Rốt cuộc kho tàng viễn cổ đại bảo đó lớn đến mức nào chứ?
Tại sao lại cho tiểu tử này đụng vào?
“Đúng, đúng vậy!”
Văn Sở nặng nề gật đầu.
“Chỉ cần các vị cho bọn ta một chút thời gian, để bọn ta về nhà kho bảo vật ở
hậu phương tập hợp nguyên liệu, vậy thì chắc chắn bọn ta có thể ăn được mười
chín món.”
Vì sợ Khương Thành rời đi, hắn tiếp tục thuyết phục: “Bảo vật của các vị quả
thật quá khủng khiếp, nói thật, ở Nguyên Tiên giới không có bất cứ một nhà
thương hội nào có thể ăn một mình được.”
“Mà những cái khác thì lại càng không cần nói tới, bọn họ càng không mua
nổi.”
“Lựa chọn Tịnh Tiên Bảo điện bọn ta nhất định là sáng suốt nhất rồi!”
Thành ca nghiêng qua liếc nhìn hắn một cái rồi bĩu môi.
“Vậy một chút thời gian là bao lâu?”
“Ca một giây là trên dưới mấy chục tỷ, thời gian rất quý giá.
Văn Sở Đạo Thánh cũng không biết trên dưới mấy chục tỷ là có ý gì, chẳng lẽ
hắn muốn nói tới Nguyên Tiên Tinh sao?
Nhưng mà hắn chắc chắn đã nghe ra ý tứ buông lỏng trong giọng điệu của
Khương Thành rồi.
“Hai ngày!”
Hắn giơ lên hai ngón tay, đáp lại chắc như đinh đóng cột: “Nhiều nhất là hai
ngày, bọn ta nhất định có thể gom góp được!”
Thành ca làm ra vẻ suy nghĩ mười mấy giây, lúc này hắn mới bất đắc dĩ gật đầu.
“Được thôi, vậy thì cho các ngươi hai ngày.”
“Thật tốt quá!”
Văn Sở Đạo Thánh mừng rỡ.
Sau đó hắn cúi đầu khom lưng dẫn Thành ca.
“Các vị, bên này, mời, hai ngày này các vị sẽ ở lại Tịnh Tiên Bảo điện bọn ta…”
Khương Thành dừng bước chân lại.
Hắn nhìn Văn Sở bằng ánh mắt sâu xa, đột nhiên mỉm cười.
“Chỗ ở thì không cần, ta tự có.”
Nói xong, hắn tế ra Hành cung của mình.
Văn Sở hiểu được ý tứ của hắn, đây là không tin tưởng Tịnh Tiên Bảo điện mà.
Nhưng mà đây cũng là chuyện bình thường của con người.
Bất cứ ai có nhiều bảo vật như vậy e là đều sẽ đề phòng những người khác
giống như đề phòng trộm cướp vậy.
Sau khi trở lại bảo điện, Ám Húc dọc đường vẫn luôn có vẻ mặt u ám lập tức
bùng nổ.
Bốp bốp!
Rầm rầm!
Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, hơn hai mươi hầu gái tùy tùng trong điện
đã bị hắn đánh cho hộc máu bay ngược trở lại.
Ngoại trừ cái đó ra, còn có mấy sảnh phụ và lâm viên biến thành đống đổ nát.
Còn nguyên nhân chính là vừa nãy kìm nén quá nhiều tức giận Khương Thành
nên cần trút hết ra.
“Tại sao ngươi phải ngăn cản ta!”
“Lại còn ăn nói khép nép thỉnh cầu hắn ở lại, ngươi thực sự làm mất hết mặt
mũi của Tịnh Trúc Tiên Phủ chúng ta rồi!”
“Hơn nữa chúng ta làm gì có cái nhà kho bảo vật nào?”
Văn Sở âm thầm oán trách, vừa rồi ta không ngăn cản thì ngươi có thể làm gì
đối phương chứ?
Nhưng lời nói như vậy hắn cũng không dám nói ra.
Bởi vì hắn biết rõ, nếu như mình không phải là Đạo Thánh thì có thể bây giờ
hắn đã bị tên nhị thế tổ này đánh chết rồi.
Ai bảo người ta có cha là một Đạo Thần chứ?
“Thiếu Chủ, chẳng lẽ ngươi không muốn chín món đạo khí đó sao?”
Ám Húc hung hăng nói: “Đương nhiên ta muốn!”
Văn Sở khẽ mỉm cười: “Vậy nên ta giữ bọn họ lại là vì một kế hoạch lớn hơn!”
Sự tức giận trong mắt Ám Húc nhanh chóng biến mất.
Thay vào đó là tham lam.
“Ngươi muốn ổn định bọn họ, sau đó triệu tập cao thủ từ bên Tiên Phủ tới đây,
vây giết bọn họ sao?”
Hắn nhanh chóng trở nên mặt mày hớn hở tươi như hoa.
“Ha ha, đúng, nên làm như vậy!”
“Gọi thêm mấy tên Đạo Thánh từ bên tổng bộ tới đây, băm tên tiểu tử kia thành
thịt vụ, không phải tất cả đều thuộc về chúng ta hay sao?”
“Hay! Hay đấy!”
Hắn đột nhiên lại lắc đầu.
“Không, đừng giết hắn, phế bỏ hắn giao cho ta hành hạ hung ác!”
“Ta muốn để cho hắn hiểu được, bất kính với ta kết quả sẽ vô cùng thê thảm!
Còn Long tộc kia…”
Nghĩ đến cảnh tượng đó, hắn cũng sắp ướt hết rồi.
Văn Sở Đạo Thánh yên lặng nhìn tên nhị thế này nằm mơ giống như đang nhìn
một kẻ ngu xuẩn vậy.
Trong lúc nhất thời không còn sức lực mà than phiền.
Cho đến khi trong đầu Ám Húc đã trút đủ ra rồi, hắn mới chậm rãi đưa ra một
số vấn đề.
“Thực lực tên Đạo Thánh của Long tộc kia quá phi thường, với thực lực của ta
thì chỉ sợ là ba đến năm người cũng không trấn áp được nàng.”
“Cái gì?”
Là một Đạo Tôn, trước đó Ám Húc hoàn toàn không ý thức được thực lực của
Thương Linh, vậy nên lúc này hắn vô cùng kinh ngạc.
“Nàng lại có thể mạnh như vậy sao?”
“Ừ!”
Văn Sở gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Hơn nữa ta để ý tới chủ tu căn nguyên tốc độ của nàng, cho dù chúng ta có hơn
mười Đạo Thánh vây đánh thì nàng cũng rất có thể sẽ bảo toàn rút lui được!”
“Vậy nên muốn giữ lại nàng là không thực tế lắm.”
“Đáng ghét! Chết tiệt!”
Ám Húc vừa mới ướt được một lần đang rất tức giận, khuôn mặt cũng vặn vẹo.
“Các ngươi ăn cái gì mà vô dụng như vậy không biết?”
“Tiếc là cha ta đang bế quan tu luyện, chuẩn bị tranh đoạt thần vị gì đó, nếu
không lão nhân gia đó ra tay thì cũng không cần những thứ phế vật như các
ngươi đi bêu xấu!”